CHƯƠNG 320-322

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 320: NHƯ NGỌN GIÓ MỚI

Tôi tự vả nhẹ vào mồm mình một cái, là tôi dùng cách nghĩ của tiểu nhân để đoán lòng dạ của quân tử!

Nhưng nguyện là.

Tôi nhìn thấy Lạc Kiến Ba kéo tay của Trần An An dẫn vào trong sàn nhảy, tôi đã từng nói, Lạc Kiến Ba mặc dù đã trạc tuổi ngũ tuần, nhưng bản thân lại có sức hấp dẫn, nếu nhìn lướt qua, chỉ nghĩ tầm tuổi ba bốn mươi tuổi phong nhã hào hoa, hơn nữa xem ra áo quần là lượt hào hoa phong độ, ông ta giống Trần An An, chẳng nhìn ra được bất kỳ sự khác lạ nào.

Âm nhạc dần vang lên, tiếng đàn piano mang đầy âm hưởng vui vẻ, Lạc Kiến Ba ôm lấy Trần An An trong lòng, hai người giống như cơn gió lốc bên trong sân nhảy, kỹ thuật nhảy của hai người đều rất cao siêu, có thể nói không chê vào đâu được, người không biết, còn cho rằng hai người là đôi đẹp nhất phối hợp ăn ý nhiều năm vậy.

Tôi nhìn thấy Trần An An ngả vào lòng của Lạc Kiến Ba, lúc thì như bươm bướm đỏ xoay chuyển, lúc thì trầm lặng như nước, vạt váy dài nhè nhẹ thướt tha xinh đẹp.

Còn Lạc Kiến Ba, trên khuôn mặt đẹp trai xuất chúng cũng hiện rõ vẻ hào hứng vui vẻ, ông ta giống như trẻ ra hai mươi tuổi vậy, giống như một cậu thanh niên, trong tay là người con gái mình yêu, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy theo điệu nhạc.

Hai người nhảy hết điệu nhạc này đến điệu nhạc khác, dường như đang chìm đắm say sưa nhảy vậy, đều không nỡ rời xa nhau.

" Hay, nhảy rất đẹp." Người xung quanh đều không nhảy nữa, đều đứng khen ngợi Lạc Kiến Ba và Trần An An nhảy múa, hai người bỗng nhiên trở thành hoàng hậu sân nhảy và quốc vương sân nhảy.

Thậm chí có người còn quay phim lại cho hai người khi đang nhảy, điều này nói rõ bọn họ nhảy rất đẹp, đều có thể cho vào làm sách giáo khoa được rồi.

Vũ điệu Tăng-go, điệu Rum-ba....Các điệu nhảy đều nhảy qua một lần, tôi ngạc nhiên há hốc miệng, từ trước đến nay tôi không ngờ Trần An An lại nhảy đẹp như thế, xuất sắc như thế, cậu ta đã thành công trong việc thu hút ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của cậu ta.

Tôi nhẹ cau mày lại, là ảo giác của tôi và sự không tự tin hay sao? Tại sao tôi cảm thấy có cảm giác của gió thổi báo giông tố sắp đến chứ?

Tôi đang trầm mặc suy nghĩ, Lạc Mộ Thâm nhẹ chạm vào tay tôi một cái, tôi giật mình, vội vàng nhìn anh ấy, chỉ nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ấy dưới ánh đèn mờ lại hấp dẫn người khác đến thế.

" Nghĩ cái gì thế? Dáng vẻ như mất hồn ấy?" Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

" Anh xem, An An......." Tôi liếc mắt nhìn vào trong sân nhảy.

" Nhìn thấy rồi." Lạc Mộ Thâm cười khẩy một cái, " Chủ tịch Lạc của bọn em chính là có tật này."

" Nhưng......." Nhưng mà Lạc Mộ Thâm, anh không cảm thấy có điều gì đó khác sao?

" Anh đã từng nói, bạn học nữ này của em, thật sự mưu tính rất nhiều, anh không thích bộ dạng này của cô ta, hôm khác mượn cớ để điều cô ta đi, quả thật anh không muốn nhìn thấy cô ta, chỉ là vì ngày trước nể em mà thôi." Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

" Có lẽ là do em nghĩ nhiều. An An, có lẽ chỉ là muốn......" Tôi khẽ nói.

