6.2 Tiền đạo số 1 và em nhỏ nhà mầm. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Noa nhìn xung quanh, gã lạc đường rồi.

Gã muốn theo địa chỉ Ego đưa hôm trước mà đi nhưng lúc gần đến nơi thì xe không đi được nên bắt đắt dĩ phải đi bộ.

Gã nhìn xung quanh, tuy nơi gã đứng không hoang vắng nhưng lại yêu tĩnh cực kỳ. Gã rất muốn gọi cho Ego ra đón nhưng khổ lỗi là điện thoại gã hết pin rồi.

Chẹp miệng nhìn chiếc điện thoại đã tối om. Gã không biết nên làm gì ở nơi yên tĩnh này.

- Chú gì ơi! Chú có sao không vậy?

Giọng bé gái non nớt vang lên từ phía sau gã.

Gã quay ra sau, nhìn thấy mấy đứa trẻ có vẻ như vừa đi học về. Bọn trẻ đi chung thành nhóm 12 người, có vẻ là hàng xóm hay anh em với nhau nên có hai kiểu đồng phục khác nhau.

Mon oncle, ça va ?( Chú gì ơi, có sao không ạ?)

Bé trai tóc tím có highlight xanh nước biển ở một bên mái có vẻ trong nhóm lớn tuổi dùng tiếng Pháp hỏi gã.

Gã ngạc nhiên không thôi. Bé trai lại nói:

- L'attaquant numéro un mondial Noel Noa, n'est-ce pas ? Je ne regarde pas.(Tiền đạo số một thế giới Noel Noa, đúng chứ? Cháu không nhìn lầm đâu nhỉ.)

Nụ cười ranh mãnh trên môi thằng bé mang phảng phát bóng hình thiếu niên trong tim gã. Nụ cười tự tin đầy kiêu hãnh.

- Ồ, sao nhóc biết vậy?

Gã dùng tiếng Nhật để giao tiếp với đám trẻ. Lo bản thân sẽ doạ bọn trẻ nên gã hạ thấp người xuống hết mức có thể để người mình bằng với bọn trẻ.

- Phòng anh bé đầy merch liên quan đến chú!

- Anh ấy mỗi ngày đều xem trận đấu của chú!

- Anh ấy luôn ngưỡng mộ chú!

-...

Bọn trẻ thấy gã nói được và nghe hiểu tiếng Nhật liền như đàn chim sẻ chíp chíp. Chúng ríu rít bên cạnh gã không ngừng, chúng kể về anh trai mà chúng yêu quý hết mực.

Đó là một chàng trai hâm mộ gã cuồng nhiệt.

Đó là một chàng trai yêu bóng đá như tính mạng.

Đó là một chàng trai đá bóng rất giỏi.

Đó là một chàng trai dễ thương và hiền lành.

Đôi mắt như biển sâu dịu dàng, khi cười lên lại như bầu trời xanh được tắm nắng vàng.

Giống quá!

Cậu trai đấy giống hệt em nhỏ ngoan xinh yêu của gã.

Nhớ quá!

Gã lại nhớ đến em nhỏ ngoan xinh yêu của gã.


Em nhỏ của gã mềm mại và ngọt ngào như kem bông.

Em nhỏ của gã giỏi giang và thông minh khiến gã tự hào.

Em nhỏ của gã là vị kỷ giả độc nhất vô nhị và đứng trên vạn người.

Giống như "Nhất" trong tên của em vậy. Isagi Yoichi.

Nhưng em nhỏ tồi ghê, bỏ gã đi mà không lời từ biệt còn chặn liên lạc của gã. Báo hại gã phải tự mình đi tìm em nhỏ. Nếu không phải gã quen Ego từ khi cả hai còn là niên thiếu, nếu không phải cái thời ngây dại đấy cả hai vừa là đối thủ vừa là bạn thân mà chia sẻ bùi mọi bí mật của nhau thì có lẽ giờ gã cũng sẽ như 'đám ong' luôn bay lượn quanh Isagi mà điên cuồng đi tìm em trong vô vọng.

- Chú ơi, chú đến nhà bọn con chơi đi!

