Chương 3: CHÍNH MÌNH SẼ VÌ NGƯỜI MÀ TỒN TẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A Tệ, ai tặng ta con búp bê này!" Tệ Quân đang tu luyện bên trong rừng đào vô cùng kinh ngạc, anh ấy không ngờ lại có thể gặp lại Tiểu Yêu sớm như vậy, cũng không ngờ nàng lại chỉ có một mình.

"A Tệ, chủ nhân của Mao Cầu từng tặng ta một món quà! Đúng không?"

Thực ra, kể từ ngày người đó đó nhờ anh ấy giúp giữ bí mật, A Tệ đã vừa không vừa muốn, mong đợi một ngày nào đó chờ được câu hỏi này, nhưng anh ấy không ngờ lại đến sớm như vậy.

"Mao Cầu nói với Liệt Dương rằng con búp bê mặt cười bụng bự chứa đựng bí mật của chủ nhân nó. Tương Liễu đã nói gì? Tại sao lúc đó huynh không nói với ta? Huynh định giấu ta đến bao giờ?" Tiểu Yêu khụy xuống bật khóc nức nở sau khi vừa nói xong, Tệ Quân sửng sốt vội vàng đưa tay định đỡ Tiểu Yêu đang khụy người run rẩy vì bật khóc. Thiếu nữ lại lên tiếng: "Là Tương Liễu... giải cổ à? Là y... sao?"

Tệ Quân vốn định trả lời nàng, lại đột nhiên nhìn thấy Tiểu Yêu đột ngột nôn ra một ngụm máu, anh ấy biết rõ chuyện này mình không thể giấu được nữa, cho dù có là lời hứa với cố nhân.

"Tiểu Yêu, ngày đó ngươi bị đầu độc, đương nhiên là Tương Liễu hy sinh mạng sống cứu ngươi, sau đó dùng chính mạng sống của y bẫy giết cổ trùng. Cũng chính y là người tự tay xóa đi ký ức về mình trong gương của ngươi. Tiểu Yêu, y không muốn cho ngươi biết, vì biết ngươi sẽ như vậy vì thế mà buồn lòng, đó là tấm lòng của y, đừng phụ lòng y." Tệ Quân an ủi Tiểu Yêu, thiếu nữ chưa đầy ba năm trước trong bộ hỉ phục rực rỡ xinh đẹp kiều diễm biết bao, đôi mắt tự Xi Vưu ngày ấy vẫn linh động tươi sáng rực rỡ. Mà hiện tại hai má Tiểu Yêu đã hóp lại và trông nàng vô cùng hốc hác, đôi mắt u tối như chứa đựng nỗi buồn không thể nguôi ngoai, như trải qua đau đớn sâu độc ngày đêm không ngừng gặm nhấm cội rễ bên trong tâm hồn và trái tim nàng.

Có lẽ sau suốt hàng chục năm nàng biên soạn bộ sách y, hoặc có lẽ sau lần đó gặp Vu Vương, nàng vốn đã hiểu nhiều hơn và vốn đặt ra nhiều câu hỏi hơn, nàng cũng vốn nhận ra rằng Cổ Tình Nhân không có cách giải. Chỉ là trong khoảng thời gian đó, mặc dù nàng luôn miệng nói rằng muốn giải cổ nhưng thâm tâm lại luôn cự tuyệt bất cứ thứ gì liên quan đến giải cổ, cũng không muốn thật sự tìm hiểu.

Làm sao nàng có thể bằng lòng, đó là lý do duy nhất để nàng gặp người đó, là sợi dây liên kết cuối cùng giữa nàng và y, cũng là bí mật sâu kín nhất nàng giữ trong lòng.

"Tấm lòng của y!" Tiểu Yêu cười khẩy, máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra, bàn tay nàng siết chặt búp bê, "Buồn, không chỉ là buồn, thực sự còn có những người ngốc hơn cả ta." Nàng không thể tưởng tượng khi đó Tương Liễu phải chịu đựng những gì, y đau đớn đến nhường nào, làm sao có thể tự tay lấy mạng mình và tự tay xóa bỏ mọi thứ? Đột nhiên, cơn đau đớn thấu tim gan ập đến đau đớn khôn cùng lan tỏa ra từng tất da thịt trên người nàng, đau đớn dày vò đến mức nàng không thể chịu đựng nổi mà ngất đi.

Tệ Quân nhìn Tiểu Yêu đa ngất đi nhưng vẫn đang không ngừng run rẩy trong vòng tay mình, trong lòng anh ấy có một nỗi buồn khó tả.

.........

Ba tháng sau.

A Niệm từ xa nhìn bóng lưng Tiểu Yêu ngồi bên Dao Trì, lại nghĩ đến bảy ngày chị gái mình ngồi trên tảng đá bên ngoài nhà ngục Long Cốt nhìn ra biển, không biết có nên nói cho nàng biết tin dữ hay không, cô ấy phiền muộn hồi lâu, cuối cùng vẫn đi về phía Tiểu Yêu.