" Cô ta nghĩ thế nào anh không quan tâm, tốt nhất cô ta đừng có tiếp cận chạm vào ranh giới của anh, nếu như dã tâm cô ta quá lớn, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tim tôi run lên một hồi, tôi không nói gì nữa, trong lòng tôi hy vọng An An có lẽ không giống như tôi tưởng tượng, nếu như thật sự phát triển theo hướng không mong muốn, tôi nghĩ giữa tôi, Lạc Mộ Thâm và Trần An An sẽ diễn ra một trận đại chiến thế giới, nhưng nguyện là đó chỉ là ảo giác của tôi.

Chúng tôi đang nói chuyện phiếm, đột nhiên An An vội quay người, có lẽ là đôi giảy cao gót trên chân quá cao, thân thể của cậu ta đột nhiên bị mất thăng bằng, nghiêng ngả vào trong lòng của Lạc Kiến Ba, Lạc Kiến Ba vội vàng đưa tay ra đỡ, dìu lấy thân thể mềm yếu của An An. Động tác này quả thật quá ăn í, giống như là hai người đã từng luyện tập với nhau vậy.

Thật sự rất trơn tru nhuần nhuyễn, rất đẹp.

" Đẹp." Mọi người đứng xung quanh đều lập tức xúc động vỗ tay, thi nhau nói, " Hay quá, chủ tịch Lạc, quá tuyệt vời, nhảy một điệu nữa đi!"

Tôi nhìn thấy Lạc Kiến Ba cười nhìn Trần An An trong lòng mình, dường như đang hỏi chân của cậu ta đi giày có chật quá hay không.

Tôi nhìn thấy Trần An An cười nói: " Không sao ạ, chủ tịch Lạc, chỉ là giày của tôi không thoải mái lắm, tôi nghĩ mình nên tháo giày mới có thể phối hợp được với chủ tịch Lạc."

Nói xong, Trần An An tháo đôi giày cao gót thạch anh đó đặt sang một bên, chân của cậu ta duỗi ra, trắng nõn nà mềm mại.

Tôi thở dài, làm bạn tâm giao với An An rồi lại lớn lên bảy, tám năm bên nhau, tôi đương nhiên biết Trần An An có đôi chân cực kỳ đẹp, đôi chân đó của cậu ta, giống như tác phẩm nghệ thuật vậy, không những có làn da cực kỳ đẹp, chân vuông vắn, đến mười cái móng chân cũng giống như điêu khắc mà thành vậy, càng tôn lên vẻ nõn nà của đôi bàn chân.

Đôi bàn chân này nên dùng để quay quảng cáo, tôi tin rằng ai nhìn đôi bàn chân này đều hận không thể ôm nó vào trong tay.

Tôi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Lạc Kiến Ba bị đôi bàn chân đẹp đó của Trần An An hấp dẫn, ánh mắt của ông ấy tối lại một chút, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ấm áp nhìn Trần An An.

Còn Trần An An giống như con chim nhỏ nép vào lòng của Lạc Kiến Ba, cậu ta dùng đầu ngón chân đẹp của mình nhẹ nhàng lướt theo nhạc, nhảy cùng Lạc Kiến Ba.

Vạt váy dài thướt tha, vẻ đẹp rạng rỡ, người đàn ông đẹp trai chín chắn, người phụ nữ vô cùng phong tình, không thể không nói, quang cảnh lúc này, thật sự đẹp như một bức tranh vậy.

Tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi.

Lạc Kiến Ba hiện rõ vẻ mãn nguyện trên nét mặt, cuối cùng, ông ấy và Trần An An nhảy rất nhiều kiểu khiến mọi người phải trầm trồ khen ngợi, nhẹ nhàng lướt như bay.

Xung quanh lại rào rào vỗ tay, tôi không thể không thừa nhận, Trần An An, tối hôm nay như luồng gió mới vậy.

Cho đến khi nhảy xong, tôi nhìn thấy Lạc Kiến Ba tự tay nhặt đôi giày thạch anh đó quay lại chỗ Trần An An, đồng thời tự tay đi cho cậu ta, tôi nhìn thấy khóe miệng của Lạc Kiến Ba lộ ra nụ cười hài lòng.

Tôi có thể nói Trần An An thật sự là đang cám dỗ Lạc Kiến Ba không?

Nhưng tôi bây giờ cũng không thể nói.

