chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao im lặng vậy? - Hắn hỏi khi đã vào lớp.

- Um...không...không có gì...- Nguyên trả lời.

- Bị sock phải không? Nhưng không làm vậy bọn chúng sẽ tiếp tục chọc phá cậu. - Hắn lên tiếng.

- Ừ thì tôi cũng biết nhưng...Lần sao đừng làm vậy nữa được không? Vì cứ như vậy tai tiếng về tôi sẽ nhiều hơn. Chưa kể ba anh à... thầy hiệu trưởng sẽ vì lí do đó mà đuổi học tôi thì sao? Hôm đó là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.

- Không sao đâu mấy chuyện thế này ba tôi sẽ không quan tâm đâu. Tôi làm gì ông ta cũng sẽ không nói gì trừ khi ảnh hưởng tới danh dự của ông ta hay của trường lúc đó mới có sao. Còn về những người khác. Cậu có thấy trong số tụi nó có ai muốn giao du với cậu không mà để tâm đến. Từ nay có tôi làm bạn với cậu là đủ rồi. - Hắn vổ vai cậu trấn an.

- Nhưng tôi vẫn không thích làm vậy...- Nguyên nói nhỏ.

- Ừ thì lần sao không làm vậy nữa. - Hắn cười.

- Hứa đi.

- Ừ hứa. Làm như con nít vậy trời.

  Nói đến đó thì Nhã vào lớp. Nhỏ vào chổ kế bên ngồi rồi nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.

- Làm gì nhìn giữ vậy Nhã?- Hắn hỏi.

- Nhìn coi anh có bẻ răng tôi giống thằng kia không? - Nhã lè lười nói.

- Trời ạ! Không biết có cửa không à? Hôm bữa tại hạ đã được thọ giáo các hạ rồi. Không dám không dám...- Con Nhã bật cười rồi nói:

- Tui bắt đầu thấy thích anh rồi đó nha. Tui không ngờ amh làm dậy để bảo vệ Nguyên. Tui cũng muốn làm vậy lắm nhưng sợ bị đuổi học nên...- Nhỏ bỏ lửng câu nói.

- Sợ gì tụi nó. Không làm vậy tụi nó còn lâu mới sợ.

- Nhưng anh có gốc gác nên không sợ. Còn tui mà làm vậy chắc bị đuổi học cả trăm lần rồi...

   Bỏ mặc câu chuyện của hai người kia Nguyên quay trở lại suy nghĩ của cậu. Cậu nghĩ rằng mối quan hệ bạn bè này liệu có dài lâu. Vì hắn có thể trở mặt bất cứ lúc nào nếu cậu làm phật lòng hắn. Nhìn thái độ của hắn mấy ngày nay cậu dư biết hắn là người không giỏi kìm chế.

   Khi đó cậu thê thảm hơn tên hồi nãy nhiều. Nghĩ tới đây Nguyện chợt rùng mình... Cậu ngồi suy nghĩ nãy giờ mà không để ý hắn đang đăm chiêu nhìn qua cậu. Nhìn nét mặt của Nguyên có lẽ hắn lờ mờ nghĩ ra được gì đó nên để tay lên vai Nguyên nói hai chữ "Yên tâm" mặc dù hắn không biết cái suy nghĩ kia đoán có đúng không.