"Chị, Thanh Khâu công tử... Cảnh, chị.. ta có chuyện muốn nói về anh ấy.. chị đừng quá buồn về được không? Lúc này ta biết ta không nên nói, nhưng không nói cho chị biết cũng không phải là một lựa chọn tốt..."

"Có chuyện gì với huynh ấy thế?"

“Nhục Thu nói rằng.. rằng anh ấy đã ăn hết thuốc độc mà chị để lại trong phòng thuốc, anh ấy đã được chôn cất một tháng trước.”

Tiểu Yêu kinh ngạc nhìn A Niệm: "Sao có thể như vậy?" Tiểu Yêu kỳ thật rất vui mừng khi thấy A Niệm tới gặp nàng, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại mang đến tin tức như vậy. Trải qua bao nhiêu tan hợp rồi hợp tan, nàng đã thờ ơ từ lâu, ngoài đau buồn ra, nàng chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bất lực. Đây không phải lần đầu tiên Cảnh tìm đến cái chết, có lẽ cái chết là sự giải thoát tốt nhất cho Cảnh. Nàng đã hiểu rằng sống có gì tốt? Nàng hiểu được quyết định của huynh ấy.

Nhìn thấy Tiểu Yêu im lặng, ánh mắt trống rỗng như giếng sâu không đáy, A Niệm vô cùng sợ hãi nói: "Nào, chị ơi, đi dạo cùng ta một lúc nhé.... Chị ơi, chị có thể khóc nếu muốn, chị ơi, đừng kìm nén ”.

Nói xong, A Niệm vừa ôm vừa dùng sức níu kéo Tiểu Yêu đứng dậy định rời đi khỏi Dao Trì, muốn cùng với chị gái đi dạo một chút cho chị gái cô khuây khoả. Không ngờ, nàng đụng vào trong ngực Tệ Quân, một người đau đớn sờ cằm, một người nghiến răng nghiến lợi sờ trán, nhưng không ai dám kêu than. Nãy giờ Tệ Quân đã đứng đó từ lâu, muốn lên tiếng giúp Tiểu Yêu giải mã bí mật của con búp bê. Nhưng khi thấy hai chị em họ đang nói chuyện cùng nhau, anh ấy không muốn phá vỡ bầu không khí. Anh biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy Tiểu Yêu gần như không thể chống đỡ được bao lâu. Mặc dù không biết rõ có bí mật gì bên trong búp bê, nhưng gỗ Phù Tang nóng bỏng thiêu đốt khổng thể dễ dàng sờ vào chứ đừng nói là ngày ngày đều ôm ấp trong lòng. Trực giác của anh mách bảo rằng món quà  này của Tương Liễu không chỉ là một con búp bê, chắc chắc còn có bí mật ở bên trong nó.

A Tệ dùng gần như mười phần sức lực của mình, nhưng vẫn cố khắc chế cẩn thận sao cho tạo ra một vết nứt trên búp bê gỗ. Anh muốn giúp Tiểu Yêu tìm hiểu bí mật bên trong đó cũng không muốn làm hỏng con búp bê này nên anh đã vận linh lực bảo vệ nó, đồng thời nhẹ nhàng theo vết nứt mở bụng của con búp bê ra từng chút một. Dưới hai ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của A Tệ và A Niệm, một quả cầu băng màu xanh mang theo lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện.

A Niệm tò mò vận linh lực bảo vệ rồi cầm lấy quả cầu băng, nhẹ nhàng đọc những dòng chữ nhỏ trên quả cầu băng: “Mong nàng: mạnh mẽ, hạnh phúc, yên ấm. Mong nàng trọn kiếp bình an."

A Niệm có lẽ đã biết quả cầu băng này được chị gái nàng gửi đến cho Tương Liễu trước khi về Cao Tân chờ đợi bảy ngày bên ngoài ngục Long Cốt  trước khi quyết định lần cuối cùng chấp nhận gả cho Xích Thủy Phong Long, nên sau khi nguôi ngoai sự tò mò, cô ấy nhanh chóng đưa nó cho Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn chằm chằm mấy chữ nhỏ đó, “Mong nàng: mạnh mẽ, hạnh phúc, yên ấm. Mong nàng trọn kiếp bình an." Sau đó nàng đọc đi đọc lại nó, khi thì khóc nức nở, khi thì cười rạng rỡ. Mặc dù Tệ Quân và A Niệm rất kinh ngạc nhưng cả hai đều không dám nói bất cứ gì.


