Chương 8: GIÓ NAM HIỂU Ý TA, ĐEM MỘNG TƯỞNG CỦA TA THỔI VÀO TRONG LÒNG NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Quên đi.” Tương Liễu đột nhiên cười lớn, như gió thoảng qua.

“Sao vậy?” Tiểu Yêu nước mắt vẫn luôn lặng lẽ rơi, đôi mắt cùng bờ mi ươn ướt.

"Ta sẽ không chết, ta cho nàng mạng sống này." Tiểu Yêu lập tức ngồi thẳng người, Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu kinh ngạc mở to hai mắt ngồi ngay bên cạnh hắn rồi khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ êm ả chảy dịu dàng, nhưng trong đáy mắt Tiểu Yêu nụ cười đó như biển cả bao la mặt biển vốn ôn hòa nhưng tựa hồ như cơn sóng ngầm cuồn cuộn bất giác mang trái tim đã bình yên lại của nàng đập loạn nhịp.

"Thật sao?!" Tiểu Yêu cảm nhận nàng như đang đứng bên trong ảo mộng nhưng vừa rồi ôm lấy hắn vốn chân thực như thế. Nàng chớp chớp đôi mắt ươn ướt hai cái, rồi dùng tay che lên trái tim mình tựa hồ như vừa muốn trấn an nó đừng như vậy lại tựa hồ như cảm nhận chân thực từ trái tim mình, sau giây lát nàng lại nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, đôi mắt sáng bởi vì ánh nến lập lòe trong đêm tối mà tựa như vừa mơ ảo lại vừa chân thực.

Nàng vươn tay ra chạm lên mi mắt hắn như chính mình muốn xác nhận là thật, tất cả người trước mặt cùng lời hắn nói là thật. Tương Liễu như hiểu được ý nghĩ của nàng. Hắn nắm lấy cổ tay thiếu nữ đang chạm vào mắt hắn, dời bàn tay nàng sờ từ mắt đến gò má đến cằm của hắn, rồi lại dời tay nàng đến môi và mũi hắn. Đôi môi hắn hôn nhẹ lên lòng bàn tay nàng. Hắn vẫn nắm chặt tay nàng như thế rồi bật người ngồi dậy trước mặt nàng, đôi mắt hắn đối diện với đôi mắt ướt đẫm của nàng.

"Thật. Chuyện lớn như vậy, cũng đáng để khóc. Nếu đã có được thêm một mạng sống nữa thì phải trân trọng mà sống. Nếu không thể qua một quãng thời gian một lần hấp thụ một lượng lớn nước độc thì cứ vài ngày hấp thụ dần một ít nước độc vậy, tính mạng còn thì mới mong xử lý ổn thỏa nước độc. Dù sao vài ngày hấp thụ thêm một ít chất độc từ nước độc này thì sẽ bớt đi một ít."

"Đúng vậy! Yêu quái chín đầu chết tiệt này! Ngươi làm ta sợ chết khiếp." Tiểu Yêu dùng bàn tay còn lại đấm nhẹ vào ngực hắn.

"Tới đây."

"Hả?"

“Ta nói cổ.” Tương Liễu cười cười kéo nàng tới gần bên, hai người áp sát vào nhau, cúi đầu cắn phập lên một bên cổ nuột nà của thiếu nữ.

"A!" Trong tiếng kêu giật mình của Tiểu Yêu, hàm răng sắc nhọn nhẹ nhàng đâm vào mạch máu, sau một thoáng mát lạnh, cảm giác tê dại quen thuộc lan tràn. “Nếu không hút chút máu, làm sao có thể nhanh chóng bình phục vết thương, cùng Cửu Dao y sư đi ngắm cảnh đẹp cảm nhận phồn hoa thế gian?” Tương Liễu bên tai Tiểu Yêu cười gằn, dái tai thiếu nữ lập tức đỏ ửng.

Lưỡi y lành lạnh liếm nhẹ lên vết cắn, những sợi lông tơ phía sau gáy của nàng như dựng đứng lên, toàn thân căng thẳng, nhưng giọng nói trầm thấp đầy nam tính quyến rũ mê người của hắn lại vang lên bên tai nàng: "Đồ Sơn Cảnh đâu?"

"Huynh ấy đã chết."

“Khi nào?” Hắn lại lên tiếng, nhưng môi hắn nãy giờ vẫn luôn chưa rời khỏi cổ nàng, thanh âm của hắn khiến trái tim nàng run rẩy.

“Hơn hai trăm năm trước, hai năm sau khi ngươi rời đi.” Tiểu Yêu hoàn toàn chìm trong suy nghĩ rằng lúc này nàng nên làm gì.

"Chậc, thật sự là vô dụng." Giọng nói của hắn mang theo chút tức giận, hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ Tiểu Yêu, bao trùm lên gò má nàng, lan ra môi nàng.

Vừa mới nói chuyện, Tiểu Yêu liền cảm thấy thân thể mình nhẹ nhõm, phút chốc hai người ngã xuống chiếc giường đặt sâu bên trong phòng. Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, vừa lúc môi nàng được đôi môi mềm mại của hắn chạm vào, hai đôi môi cứ thế đan vào nhau.

Thắt lưng được nới rộng hơn, y phục từ bả vai thon thả của thiếu nữ dần trượt xuống. Làn da trắng sứ mịn màng dưới sự đụng chạm và nâng niu từ bàn tay và đôi môi của người kia dần dần trở nên hồng ửng. Đôi vai trần mỏng manh run lên nhè nhẹ.

Không biết từ lúc nào đôi môi vốn lạnh lẽo lại trở nên nóng bỏng của nam nhân như đầu bút phác họa theo những đường cong cơ thể của thiếu nữ. Nhịp tim đập mạnh mẽ của cả hai người cùng hơi thở có phần hơi gấp gáp khiến bầu không gian bên trong căn phòng tối tăm cùng ánh sáng lờ mờ ngọn đèn càn ám muội hơn bao giờ hết. Nhìn thân hình trắng nõn ửng hồng như một khối hồng ngọc quý giá nhất thế gian được chạm khắc tỉ mỉ tinh tế dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, hai tay Tiểu Yêu không nhịn được mà lần theo đường cơ bắp của hắn, khi chạm tới eo và bụng hắn, Tương Liễu không khỏi bật cười: "Tiểu Yêu, nàng quả thật là muốn mạng của ta."

Tiểu Yêu không trả lời mà nàng đáp lại bằng cách cắn vào một bên vai hắn. Tiểu Yêu cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó lay động theo ánh nến, dường như trước mắt nàng nhìn thấy một đóa hoa đào nở rộ trong tuyết trắng dần hiện ra, một bông hoa tuyết nhảy múa trên không trung lặng lẽ rơi vào nhụy hoa đào mỏng manh. Nhìn những sợi tóc trắng của hắn buông xuống trên ngực mình, Tiểu Yêu cảm thấy mình nóng đến mức sắp tan chảy thành vũng nước, nhưng nàng lại muốn hóa thành một cơn gió nhẹ mang theo hương hoa và luôn có thể quấn lấy người hắn. Cổ, eo và đan siết vào từng kẻ ngón tay hắn.. nàng còn muốn thổi vào trái tim hắn, siết chặt lấy hắn, muốn trở thành một phần của hắn và ở bên hắn mãi mãi.

"Tương Liễu.."

"Ừm?"

"Người ta thích là chàng... ta muốn chung sống cả đời là chàng..."

"Ta biết."

"Ta chỉ muốn ở bên chàng đến hết cuộc đời."

Một tiếng cười vui vẻ và một tiếng "Được" khẳng định của nam nhân vang lên nhưng thanh âm của hắn lúc này lại mang theo chút dụ hoặc.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng dường như vẫn chưa đủ để họ dùng hành động để bày tỏ tình cảm với nhau, mái tóc trắng và mái tóc đen đan xen, những ngón tay đan vào nhau và hai cơ thể đan quấn quýt lấy nhau ...

Sắc trời dần sáng. Tiểu Yêu nằm tựa trên người Tương Liễu hệt như ngày hôm đó trong hang đá ngầm, nàng không muốn ngồi dậy, nàng muốn trực tiếp cảm nhận được hơi ấm của hắn nhịp tim của hắn, ngón tay nàng không ngừng chạm vào ngực hắn theo từng nhịp đập của trái tim hắn, người nam nhân nàng mong nhớ và ôm hy vọng tìm kiếm suốt hai trăm năm cuối cùng cũng thật sự ở bên cạnh nàng và chấp nhận nàng. Tương Liễu chạm vào vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nghiêm túc suy nghĩ về tương lai.

Nhưng hắn lại chợt nhớ đến ngày hôm đó bên trong hang đá, nàng thừa dịp lúc hắn yếu ớt bất động chữa thương gặm cổ hắn như gặm cổ vịt. Tay hắn lần từ eo nàng đến lưng đến cổ nàng, vuốt ve mái tóc đen dài bung xoã của nàng. Tay còn lại của hắn bắt lấy gương mặt nàng, ngón tay cái chà xát lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Yêu. "Nếu nàng cảm thấy chưa đủ, ta không ngại làm lại thêm vài lần nữa, ta thật không ngại việc hai chân đi không vững."

Tiểu Yêu tức giận xấu hổ, dùng sức nhéo eo hắn, vội vàng nhặt y phục, nàng quay lưng về phía hắn, giả vờ tức giận khi mặc y phục vào, "Khi ngươi làm Phòng Phong Bội, cũng như thế này à?"

"Ta từ trước đến nay rất đề phòng, chỉ ra vào kỹ viện và phường ca múa để dò xét tin tức." Tương Liễu vẻ mặt ngây thơ giơ hai tay lên cao, khiến Tiểu Yêu cười khúc khích.

Nhìn nàng ngượng ngùng cúi đầu vấn lại mái tóc, Tương Liễu tuy rằng không quan tâm đến những điều giữa nam nữ, nhưng hắn vẫn không khỏi bất ngờ rằng nàng vẫn rất hoàn hảo.

______________

Những bông hoa tuyết thưa thớt rơi xuống từ bầu trời.

Hai người ngồi cạnh nhau bên đống lửa, nhìn thịt nai được rắc đều gia vị nướng trên đống lửa nóng hổi, béo ngậy, Tiểu Yêu không khỏi chép miệng và xoa xoa hai tay. Tương Liễu không khỏi bật cười khi nhìn bộ dáng tham lam của nàng liền xé một miếng đùi nai đã chín vàng ươm thơm nứt mũi. Hắn mỉm cười đưa miếng thịt đùi tới bên miệng nàng, nhìn thấy hơi nóng của miếng thịt nướng tỏa ra từ miệng nàng, hắn nhanh chóng giúp cô thổi miếng thịt còn lại trên tay. Sau khi ăn xong thấy miệng thịt nai nướng, miệng Tiểu Yêu dính đầy mỡ, Tương Liễu mỉm cười lau mỡ thịt nướng dính trên miệng nàng rồi đưa cho nàng một cốc rượu, Tiểu Yêu uống một ngụm rượu, nói: “Thịt nai ngon quá! Rượu cũng thơm ngon, nam nhân của ta lại thật đẹp”.

Tương Liễu nhẹ nhàng giơ tay ra, xa xa mấy đóa hoa mai mang theo tuyết còn vương trên cánh hoa theo linh lực bay đến trước mặt Tiểu Yêu, một đóa hoa nhẹ nhàng rơi vào trong cốc rượu. Hoa mai hòa làm một với rượu trong vắt bên trong cốc, một mùi thơm thoang thoảng từ cốc rượu dần lan tỏa.

"Loại rượu này thơm hơn." Tương Liễu nhìn rượu trong cốc khẽ mỉm cười, Tiểu Yêu nhìn người trước mặt, không khỏi sửng sốt, trong chốc lát, nàng không biết có phải vì tuyết rơi mà người trước mặt càng thêm quyến rũ hay không. "Nàng uống thử xem"

Tiểu Yêu nâng cốc rượu uống cạn, rượu ấm nồng hòa cùng với hương hoa mai thoang thoảng, quả thật là càng thơm ngon. Đôi mắt nàng lấp lánh nhìn Tương Liễu cảm thán "Rượu này thật thơm"

Tương Liễu mỉm cười, hôn lên môi nàng "Quả thật rất thơm"

........

Nửa mùa xuân đã trôi qua.

Nhìn hoa lê trắng trong sân nhỏ, Tiểu Yêu gọi Tương Liễu nằm ngủ trưa trên ghế dài cạnh hiên: “Chúng ta đi tới thung lũng hoa lê ngắm hoa và tập bắn cung nhé?”

“Phu nhân đã muốn, sao ta trái lệnh?” Nam nhân trong bộ y phục trắng vươn vài cánh hoa lê, đứng dậy từ ghế dài như một vị tiên nhân.

Trong thung lũng hoa lê nở rộ, ánh xuân cũng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua mái tóc bạc của Tương Liễu, hắn nắm tay Tiểu Yêu nhẹ nhàng nói: “Mặc dù bây giờ nàng có thể bắn mười mũi tên, nhưng tư thế của nàng rất không tốt. Nàng phải rèn luyện thật tốt."

Tiểu Yêu mím môi: “Sao chàng nghiêm khắc thế?”

Tương Liễu cười nói: "Nàng thích Phòng Phong Bội thích thú thế giới phàm trần hay là quân sư Cửu Mệnh lạnh lùng tàn nhẫn đeo mặt nạ?"

Tiểu Yêu  hiểu ý trêu chọc của hắn, dùng sức đẩy hắn: "đều là chàng, chàng thích Văn Tiểu Lục hay Tiểu Yêu?"

Tương Liễu khẽ cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ, thấy nàng nhìn mình với ánh mắt háo hức, hắn mỉm cười nói: “Không thể không nói, ta càng thích Văn Tiểu Lục hơn.”

"Hừ, hóa ra chàng thích nam nhân. Chẳng trách lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên chàng lại nhìn chằm chằm vào Diệp Thất Thất, sau đó lại đuổi theo ca ca của ta." Tiểu Yêu cười tinh quái, vừa cười vừa chạy.

"Đến đây, lập tức về nhà để nàng xem ta thích nam nhân hay nữ nhân." Tương Liễu tùy ý cất cung tên đi, chạy theo bắt lấy Tiểu Yêu. Mao Cầu cũng xoay tròn trên không trung, còn có tiếng kêu ríu rít, hình như nó cũng đang cười.

________

Hoa thạch lựu đỏ rực nở rộ, mùa hạ đã tới.

Kể từ khi tìm được yêu quái chín đầu, một trong những điều hạnh phúc và thích thú nhất của Tiểu Yêu là có thể làm chất độc thơm ngon cho hắn thưởng thức. Sau bao nhiêu công sức tỉ mỉ chỉ vì đĩa “thạch lựu mùa hạ” trước mặt. Cành thạch lựu rũ xuống, đầu cành là những bông hoa thạch lựu đỏ nhụy vàng nở rộ rực rỡ điểm thêm vài quả thạch lựu non nho nhỏ.

Đang lúc nàng đang suy làm sao thêm hương thơm hoa cỏ tươi mát vào để tạo nên những chiếc lá thạch lựu xanh tươi nho nhỏ, nàng liền nhìn thấy Tương Liễu băng qua hành lang đi về phía nàng, bước đi của hắn lười biếng bất cần, vẻ mặt đầy ý cười, với một thứ gì đó lủng lẳng trên tay trông giống như một sợi dây và một viên đá quý nhỏ có ánh sáng đỏ sậm nhẹ nhàng.

Biết chắc chắn hắn mang đến thứ gì đó mới mẻ cho nàng, Tiểu Yêu hoàn toàn không quan tâm đến những thứ trên tay, mà chỉ tập trung nhìn vào khuôn mặt hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng thêm nhếch lên. Vì nghiêng đầu mà cổ áo hắn hơi chếch ra để lộ một chút phần gáy cùng cần cổ trắng ngần.

Ánh trăng càng làm cho khuôn mặt cùng cần cổ vốn đã tuyệt mỹ lại càng thêm gấp mấy phần tuyệt mỹ và dụ hoặc, Tiểu Yêu không khỏi có chút bất dắt dĩ, vẻ đẹp tuyệt mỹ dụ hoặc này của nam nhân của nàng, người đối diện thật sự khó mà kiềm chế ý muốn muốn lao đến sờ lên gương mặt tuyệt mỹ cùng chiếc cổ trắng ngần kia rồi cắn cho hắn vài cái dấu răng lên chiếc cổ kia.

“Chàng không thể bớt đẹp đi và mặc y phục che hết cổ được sao?” Tiểu Yêu lao tới, kéo cổ áo của Tương Liễu lại.

“Vậy đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ thì thế nào?” Tương Liễu càng cười càng nhiều hơn khi thấy Tiểu Yêu cũng có bộ dạng buồn cười như vậy.

"Được rồi! Hoặc là chàng cứ đeo mặt nạ lúc trước của chàng đi. Cái màu bạc đó là được rồi!"

"A, bây giờ đang là mùa hè, đeo mặt nạ bạc có nóng bức quá không?" Tương Liễu vẫn cười rạng rỡ trêu chọc nàng

"Sao chàng lại cười? Ta không quan tâm. Nhưng dù sao chàng cũng không sợ nóng mà." Tiểu Yêu chống một tay lên hông, chọc vào vai hắn, đầy khí thế.

Biết nàng chỉ là có chút ý nghĩ, Tương Liễu lắc đầu cười.

Tiểu Yêu đang chống nạnh vẻ mặt kiêu ngạo, đột nhiên bị hắn kéo lại, nàng giật mình, hai người chỉ cách nhau một nắm tay, Tiểu Yêu bị hai tay hắn vây quanh, nàng cũng chuẩn bị ôm lấy hắn. Ngay sau đó một chiếc vòng cổ mỏng với một hạt châu màu đỏ thẫm hình giọt nước treo trên đó đeo vào cổ nàng.

Tương Liễu một tay ôm lấy cổ tay nàng, tay kia hơi cong ngón giữa nâng cằm nàng lên, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng chạm vào khóe môi nàng, tựa như đang đùa giỡn.

Đầu tiên hắn cúi đầu lặng lẽ nhìn vào mắt nàng, sau đó gương mặt hắn di chuyển từng tấc xuống dưới, qua đôi môi đỏ mọng của nàng rồi dừng lại ở xương quai xanh, y phục mùa hạ của nàng đơn giản gọn nhẹ với chiếc váy quây dài màu trắng bó nhẹ ở ngực áo và một chiếc áo ngoài tay áo không quá rộng. Hơi thở của hắn phả vào xương quai xanh của nàng. Tiểu Yêu có chút nhộn nhạo đang định lao vào vòng tay hắn, người nam nhân này lâu cười trêu chọc: “Chiếc vòng cổ này đeo lên người nàng đẹp thật.” Sau đó, hắn tách ra xa nàng, thản nhiên cầm lên đĩa "thạch lựu mùa hạ" của nàng làm vẫn chưa xong, dùng thìa gỗ đào xắn một miếng vừa nhai vừa gật đầu: "cũng được."

Tiểu Yêu vừa thẹn vừa giận muốn xì khói, nàng không thèm để ý tới hắn, nhặt nửa quả dưa hấu ướp băng lên, dùng thìa gỗ đào ăn.

"Ăn ít thôi, ăn nhiều đồ lạnh bụng nàng sẽ khó chịu đấy."

"Thật buồn cười. Ta là y sư và là một thần tộc cấp cao."

"Sao cũng được. Dù sao cũng có người dặn dò ta không được lạm dụng linh lực, mỗi ngày ta chỉ ướp lạnh nửa quả dưa hấu thôi." Tương Liễu ngồi trên bệ cửa sổ nhìn Tiểu Yêu, nhướng mày.

"Yêu quái chín đầu!"

“Nàng không gọi ta là phu quân hay là nam nhân của nàng sao?” Tương Liễu mỉm cười, thấy nàng dù ăn dưa ướp lạnh nhưng vẫn nóng nực đổ mồ hôi, giơ tay phẩy một luồng gió mát tới cho nàng.

________

Những đám mây mùa thu nhẹ nhàng trên bầu trời, những cơn gió mang theo cái mát lành của mùa thu nhẹ nhàng thổi qua.

Hai người họ nhàn hạ vui vẻ ở bên nhau, nhưng hai người họ một người phải hành nghề y, một người phải xử lý chất độc tồn đọng trong nguồn nước. Có những ngày tới đêm họ mới trở về nhà tựa hồ như những người khuân vác mệt mỏi rã rời.

Cơn gió thu mát lành cuốn theo những chiếc lá phong rơi xuống đất, vào lúc nửa đêm, hai người họ vẫn chưa về đến nhà, một người đi một mình với lòng đầy suy tư, còn người kia thì khom lưng với vẻ mặt buồn bã. Họ gặp nhau ở ngã tư đường nhỏ, nhìn thấy mặt nhau, họ không khỏi mỉm cười ngọt ngào.

“Đầu nàng gần như cúi xuống, lắc lư bên này bên kia, giống như con tôm nhỏ mới thay vỏ ở ngoài biển.” Tương Liễu đứng chắp tay sau lưng, mỉm cười.

"Còn chàng trong mặt suy tư đầy buồn bã, giống như một kẻ ngốc mới thua hết bạc muốn quay về xin tiền vợ." Tiểu Yêu cũng không chịu thua kém cười cười đáp lời hắn.

"Lại nói về bạc? Lúc đó ta có mấy vạn người chờ cơm cỏ. Ờ, vợ ta tính tình cũng không tốt lắm lại có chân của chính mình, đừng nói là thua bạc ta hiện tại thật sự không có bạc, ta cũng không có cách nào ngoài chạy trốn người vợ tính tình không tốt mấy của ta." Tương Liễu thở dài, định quay người bỏ đi.

"Đợi ta với, ta kiệt sức rồi, bây giờ có chân cũng không thể chạy theo chàng được. Hôm nay ta đã khám ít nhất hơn một trăm bệnh nhân. Ta hiện tại nhìn ai cũng trông như có vài cái đầu vậy." Tiểu Yêu vội vàng đi theo hắn, vừa đi vừa dậm chân.

Tương Liễu bỗng nhiên quay người lại, Tiểu Yêu đụng phải hắn, trong mắt nàng như lóe lên tinh tú: “Yêu quái chín đầu!”

Tương Liễu nén cười, liếc nhìn bờ vai của hắn, “Lên đi.”

"Ồ, Tương Liễu đại nhân, Cửu Mệnh Tương Liễu trong truyền thuyết, ngài đích thân cõng ta về nhà sao? Ta sao dám làm như vậy?"

"Là người chồng không có bạc của nàng muốn cõng nàng."

Tiểu Yêu mỉm cười leo lên lưng hắn.

Dưới ánh trăng đêm nhàn nhạt, có tiếng cười, tiếng côn trùng và tiếng gió.

Đôi chân của Tiểu Yêu lắc lư trong không trung, đôi khi chỉ vào các ngôi sao, đôi khi chỉ vào mặt trăng, Mao Cầu bay trên bầu trời và xoay vòng, hai người dưới mặt đất thực sự khiến nó nhìn không nổi nữa.

