Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.......

Hiện trường hung án cách thôn không xa, đứng từ cửa thôn dường như có thể phảng phất thấy thi thể đắp vải trắng đang nằm đó, nếu không phải ở giữa là một ôn tuyền đang bốc khói nghi ngút, đi qua đó cũng không tốn đến trăm bước.

- Lão...lão đại, huynh nhìn thấy chưa? Aiya mẹ ơi thảm lắm, mất nửa thân dưới rồi hắn còn cố bò đi đâu chứ? Một đường đều là máu, bàn tay thì đầy bùn đất! Aiya cái tên này...

Hoàng Tam Pháo ti hí mắt, ngồi xổm bên cạnh Lý Chất, túm lấy vạt áo hắn, từng bước từng bước mà nhích về phía trước, vừa nhích vừa nói không ngừng miệng, dường như cảm thấy náo nhiệt một chút sẽ không còn sợ như vậy nữa...

Lý Chất vốn không thèm để ý, đi đến bên cạnh tử thi, cúi người vén lên tấm vải trắng. Hoàng Tam Pháo đứng đằng sau không ngoài ý muốn mà hít sâu một hơi khí lạnh, chạy tới một gốc cây gần đó, đưa tay bịt miệng ngăn cảm giác buồn nôn đang trào lên cuống họng. Lý Chất nhìn thủ hạ nhà mình, lắc lắc đầu, dời thần tập trung lên người chết.

Người chết mười đầu ngón tay đều là bùn đất, phần thân trên cũng nhiều chỗ dính bùn, vệt máu trên đất cong cong thẳng thẳng mà kéo lê gần hai mươi bước, hẳn là do người chết gắng sức bò về phiá trước tạo thành. Vết thương ở phần eo nham nhở không đều, giống như bị thú dữ cắn đứt, phù hợp với những gì thôn dân mục kích trình báo. Người chết biểu tình nhăn nhúm vặn vẹo, dường như trước khi chết đã phải chịu đau đớn cực độ.

Với sự đau đớn do bị cắn đứt từ eo trở xuống, người bình thường liệu có thể kiên trì được bao lâu?...

- Lão đại!

Tam Pháo đột nhiên lớn tiếng gọi.

Lý Chất không vui đáp.

- Hét cái gì?!

Tam Pháo lắp bắp nói

- Lão đại, huynh ngồi đây nửa ngày trời, cái gì cũng không nói chỉ nhìn chăm chăm vào vết cắn trên eo xác chết, gọi huynh huynh cũng không đáp lời, cũng không biết quỷ núi làm thế nào ăn người, ta nghĩ biết đâu nó lại hút hồn trước?! Aiya lão đại, huynh không sao chứ?

Lý Chất không biết nên cười hay khóc, mặc cho Hoàng Tam Pháo kéo mình dậy. Qua một lúc vẫn không thấy dừng lại, trên trán giật giật, ngăn Hoàng Tam Pháo đang định quay mình vòng vòng xem xét lại.

- Hoàng Tam Pháo, đường đường Đại Lý Tự quan sai, ngươi có thể bỏ đi cái suy nghĩ thần linh ma quỷ đi được không hả?!

- Được được được, lão đại, huynh nói gì cũng được, bây giờ chúng ta đi được chưa? Hả? Đi được chưa?

- Bây giờ ngươi đi tìm ba người thôn dân mục kích hiện trường hỏi một chút tình hình khi đó.

Lý Chất phân phó.

Hoàng Tam Pháo cười sảng khoái mà đáp ứng ngay, cứ thế hướng thôn mà chạy, như có quỷ đuổi đằng sau vậy...

Lý Chất nhìn mà thở ra một hơi dài, phân phó người kiểm tra thật kỹ hiện trường, mang thi thể về nghĩa trang trong thôn, chuẩn bị từng bước nghiệm thi kỹ càng.

Cùng lúc này, ở phòng lý chính.

Song Diệp cùng lí chính một chút cũng không dám lơ là. Lí chính gấp gáp sai người đi chuẩn bị, Song Diệp một lần lại một lần hơ cây liễu diệp đao ngày thường hay dùng trên lửa.

Nàng vừa hơ vừa cũng với Tát Ma đang cuộn người trên giường nói chuyện.

- Tát Ma Đa La, đến nay thì tính là ngươi nói sai rồi, ta không chỉ làm ngỗ tác, ta cũng có thể làm đại phu. Ngươi thấy con dao này thế nào....