"A Niệm, vậy ra đây chính là ý của y, không phải là y vô tâm, mà là ta quá ngu ngốc!" Tiểu Yêu đột nhiên nhảy dựng lên, làm Tệ Quân cùng A Niệm giật mình. Giao Nhân, cung tên, hải đồ, máu yêu, mạng đổi mạng, từng sự kiện trong quá khứ dần dần được kết nối với nhau, điều nàng từng không dám tin và điều y không muốn nàng biết càng lúc trở nên rõ ràng .

Tinh thần Tiểu Yêu thật sự không ổn, nàng cứ liên tục nhảy cẩn lên mừng rỡ, rồi đột nhiên dường như không thể đứng vững mà ngã xuống đất, cong người đau đớn như bị ai đó dùng dao đâm vào từng nhát từng nhát ở khắp người, như lưỡi dao lạnh lẽo bén ngót đâm thẳng vào phổi, vào tim, nỗi đau lan truyền đến từng mạch máu. Trong đầu nàng, không ngừng tràn ngập giễu cợt, sự thờ ơ của y, khi y quay đi tấm lưng đầy quyết đoán của y không ngừng được khuếch đại, khiến nàng sốc đến mức không thể cử động, mỗi lần như vậy đối với họ sẽ đau đớn biết bao? Từng suy nghĩ về y đều như một phần cơn đau dữ dội gia tăng thêm lực đạo tấn công vào cơ thể nàng, mà nàng vẫn cố gắng gồng mình chịu đựng cơn đau đớn tột cùng không thể diễn tả được.

"A Niệm, không phải giao dịch, không phải giao dịch. Ba mươi bảy năm trôi qua dưới đáy biển, tình cảm của y ta vốn đã hiểu rõ! Lẽ ra ta nên sáng suốt, dù y có ra vẻ nhẫn tâm đến đâu, ta cũng không nên tin!"

"A Tệ, y có đau không? Có ai quan tâm y ngày hôm đó khi liên tục mất đi hai mạng không? Y là quay lưng bỏ đi một mình sao? Ta ngu ngốc như vậy, cổ Tình Nhân làm sao dễ dàng giải"

"Tỷ tỷ, qua rồi, đã qua rồi, đừng buồn." A Niệm ôm đỡ Tiểu Yêu đang nằm co ro trên mặt đất, vỗ vỗ lưng nàng an ủi như đang an ủi vỗ về một đứa trẻ.

"A Niệm, người mà ta muốn ở bên cả đời chính là y là Tương Liễu, lúc ấy ta nên nói rõ ràng cho chàng biết! Chàng đã vì ta làm rất nhiều điều, mà ta, mà ta, ta chỉ..." Lồng ngực Tiểu Yêu phập phồng kịch liệt, nước mắt nàng tuôn trào, nghẹn ngào và không thể nói thêm được một câu nào hoàn chỉnh nữa.

“Tiểu Yêu, đó là sự lựa chọn của y.” Tệ Quân muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì.

A Niệm ở lại với Tiểu Yêu hơn nữa tháng, cùng Tệ Quân ở bên vỗ về Tiểu Yêu, mà Tiểu Yêu ngày ngày ôm ấp quả cầu băng đã được đặt lại vào bên trong búp bê gỗ Phù Tang, cơ thể và tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

"Làm phiền lâu như vậy, cũng nên đến lúc nói lời tạm biệt. Cảm ơn huynh A Tệ, cảm ơn huynh chiếu cố cho ta." Tiểu Yêu trịnh trọng cúi đầu nói.

"Không có gì. Chuyện đó, ngươi cũng đừng trách ta là được." A Tệ vội vàng xua tay.

"A Niệm, ta sẽ thường xuyên về thăm ngươi, ngươi và Chuyên Húc nên đối xử tốt với nhau. Mọi chuyện sẽ tốt thôi, sinh thêm em bé là tốt nhất." Tiểu Yêu mỉm cười vỗ vỗ tay A Niệm.

"Đừng lo lắng chuyện của ta, chị đã nói sẽ về thăm ta, đừng nuốt lời." A Niệm nhìn Tiểu Yêu, người chị gái đáng thương của cô, cô ấy không nỡ buông tay chị gái, nhưng cô ấy không có cách nào khác là tôn trọng lựa chọn của chị gái mình.

Trong ánh hoàng hôn buông xuống nơi chân trời, Tiểu Yêu lần nữa quay đầu nhìn rừng hoa đào nở rộ trải rộng khắp nơi trên Ngọc Sơn, trong cơn gió nhè nhẹ, Tiểu Yêu buộc lại mái tóc dài rồi đi quay đầu về phía hoàng hôn.

Nàng dường như cuối cùng cũng đã sống lại, và nàng muốn dùng cách này để báo đáp tình yêu lớn lao khắp nơi trong những góc khuất của Tương Liễu.

Y nói rằng chỉ cần trên đời còn có cảnh tuyệt sắc thì mạng sống sẽ rất quý giá.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net