Chương 11: KHỞI SỰ TẤT CẢ ĐỀU NHẰM VÀO HỌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời trong xanh mây trắng và gió tĩnh lặng. Tiểu Yêu nghiêng người nằm trên ghế dài trong đình thủy tạ ngắm nhìn hoa sen trong ao, mặc dù đã mặc một bộ y phục mùa hè với lớp áo gạc mỏng bằng vải lụa tơ tằm mềm bên ngoài nhưng vẫn không khỏi toát mồ hôi, nàng lẩm bẩm: “Sao đã gần tháng chín rồi mà trời vẫn nóng thế này? Tương Liễu lại đi rồi, ta thật muốn tới đó ở bên cạnh chàng! Thật muốn chàng cho ta một làn gió mát."

Tiếng ồn ào sột soạt bên kia ao sen thu hút sự chú ý của nữ nhân đang buồn chán trong cái nóng bức lạ lùng của mùa thu, Trong những khóm hoa cỏ một cái đuôi hồ ly trắng hếu hơi vãy tới lui lộ ra. Thật lạ lùng, vì sao trong cung lại có hồ ly? Tiểu Yêu bật dậy đuổi theo, vô tình đi tới một góc khuất trong cung điện.

"Vương Cơ, người còn nhớ ta không? Ta là cô bé phụ trách quét dọn ở Thanh Khâu từng phục vụ người hai năm."

Tiểu Yêu có một cảm giác khó tả khi nghe tới "Thanh Khâu".

"Muốn vào được cung điện không dễ dàng. Ngươi muốn gì ở ta?"

Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng có chút ấn tượng, là cô bé khi đó từng nói chuyện phiếm với những người phụ nữ trước cửa phòng mình.

Cô gái trước mặt đột nhiên quỳ xuống, òa khóc: "Chuyện gần đây thật kỳ lạ, chỉ sợ chỉ có người mới có thể giúp được!"

Tiểu Yêu nhìn quanh rồi đỡ cô gái trước mặt.

"Có lẽ không có ai cho người biết vài tháng trước khi ngài Cảnh rời đi, có người bắt đầu thêm thứ gì đó vào thang thuốc ngài ấy thường uống. Người phụ trách sắc thuốc chỉ nói rằng đó là làm lệnh danh y của ngài ấy. Nhưng theo những gì người hầu thân cận bên cạnh ngài ấy nói cho nô tỳ biết rằng kể từ lúc đó, thời gian ngài ấy tỉnh ngày càng ít. Người hầu thân cận của ngài ấy cũng dấy lên nghi ngờ nên lặng lẽ giữ lại bã thuốc mang tới đưa cho y sư kiểm tra qua, nhưng y sư nói chỉ có thêm một vị thuốc chữa phong hàn, lượng thuốc cũng rất ít, nên từ đó có dị thường người hầu chúng nô tỳ cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Chuyện lạ là sau khi chôn cất ngài ấy, quản gia và người hầu chuyên nấu thuốc cùng danh y và y sư kia đều biến mất.”

Tiểu Yêu thở dài, nếu khi đó nàng không vội rời đi như vậy thì Cảnh đã không chết.

Thấy Tiểu Yêu không nói gì, cô gái hồ tộc kia tiếp tục nói: “Nhưng mấy tháng gần đây, người hầu chịu trách nhiệm bữa ăn của cậu Chấn giống người hầu năm đó sắc thuốc cho ngài Cảnh đến chín phần. Vấn đề là đối với chuyện này các trưởng lão trong tộc Đồ Sơn đều làm như không biết và không có chuyện gì. Không bao lâu sau cậu Chấn đã bị choáng váng té ngã, từ đó tính khí của cậu ấy đã thay đổi mạnh mẽ, càng ngày càng cáu kỉnh.“

"Ngươi nhìn qua giỏi giang tháo vát, không giống một cô gái bình thường." Tiểu Yêu trực tiếp ngắt lời, hứng thú nhìn cô gái gầy gò đang quỳ trước mặt mình.

"Nô tỳ nhìn cậu Chấn lớn lên, rất mực ngưỡng mộ và coi trọng cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy được bình an vô sự, cho dù có chết nô tỳ cũng không tiếc nuối."

Tiểu Yêu vốn cũng không có ý định can thiệp vào chuyện của Thanh Khâu, nhưng cảm giác tội lỗi đối với Cảnh khiến nàng cảm thấy bản thân khó thở.