Tát Ma mở mắt nhìn nhìn, như có như không lắc đầu

- Còn hơ nữa...sẽ nung chảy mất...

Hơn nữa, dao cùn rồi, cắt vào thịt sẽ đau đến thế nào chứ?!

- Ngươi thì hiểu cái gì, đây là bảo đao gia truyền nhà ta, không sợ nước lửa...

Song Diệp hơi khựng lại một lát, thở dài...

- Không biết cây đao này đã từng cắt qua bao nhiêu thi... À...người, không hơ cho sạch sẽ không được!

Thấy Tát Ma không đáp, Song Diệp tiếp lời

- Tát Ma ngươi yên tâm, ruột của người cấu tạo ra sao, cả cái thành Trường An này không ai nắm rõ hơn ta, lát nữa, ta giúp ngươi đem máu tụ lấy ra ngoài, đảm bảo ngươi sau này nhảy nhót thoải mái, ngày mai là có thể xuống giường!

Tát Ma cuộn mình trên giường, nửa ngày cũng không đáp khiến cho Song Diệp không tránh khỏi một trận bất an, đi tới đưa tay dò xét trên trán Tát Ma, nhiệt độ dưới tay nóng đến giật mình, vội vàng gọi

- Tát Ma?! Tát Ma Đa La!

Tát Ma như cũ một chút cũng không động đậy, chỉ nghe được thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu

- Chưa ngất...

Song Diệp thở ra một hơi

- Vậy sao ta nói chuyện với ngươi, ngươi một chút phản ứng cũng không có thế hả?!

- Mệt...

- Ngươi ngươi ngươi....!

Tại giờ phút này mất đi ý thức, so với mọi thứ đều nguy hiểm, điều này Song Diệp hiểu, thế nhưng muốn nàng không ngừng nói chuyện với Tát Ma, thà rằng cho nàng nghiệm hai cỗ thi thể...

Cái tên Tam Pháo mồm miệng như tép nhảy ấy sao giờ này vẫn chưa về, khi cần đến thì lại chẳng thấy bóng người... Song Diệp buồn bực vung tay, cây liễu diệp đao cứ thế cắm phập vào mặt bàn bằng gỗ.

- Chuẩn bị xong rồi, tiểu lang quân, mau uống thuốc này trước đã!

Lí chính gấp gáp đẩy cửa đi vào, trên tay còn bưng theo một bát dược nghi ngút khói.

Song Diệp vội vàng đưa tay nhận lấy, cùng lí chính đỡ Tát Ma dậy, cho hắn uống thuốc.

Không ngờ ngụm đầu tiên vừa nuốt xuống, Tát Ma lại bắt đầu gập người ho đến lợi hại, đem thuốc vừa uống một giọt cũng không sót ho ra toàn bộ.

- Đây... Phải làm sao mới tốt?

Lí chính có chút lo lắng.

- Vị công tử đây tổn thương đến dạ dày, nước thuốc không thể vào được...

Tát Ma nửa dựa vào người Song Diệp thở gấp, dường như một trận hành hạ vừa rồi đã lấy đi của hắn kha khá thể lực.

Lí chính còn đang ở một bên bận rộn, Song Diệp lại nghe thấy Tát Ma một bê nhẹ giọng nói thầm bên tai

- Có độc...nói với Lý Chất...

Thanh âm vô cùng nhỏ, khi Song Diệp hồi thần liền phát hiện Tát Ma đã hôn mê rồi.

Lí chính nhìn thấy tình huống như vậy liền tỏ ra vui mừng

- Tốt rồi, cuối cùng thuốc cũng có chút tác dụng. Tiểu nương tử cũng nên mau mau động thủ đi thôi.

Song Diệp ánh mắt có chút nghi ngờ

- Dược lượng quá ít, không bằng, đợi Lý thiếu khanh trở về cùng thương lượng?

Lí chính lại quyết không đồng ý

- Lương y như từ mẫu, cứu người gấp gáp, sao có thể tiếp tục kéo dài thời gian?

Hai người còn đang chần chừ không động, Hoàng Tam Pháo cuối cùng đã chạy một vòng trở về, đứng trước cửa gọi vọng vào

- Này lí chính! Ba cái người thôn dân nhìn thấy quỷ núi là ai vậy?! Đại Lý Tự có việc cần hỏi!

(TBC)

Thấy anh Pháo về nhẹ cả người =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net