   Nhưng trên hết hắn không muốn mất người bạn này. Hắn phải bảo vệ cậu ta hết mình vì không dễ gì tìm được người bạn như vậy. Cậu nhìn qua hắn rồi khẽ gật đầu. Cậu hiểu ý hắn. Hắn đang trấn an cậu. Ừ thì tới đâu thì tới. Chợt nghĩ tới lúc hắn nắm tay cậu kéo đi. Tay cậu nằm gọn trong tay hắn. Hắn nắm chặc nhưng không đau trái lại có cảm giác rất an toàn. Tay hắn ấm lắm...khẽ đưa tay ra nhìn cậu khẽ cười... Và cậu chắc sẽ không nghĩ rằng những cái nắm tay như thế sao này sẽ rất nhiều và rất dài.

~~~~~~~~~~~~~

   Rồi thời gian cứ trôi qua. Đã gần hết học kì và cậu với hắn đã làm bạn được hơn 3 tháng. Mối quan hệ của hai người đã đến lúc gọi là bạn thân đúng mực. Lịch trình một ngày của hai đứa là: Đi học - Đi chợ - Nấu cơm - Ăn cơm - Tán dóc - Đù giỡn. Dường như hắn từ chối hết đám bạn của hắn chỉ để ở bên cạnh người bạn thân này.

   Ngày nào cũng thế. Cứ êm đềm trôi qua. À phải nhắc đến con Nhã nữa chứ. Từ ngày xóa bỏ khoảng cách với hắn thì nhỏ với hắn càng hợp rơ hơn. Điều tự nhiên là cả 3 đứa đã thành  "Bộ ba lập di". Cũng đúng thôi. Một đứa khép kính, một đứa hổ báo, một đứa vì đi theo 2 đứa kia mà tách khỏi tập thể.

    Ba tính cách tưởng như không thể nào mà hòa hợp với nhau thì nay có thể kết hợp và bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo. Hắn bớt nóng, kiềm chế tốt hơn, Nhã thì hành đông có suy nghĩ hơn, còn cậu thì cởi mởi hơn không còn lầm lì và tự tin khi đến trường. Bộ ba đí đi đâu cũng có nhau và hầu như không ai dám sinh sự hay kiếm chuyện gì vì đụng vào chỉ có nước tàn đời.

- Chiều nay tui bận rồi. Hai người về trước đi nha.- Nhã nói.

- Bận gì mà bỏ rơi chết sĩ vậy.- Hắn nằm trên bàn ngốc đầu lên hỏi.

- Tui có hẹn với mấy nhỏ cấp 3. Chút nó ghé chở tui luôn.

- Vậy đi đi. "Anh" với "Đầu bếp nhỏ" về chung ha. - Hắn quay qua nháy mắt với cậu.

- Trưa nay nấu gì lạ lạ đi "đầu bếp nhỏ". Hay nấu lẩu cá kèo đi. Tôi thích món đó lắm.- Hắn đền nghị.

- Ơ....Ờ....Tôi....- Nguyên ngập ngừng.

- Sao vậy? Không biết nấu hả?

- Không phải. Mà là...à thôi lát ghé siêu thị mua cá rồi về nấu.

- Thôi. Cá còn sống mới ngon. Chút tôi chở cậu ra chợ mua.

- Ờ... ừm...

   Thật ra không phải chuyện nấu nướng mà là mấy con cá nhớt nhợt kia. Cậu sợ mấy con cá đó. Thà mua cá đông lạnh còn chấp nhận được đằng này là cá tươi còn sống. Mà cố thôi vì đây là lần đầu hắn đề nghị nấu món mình thích mà.

~~~~~~~~~

Nhìn rỗ cá mà cậu không thốt nên lời. Cả đám cá cứ quắn quéo quẩy quật trong rỗ. Cậu nhìn rỗ cá mà không biết bắt đầu từ đâu. Cậu nhắm mắt đưa tay vào rỗ thì...Ahhhh... đưa tay quá sâu nên làm Nguyên hoảng hồn vung tay mạnh vào rổ cá làm đổ hết ra nhà...Duy trên nhà nghe tiếng la thì lật đật chạy xuống. Khi đến nới hắn không khỏi phì cười cá vương vãi khắp nhà bếp còn "đầu bếp nhỏ" thì phóng lên bàn bếp ngồi co chân mặt nhăn nhúm.

- Cậu sợ mấy con này hả? Sao không nói. Nấu món khác có gì đâu. - Hắn cười tủm tỉm rồi bắt từng con bỏ vào rổ.

- Tại lần đầu anh nói muốn ăn món gì đó nên không nở từ chối thôi.- Nguyên lí nhí.

- Đâu phải tôi chỉ thích món này đâu. Thôi xuống đi. Ngồi đó hoài mắc cười quá.- Hắn lại cười.

Cậu khẽ bước xuống 1 chân 2 chân ... xoạt... cậu giẫm phải con cá còn sót lại dưới chân Ê Ê Ê Ê...RẦM...CHỤT...

   Cái rổ văng ra xa. Cá lại vương vãi khắp sàn. "Đầu bếp nhỏ" thì nằm trên người "thực khách" còn môi của hai người thì đang...có thể gọi đây là nụ hôn không nhỉ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vybaby