" Không thể không nói, Trần An An này thật sự có thủ đoạn, cô ta luyện tập qua sao, tại sao lại biết đánh vào tâm lí bố anh chứ? Có điều, anh tin cuối cùng cô ta sẽ thất vọng." Lạc Mộ Thâm khẽ nói bên tai tôi, " Em nói xem hai người bọn em, là bạn học, cùng tốt nghiệp một trường, tại sao thứ cô ta học được mà em lại không học được chứ?"

Tôi không vui bĩu môi, quay đầu hờn trách nhìn Lạc Mộ Thâm: " Sao thế, hối hận rồi à? Có cần em giúp anh đổi sang Trần An An không?"

Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay vuốt nhẹ dọc theo sống mũi của tôi, cười nói: " Làm thế nào đây? Anh là thích người hơi ngốc như em, anh đã gặp quá nhiều phụ nữ phong tình rồi, coi như đã miễn dịch rồi."

Tôi nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lạc Mộ Thâm, đôi mắt sâu, cảm thấy mặc dù mình không uống nhiều, nhưng đã say rồi.


CHƯƠNG 321 : QUÀ GIÁNG SINH QUÝ GIÁ

" Anh muốn làm ông già Noel đấy à ? chòm râu trắng, bộ đồ đỏ, tuần lộc và xe tuyết của anh đâu ? " Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Không được sao ? không có râu trắng và xe tuần lộc anh không thể dành tặng cho em một món quà giáng sinh sao ? cứ như thế này là được rồi ! " Lạc Mộ Thâm khẽ nháy nháy mắt, " có muốn xem anh đã chuẩn bị cho em món quà gì trong ngày giáng sinh không ? "

" Không muốn." Tôi cố tình nói. Thực ra, trong lòng tôi đang cảm thấy ngọt ngào còn hơn cả mật ong, anh ấy còn chuẩn bị cho tôi quà giáng sinh nữa đấy ? ! nó là gì đây ?

" Này, Tô Tư Nhụy, em nhạt nhẽo quá đấy, vì chuẩn bị cho em một món quà trong ngày giáng sinh, mà anh đã phải suy nghĩ rất lâu. Nhưng em lại chẳng thèm để tâm, em có thể tập trung phối hợp với anh một chút có được không ? " Lạc Mộ Thâm cau mày nói.

" Vậy em phải phối hợp như thế nào ? " Tôi thản nhiên nói.

Đàn ông ấy à, thật là khó chiều lòng.

" Như thế nào thì cũng phải giống những người phụ nữ bình thường chút, đôi mắt sáng nào, " Lạc Mộ Thâm thở dài một hơi, " Haizz, anh cứ nghĩ là em sẽ phải sung sướng lắm, nhưng kết quả thì anh thấy anh còn hồi hộp sung sướng hơn cả em đấy."

" Quà gì thế ạ ? Mau cho em xem đi, em hồi hộp sắp phát điên lên rồi đây, mau cho em xem nào, em không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa." Tôi liền nhảy lên, làm bộ sung sướng hồi hộp.

Lạc Mộ Thâm ghét bỏ nhìn tôi : " Tô Tư Nhụy, em có biết là bộ dạng lúc này của em trông rất giả tạo không ? "

" Ơ ơ, dù sao cũng đang rất sung sướng chờ đợi mà." Tôi cười nói.

" Thật là bó tay với em đấy." Lạc Mộ Thâm lại giơ tay lên, bóp mạnh vào mũi tôi, " được rồi, em đã giả bộ chờ đợi như thế thì, đi theo anh!"

Tôi tinh nghịch lè lưỡi, đàn ông đúng là có một nửa của trẻ con, phải dỗ dành nịnh nọt một chút, đặc biệt là với con người Lạc Mộ Thâm này, trông có vẻ tự cao tự đại, nhưng thực ra cũng vẫn còn trẻ con lắm.

" Đi đâu thế ạ ? " Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.

" Đi rồi khắc biết thôi." Lạc Mộ Thâm khởi động xe của mình, rồi đưa tôi thẳng đến một bãi tập xe cao cấp, ở đây, là nơi rất nhiều người có thân phận quyền quý tới tập xe cũng như thử nghiệm tốc độ của xe, nhưng vì hôm nay là ngày giáng sinh, cho nên, ở đây không có ai cả.

" Đến đây làm gì vậy anh ? không phải là anh muốn dạy em lái xe đấy chứ ? " Tôi có chút ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Không phải. Em nhìn cái này."

Trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ để kệ cho Lạc Mộ Thâm kéo lấy tay tôi, đi tới một nơi đỗ xe cạnh đó, ở đây, đang đỗ là một chiếc xe McLaren vô cùng sang trọng.

Nhìn thấy chiếc xe sáng bóng, mồm miệng tôi há hốc. Đây là...?

Lạc Mộ Thâm tiến lên phía trước xe, anh ấy đưa chía khóa cho tôi, " xe này thế nào."

" Đẹp lắm." Tôi trợn tròn mắt nói, chiếc xe này quả thật rất đẹp, đẹp đến bất ngờ. Tuy tôi không hiểu về xe cộ cho lắm, nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe này, đã biết rằng giá trị của nó rất lớn, và còn rất rất tốt nữa.

Nhưng mà, tôi chưa từng biết về nhãn hiệu xe này, thật buồn cười, từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ thấy được loại xe này.

" Chiếc xe này anh đã đặt từ Mỹ về đấy, vận chuyển bằng đường hàng không về đây, nếu như em thích anh sẽ tặng cho em, coi như là một món quà nhân ngày giáng sinh anh tặng em, vốn dĩ quà giáng sinh cần phải được bao bọc trong một chiếc tất, rồi do chính anh trèo lên ống khói nhà em đi xuống mới đúng, nhưng thật đáng tiếc, chẳng có chiếc tất nào đủ lớn để bọc vừa nó, với nhà em cũng chẳng có ống khói, thế nên, em cứ nhận tạm đi!" Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, nghiêm túc nói, " chiếc xe này, là phiên bản giới hạn, người bình thường có tiền cũng không mua được đâu."

Tặng quà giáng sinh cho tôi ? có cần phải giá trị như thế này không ?

Tôi hiểu ra rồi, người thường không mua được, thì Lạc Mộ Thâm chắc chắn không phải là người bình thường rồi... ...

Tôi hồi hộp đến nỗi hai hàm răng cứ đập vào nhau, tôi có thể nghe thấy được âm thanh phát ra từ hai hàm răng của tôi đập vào nhau .

Đến lời nói cũng bắt đầu run rẩy rồi.

" Đây... ... đây... ... xe này... ... bao... ... bao... ...bao nhiêu tiền... ..." Tôi run rẩy hỏi Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm mỉm cười : " Tiểu đầu lợn, đừng có hỏi tiền, hỏi tiền thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, em nên hỏi anh trái tim của anh dành cho em đáng giá bao nhiêu tiền mới phải."

Được rồi, không hỏi nữa, tôi biết tiền đối với Lạc Mộ Thâm Dạ Thiên Kỳ mà nói, chỉ là một tờ giấy có thể mua được các thứ.

Hỏi tiền bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy phản cảm.

Nhưng, tôi nhận món quà giá trị lớn như thế này, một nha đầu sinh ra trong một gia đình nhỏ bé như tôi, quả thực có gì đó làm cho tôi ái ngại!

" Nói mau, em có thích không." Lạc Mộ Thâm sốt ruột nhìn tôi hỏi, anh ấy đẩy tôi vào bên trong chiếc xe, " mau thử xem sao."

" Em thấy rồi, chiếc xe này rất đẹp, nhưng có điều, em không thích màu đỏ." tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, nghĩ một hồi rồi nói, tuy tôi là người yêu của Lạc Mộ Thâm, nhưng đón nhận món quà lớn như thế này, tôi cảm thấy dường như có gì đó không xứng. Tôi cảm thấy tôi ngồi trong chiếc xe này, chắc là cũng chẳng biết điều khiển nó, không sai, da mặt tôi hơi mỏng một chút.

Bây giờ tôi chỉ nghĩ làm thế nào để khéo léo từ chối món quà này. Thế nên mới nghĩ ra cái lý do đó.

Tôi không thể tưởng tượng ra được khi tôi lái chiếc xe này sẽ như thế nào, tôi nghĩ chắc tôi sẽ ngất xỉu trong xe mất ?

" Thế em thích màu gì ? " Lạc Mộ Thâm điềm đạm hỏi.

" Em không biết, dù sao em cũng không thích màu đỏ. " Thực ra trong lòng tôi, rất thích chiếc xe này. Rất rất thích nó.

" Vậy thì anh sẽ mua một chiếc xe cùng màu với xe anh cho em, em thấy thế nào ? " Lạc Mộ Thâm nghiêm túc hỏi.

" Gì cơ ? " Tôi kinh ngạc hỏi lại anh ấy. " xe cùng màu ? "

" Phải, em đã không biết mình thích xe màu gì, thì anh vẫn có thể mua được, đương nhiên sẽ dành tặng cho em một chiếc xe cùng màu." Lạc Mộ Thâm nhìn dáng vẻ kinh ngạc của tôi, nghiêm túc nói.

" Không cần, như thế quá là lãng phí." Tôi khẽ sờ lên chiếc xe. Quay đầu lại nhìn Lạc Mộ Thâm, " thế thì lấy chiếc xe này đi. Được không ? "

Trong lòng tôi hiểu ra rằng, nếu như bản thân từ chối Lạc Mộ Thâm, thì chắc chắn anh ấy sẽ mua tặng cho tôi một chiếc xe khác, như thế chi bằng đón nhận chiếc xe này còn hơn, để anh ấy khỏi phải mua cho tôi một chiếc xe khác, lúc đó mắt khỏi phải bị hoa lên một lần nữa, mua nhiều xe đắt tiền như thế, tôi nghĩ mình không nên để anh ấy lãng phí như thế.

" Được, vậy chiếc xe này. Là của em rồi đấy." Lúc này Lạc Mộ Thâm mới cười rạng rỡ, anh ấy từng nói, chỉ cần tôi thích, chỉ cần anh ấy có, thì sẽ dành cho tôi tất cả.

Tôi xuống xe, cười tươi, bước tới bên cạnh Lạc Mộ Thâm, khẽ nói, " thực ra em thích mượn chiếc xe BMW của anh như trước đây."

" Thật sao ? " Lạc Mộ Thâm cười rồi, đây là lần đâu tiên bản thân tôi chủ động đưa ra ý kiến tôi thích thứ gì, " em thích chiếc xe đó, cũng không đụng hàng với xe này. Xe đó lần trước em không cần nữa, nên nhớ là anh cũng không cần nữa, hay là, anh lại mua cho em một chiếc BMW, để em lái thay đổi cùng với chiếc xe này."

" Em chỉ là nói chơi thôi, chiếc xe này là đủ rồi, anh mua cho em cái nữa, thực sự em chẳng biết phải lái như thế nào đâu." Tôi cười tươi nhìn Lạc Mộ Thâm, đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này, thực sự rất đáng yêu, từ một câu nói vu vơ của tôi, anh ấy cũng cho rằng đó là thật, những lúc anh ấy lạnh lùng, khiến cho người khác cảm thấy anh ấy luôn vô tình và khó gần, nhưng thực ra, tiếp xúc lâu rồi, mới thấy được rằng thực sự anh ấy rất đáng yêu.


CHƯƠNG 322 : YÊU NHAU BỞI VÌ DUYÊN NỢ

" Kệ đi, em đã nói là em thích, vậy anh sẽ lại mua cho em một chiếc BMW khác, hai xe em thích lái xe nào thì lái, điều quan trọng là, đây là bản phiên bản giới hạn, không phải ai cũng mua được, đợi sau này ra kiểu dáng mới, anh sẽ lại mua tặng em, như thế có được không nào ?" Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đó của Lạc Mộ Thâm, tôi đã không nhịn được cười.

Con người đàn ông này, rất phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử ở trong lòng tất cả các cô gái, huống chi anh ấy còn là một người đẹp trai giàu có, anh ấy tốt như thế, tuy rằng trước đây anh ấy còn giữ trong lòng những điều phiền muộn. Nếu như bản thân tôi thực sự từ chối anh ấy, liệu có phải tôi đã quá kênh kiệu cao giá không, như thế chắc là rất nhiều những cô gái khác tức điên và muốn giết chết tôi mất ?

" Lạc Mộ Thâm... ... ?" Tôi khẽ nói.

" Gì thế ?" Lạc Mộ Thâm cúi xuống nhìn đôi mắt trong xanh như những giọt nước của tôi.

" Có phải kiếp trước vì chúng ta có duyên nợ, nên kiếp này chúng ta mới gặp được nhau ?" tôi nhẹ nhàng nói.

" Ừ... ... có thể là như vậy ?" Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói.

" Vậy nếu là như thế, chúng ta phải yêu thương quý trọng nhau mới phải." Tôi khẽ mỉm cười nói.

Lạc Mộ Thâm cúi thấp đầu xuống, có chút phụng phịu nhìn tôi : " Đầu lợn à, yêu cầu của em cao quá đấy, em nghĩ anh không quý trọng yêu thương em sao ? Anh yêu thương em lắm đấy có biết không ?"

" Vậy anh nói xem, Phương Trạch Vũ các anh ấy nói khi em bỏ đi, anh còn khóc, điều đó có thật không vậy ?" Tôi yểu điệu chớp chớp đôi mắt nhìn Lạc Mộ Thâm.

Khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm liền đỏ bừng lên một lúc, anh ấy mắm môi nhìn về phía tôi : " Em đúng là tiểu nha đầu, khóc gì mà khóc ? anh đâu phải là Lâm Đại Ngọc suốt ngày khóc lóc chứ ?"

" Không khóc à ? vậy em cảm động nhầm rồi ?" Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, " nếu không phải vì nghe Lương Cẩn Hàn nói anh đã khóc, thì em đã không đổi ý nhanh như thế đâu ? anh nói làm thế nào đây ? em hối hận rồi làm thế nào bây giờ ?"

Đôi mắt đẹp đó của Lạc Mộ Thâm tràn đầy vẻ hậm hực.

" Anh nói đi, rút cuộc anh có khóc hay không vậy ?" tôi vẫn cố tình khiêu chiến gã này.

" Có khóc, được chưa ?" Lạc Mộ Thâm mắm môi mắm lợi nói.

Tôi lập tức liền tưởng tượng tới cảnh Lạc Mộ Thâm khóc lóc. Cảnh đó, thật sự cảm động quá đi!

Tôi không nhịn được cười "hihi" một tiếng.

" Lạc Mộ Thâm vừa nhìn thấy tôi như thế, cũng biết rút cuộc tôi đã nghĩ gì rồi, anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi : " Đầu lợn thối, em đã khiến cuộc đời anh minh của Lạc Mộ Thâm anh đây huỷ hoại hết rồi, em nói xem anh còn có thể bỏ em được sao ?"

" Này, anh muốn sao nào ?" tôi hỏi.

" Muốn sao, em nói xem ? anh đã tặng em một món quà nhân ngày giáng sinh rồi, em cũng phải dành tặng cho anh một món quà gì đó chứ ?" Lạc Mộ Thâm cố ý nói.

" Nhưng, em vẫn chưa chuẩn bị được quà gì cả? Em, không quen có ngày giáng sinh như thế này, em luôn nghĩ đó là ngày lễ dành cho những người nước ngoài ở phương tây, em tham gia vào làm gì, thế nên em không có chuẩn bị gì cả, hay là, em chuẩn bị cho anh một món quà năm mới đi, đó mới là ngày lễ của đất nước chúng ta." Tôi nghĩ một hồi, cố gắng nói.

Thực sự, tôi không biết mình nên dành tặng cho Lạc Mộ Thâm món quà gì cả.

Gã này chẳng thiếu một thứ gì?

Hơn nữa lại luôn độc đoán, kén chọn, nếu tôi chọn bất kỳ một món quà nào đó, anh ấy sẽ lại nói cái này không được cái kia không tốt.

Thế nên tôi chẳng chuẩn bị gì cả.

Được rồi, hoặc là nói tôi là một đứa ki bo.

Thậm chí ngay lúc này trong túi của tôi cũng chẳng đủ tiền để mua cho Lạc Mộ Thâm một chiếc ví.

" Bảo sao nói. Em ki bo là như thế ?" Lạc Mộ Thâm lại nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ, " được rồi, một nụ hôn, một nụ hôn, được không ?"

" Cái này thì có thể làm được." Tôi đỏ mặt, đôi dang rộng đôi tay ôm lấy eo của Lạc Mộ Thâm, kiễng đôi chân bé nhỏ của mình lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của Lạc Mộ Thâm, khi tôi chuẩn bị rời môi của anh ấy, thì Lạc Mộ Thâm liền ôm chặt lấy tôi, anh ấy mạnh mẽ hôn tôi với một nụ hôn mãnh liệt nhất, khiến cho tôi dường như muốn ngất xỉu ngay lúc đó.

Tôi cứ như thế, được anh ấy dành cho những chiếc hôn nồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net