"Người có thể cùng nô tỳ đến Thanh Khâu xem một chút không? Tỳ nghe nói người y thuật siêu phàm, độc thuật lại càng cao hơn nhiều phần so với y thuật, nhất định người có thể phát hiện ra những điều mà người bình thường không thể biết, mỗi ngày đều nghĩ tới bi kịch của ngài Cảnh, nô tỳ thật sự rất sợ hãi và lo lắng cho cậu Chấn.”

Ngày đầu nàng trở về Thần Nông sơn Tương Liễu đã dặn dò nàng phải nếu không có chàng ở bên thì nàng không được rời khỏi tầm mắt của Chuyên Húc. Tương Liễu lúc này đi nơi nào không biết, đã một tháng không trở về, Chuyên Húc thì nhất định sẽ không cho nàng đi tới Thanh Khâu, Tiểu Yêu có chút phân vân không biết nên quyết định như thế nào.

"Dòng chính của tộc Đồ Sơn chỉ còn lại một mình cậu Chấn. Nhưng cậu ấy gần đây ngày càng như phát điên, thường xuyên sợ hãi hét lên, có khi nửa đêm lại nhốt chính mình trong phòng không cho bất kỳ một ai tiến vào cho đến khi cậu ấy ra khỏi phòng với bộ y phục đầy vết rách nát và vết máu loang lổ trên y phục, toàn thân cậu ấy mang đầy vết thương nhưng dường như cậu ấy không có cảm giác đau. Tựa như ngài Cảnh khi xưa mặc bộ y phục màu trắng tuyết thêu chỉ bạc với cổ tay hình lượn sóng nhốt chính mình trong phòng cho đến khi trở ra là vết máu loang lổ thân người mang đầy vết thương nhưng tựa như chưa từng đau đớn rồi đi thẳng một mạch đến phòng thuốc của người, đến khi chúng ta phát hiện có điểm kỳ lạ, khi chúng ta tiến vào phòng thuốc của người thì đã thấy ngài ấy toàn thân mang đầy vết thương lở loét, thất khiếu chảy máu."

"Đừng nói nữa! Ta đi cùng ngươi! Ta muốn cải trang một chút, ngươi nhất định phải nghe lời ta, không được phạm sai lầm."

Thâm tâm nàng thì thầm xin lỗi vì làm lơ lời dặn của Tương Liễu, nhưng trong tình huống này nàng không thể đợi đến khi hắn về đi tới đó xem cùng nàng được nữa.

Để nhìn rõ những gì đang chờ đợi dưới ngai vàng, các vệ binh ở Thần Nông sơn được bố trí lỏng lẻo nhất trong hai trăm năm qua, duy chỉ duy nhất điện Chương Nga của Tiểu Yêu là được bảo vệ kỹ lưỡng nhất mỗi khi Tương Liễu rời đi. Tuy nhiên Chuyên Húc không ngờ rằng Tiểu Yêu vậy mà có thể qua được vệ binh canh gác gắt gao không chít sơ hở của anh. .

Dưới ánh trăng sáng bên ngoài bức tường cao, gió đêm khẽ lay động trong bóng tối. Trong một căn phòng bí mật, hai trưởng lão Thanh Khâu đang chơi cờ với nhau.

"Ta biết Đồ Sơn Chấn dù gì cũng là người của Thanh Khâu ta, nhưng sao có thể thương xót một người đã hoen ố huyết mạch Thanh Khâu của chúng ta, dùng hắn làm con cờ hắn cũng không thể trách chúng ta tàn nhẫn được." Một người đang cầm quân cờ trên tay nhìn bàn cờ, do dự mà cảm khái thở dài.

Một tia linh thức bay vào.

“Sao rồi?” Trưởng lão do dự vừa rồi liền đặt quân cờ xuống.

"Ừ, con cờ này không cần động, cá đã cắn câu rồi." Một người khác âm trầm nói

“Ta chỉ không biết liệu cuộc đấu tranh khốc liệt của con cá có làm tổn thương người đánh cá hay không.”