Bé gái tóc vàng hào hứng nói, cô bé ôm lấy một bên cách tay to lớn của Noa, đôi mắt màu đỏ rượu ngọt lịm lấp lánh làm nũng với gã.

-Đúng vậy á, chú đi cùng với tụi con đi! Nhà bọn con rộnggg lắm luôn á!

Bé con tóc hồng đậm đang đu đưa trên lưng gã. Bé cười hì hì, giọng trẻ con ngọt như mía lùi vang quanh tai gã.

Dưới sự 'tấn công' mãnh liệt từ tập đoàn tí nị dễ thương Noa đã 'đầu hàng' mà sầu khổ đi theo mấy đứa trẻ.

Cảnh gã trai phương tây to lớn và lạnh lùng giờ luống cuống bị quân đoàn tí hon kéo đi cùng với tiếng ríu rít của đám trẻ khiến mấy bà bác đi qua cũng phải ngó lại.

Đám trẻ đưa Noa đến ngôi biệt thử cổ màu gỗ ấm được bao bọc bở những luống hoa cẩm tú cầu.

- Ba Issei, mẹ Yoi, ơi bọn con về rồi! Anh Jin, Yoichan ơi bọn em về rồi! Kana ơi, anh chị về rồi nè!

Bọn trẻ đồng loại hô vâng lên đồng loạt, rồi lần lượt tháo đôi giày ngoài và thay thành dép đi trong nhà, chúng còn giúp Noa cất gọn giày và đưa cho gã một đi đi trong nhà. 

Tên gọi quen thuộc từ bọn trẻ khiến gã ngẩn người một lúc. Tía sáng lóe lên rồi dập tắt, hai cái tên đó rất phổ biến ở Nhật. Chưa chắc đó là tên bạn trời đánh và em nhỏ của gã.

Ngay khi gã vừa bước vào trong thì có ánh bạc nhỏ lao vèo từ trong nhà ra ôm lấy cậu bé tóc tóc đỏ.

- Bé Kana thấy khách nên ngại hả? Nào không cần ngại đâu.

Bé trai tóc đỏ dịu dàng dỗ cục màu bạc trong lòng mình.

Cục bông bạc được anh trai dỗ cũng chịu ngẩn đầu ngó xem vị khách đến nhà này. Nhưng vừa thấy cái bản mặt lạnh lùng của gã trai Pháp, bé nó lại sợ đến mức rúc đầu lại vào lòng anh trai. Nhưng rồi bé con lại nhìn lên, đôi mắt biển giờ đã hết sợ hãi mà thay vào đó là sự tò mò và hào hứng:

- Chú là người mà anh bé hâm mộ đúng không?

- Em nhận ra giỏi lắm! Giờ chúng ta dẫn khách vào nhà đã nhé?

- Vâng!

Bọn trẻ dẫn Noa vào trong phòng khách rồi chia nhau ra chuẩn bị đồ tiếp khách. Chỉ còn lại bé trai tóc đỏ, bé trai tóc tím, bé gái tóc bạc và Noa.

- Từ lúc nãy chúng ta chưa giới thiệu hẳn hoi nhỉ? Con là Kamishiro Rui, còn đây là anh trai của con Kunasagi Kenchin, còn đây là em út của nhà chúng con Yoisaki Kanada.

- Chú là Noel Noa. Cảm ơn mấy đứa đã mời chú đến nhà.

Gã giờ mới có thời gian nhìn vào phòng khách.

Phòng khách theo kiểu truyền thống pha hiện đại, thảm tatami được đặt ở 1 góc được lùi lại và đặt thêm một mình hoa đào mùa xuân mang phần cổ kính, chiếc sô pha màu be ấm cùng thảm lông cừu đắt tiền nhưng bọn trẻ vô tư nghịch đủ cho gã hiểu chủ ngôi nhà này rất yêu thương lũ trẻ. Gã lia đến tủ đựng những bức ảnh gia đình. 

Đôi mắt màu hổ phách mở lớn.



~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả đã chớt, bao giờ có chương mới thì tác giả chịu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net