...

Sau khi trở về nhà tắm rửa sạch sẽ mồ hôi, Tiểu Yêu nằm trên giường, nhớ tới trước khi nàng và Tương Liễu về đến nhà, một chàng trai đột nhiên đến gần nàng và hỏi có phải là Niệm Liễu cô nương không. Yêu quái chín đầu kia đã cười ngạo nghễ: “Ha ha, Cửu Dao cô nương, à không, Niệm Liễu cô nương nhớ nhung ta tới như vậy sao?” Tiểu Yêu thật muốn đào một cái hố rồi lập tức trốn vào. Đúng vậy, trong mấy năm đầu hành nghề y nàng đã dùng cái tên này, ai ngờ bây giờ sẽ có người gọi nàng bằng cái tên này, nhưng lại bị yêu quái chín đầu nghe thấy và cười nhạo.

Tiểu Yêu càng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, nàng càng xấu hổ rúc vào trong chăn, thầm cảm thấy nên giảm bớt sự tồn tại của chính mình không thể để yêu quái chín đầu nhắc đến chuyện này nữa, nhưng vào lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng của Tương Liễu. lại cười khúc khích. Liệu có phải hắn còn có thể đọc được suy nghĩ của nàng không?

"Yêu quái chín đầu, sao chàng lại cười nữa!"

"Ta cười vì những điều hạnh phúc vui vẻ."

“Một ngày mệt mỏi, có gì mà vui?” Tiểu Yêu bước xuống giường, nhìn thấy Tương Liễu nằm nghiêng tựa đầu vào khuỷu tay, trên mặt nhếch mép cười nhìn nàng.

"Không biết sau này liệu còn có người gọi nàng là Niệm Bội, Ái Bội, Ái Liễu hay gì đó tương tự. Nàng còn có những cái tên khác giống như vậy không? Sau này ta sẽ bất chợt lại nghe thấy những cái tên thú vị như vậy của nàng hay không."

“Tốt nhất là chàng không nên tu luyện để chữa lành vết thương nữa!” Tiểu Yêu đỏ mặt, vừa giận dữ nhéo mạnh vào eo hắn.

"Thật sao? Cửu Dao cô nương, nàng muốn thế nào?" Tương Liễu đi tới, nửa cười lại như không cười.

Hắn bế nàng lên giường, y phục của Tiểu Yêu bị xé toạc.

"Nhẹ nhàng một chút, ngày mai chúng ta còn phải đến chỗ đông người."

“Ngoại trừ cổ, ta còn chọn những chỗ khuất để đánh dấu.”

"Cầu xin chàng đừng đánh dấu!"

"Là Cửu Dao cô nương đáng bị đánh dấu."

Tiếng cười dần dứt chỉ còn lại những âm thanh kiều mị vẫn tiếp tục trong ánh nến lay động. Gió đêm thu mát mẻ như mang tình yêu chân thành lan tỏa khắp nơi.

_________

Bụi theo dấu ngựa qua, ánh trăng theo con thuyền.

Tiểu Yêu chỉ cảm thấy có Tương Liễu ở bên bốn mùa đều là bốn mùa của nàng. Xuân là mùa xuân của nàng có bướm lượn vờn hoa thơm nở rộ ngào ngạt khắp nơi. Hạ là mùa hạ của nàng trời nóng bức nhưng lòng nàng lại mát mẻ như tắm táp thắm đẩm những cơn mưa tình yêu. Thu là mùa thu của nàng có mặt hồ lộng gió cùng những cơn gió mang tình yêu nhẹ nhàng bay khắp muôn nơi. Đông là mùa đông của nàng có hoa tuyết trắng tinh khôi nàng yêu có đốm lửa được thắp cháy lên mang theo hơi ấm của tình yêu ấm áp bao bọc lấy nàng.

Chỉ cần có hắn với nàng tất cả đều mãn nguyện


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net