"Hừ, chuyện này vốn là Vương thất cùng Thần Nông gia chủ trì, bọn họ tính toán nhiều nhất, những gia tộc khác cũng không cần tốn nhiều công sức, tuy rằng mỗi người đều có mục đích riêng, nhưng đều muốn kết quả như nhau. Chúng ta chỉ là xây cầu, để cho đứa nô tỳ kia khởi sự. Nếu không thành công, chỉ cần giết nó, chúng ta không biết gì về chuyện đó mà công lao khởi sự này các tộc khác sẽ phải tính cho chúng ta. Nếu mọi sự thành, Đồ Sơn ta có công là đòn bẩy những tộc còn lại, Vương thất còn phải nợ chúng ta một cái ân tình.” Vị trưởng lão kia uống một ngụm trà, vẻ mặt thần bí.

"Quả nhiên, bàn cờ này dù bên nào thắng chúng ta đều được lợi."

Tiếng cười dài và thâm sâu của hai người đàn ông vang lên từ căn phòng bí mật.

....

Với sự cảnh giác cao độ, Tiểu Yêu thay đổi diện mạo lặng lẽ đến Thang Khâu thậm chí không đến gần phủ của Đồ Sơn.

"Cứ gọi ta là tiểu thư. Những cặn thuốc hồi đó Cảnh dùng, đã hai trăm năm rồi cũng không thể nhìn ra được gì. Cô có đơn thuốc khi đó không?"

“Hiện tại có lẽ ta chỉ cần xem bữa ăn thức uống của cậu Chấn là được.”

Tiểu Yêu do dự, chỉ có tận mắt nhìn thấy người hầu khả nghi kia hoặc bữa ăn hàng ngày của Đồ Sơn Chấn mới có thể tìm ra manh mối. Quên đi, không vào hang hổ thì không bắt được hổ con, đây là việc cuối cùng nàng có thể làm cho Cảnh, Tiểu Yêu nghiến răng nghiến lợi, quyết định buổi tối đến thăm Đồ Sơn phủ.

Ánh trăng mờ ảo, Đồ Sơn phủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tiếng bước chân của hai nữ nhân nhẹ nhàng đi trên cỏ

Sự im lặng của màn đêm dễ khiến người ta hoảng sợ. Đột nhiên, nàng vô thức sờ vào cổ mình, hạt châu đỏ mà Tương Liễu tặng nàng đã biến mất! Chỉ còn lại một sợi dây chuyền bạc mỏng manh, Tiểu Yêu run lên vì sợ hãi.

....

Trong một căn đình ven sông của phủ Chúc Dung, có ba người ngồi đối diện nhau

"Ngươi đã thành công?"

"Cô ta đang trên đường đưa tới Sát Thần Trận. Người trong cung điện sẽ ra tay ngay khi thời cơ đến."

"Tốt lắm, người của chúng ta có ở đây không?"

“Đa số đệ tử trẻ tuổi nóng lòng lập công trong tộc và cao thủ đều đã đến trận pháp, Ngũ Vương thật sự sẽ mang quân đến trợ giúp?”

"Đúng, nhưng đích đến của bọn họ hẳn là cung điện, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là hợp tác với chúng ta trao đổi tin tức mà thôi. Nhưng thế thì sao, Sát Thần trận cùng nhiều thần thú như vậy không thể giết chết một con yêu quái vừa sống lại sao? Cái chúng ta muốn chính là Thần Nông Vạc còn lại để cho họ giải quyết. Điều tốt nhất là Hắc Đế đang bệnh nặng đã lâu không gặp triều thần, Ngũ Vương kia có đã liên hệ với phần lớn triều thần tập hợp lại ủng hộ hắn lên ngôi sau khi Hắc Đế bị ám sát tại phòng dưỡng bệnh. Dù sao, Vệ binh Hoàng thành cũng không phải là dễ đối phó. "

"Có điều gì vui mừng hơn cuộc nội chiến trong vương thất Hiên Viên? Sự xuất hiện của Thần Nông Vạc là ông trời phù hộ cho chúng ta."

“Ta đã chờ đợi hai trăm năm rồi.”

"Cố gắng hết sức, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào điều này."

.....

Trong căn phòng tối, dưới mái hiên, tộc trưởng Kim Thiên hỏi: "Gia tộc Quỷ Phương các ngươi nợ hắn bao nhiêu ân huệ? Hắn là người của tộc các ngươi à?"

Người đàn ông được áo choàng đen che phủ hoàn toàn thì thầm: "phải."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC