Sài Gòn Ngày Khô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày khô ở sài gòn luôn làm người ta dễ nổi nóng, tôi cũng vậy.

Cái không khí hanh hanh khô khô thật khó mà làm con người ta dễ chịu được. Ban tối nhiệt độ cũng chả khá hơn ban ngày là bao. Căn gác trọ nhỏ bé của tôi cứ rung lên từng hồi như sắp tan chảy tới nơi. Những cơn gió khô khốc mò vào càng khiến đầu óc tôi quay cuồng. Không chịu nổi cái không khí ngột ngạt quá mức, thế là tếch ra ngoài, cũng chỉ một mình thôi, chẳng xe cộ, cứ thế mà đi, tìm kiếm dấu hiệu của cuộc sống, cuộc sống mà tôi đã đánh mất từ lúc nào. Ngồi trên ghế đá, mắt lơ đãng ngắm người. Những cặp tình nhân âu yếm ôm nhau trên băng đá khuất trong bóng tối. Những đám thanh niên nói cười tự nhiên, họ làm ồn ào một góc công viên, tôi càng cảm thấy lẻ loi tột cùng. Tôi buồn cho tôi, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành phố nhộn nhịp này. Dù như thế nào, biết là vẫn phải sống, vẫn phải nhìn về phía trước, nhưng sao lòng vẫn tràn ngập nỗi trống trải khôn cùng. Không một ai hay, không ai hiểu, và cũng chẳng ai thèm quan tâm. Có chăng cũng chỉ là hình thức bên ngoài, và tôi cứ xoay vòng với những quan hệ tạm bợ, những cảm xúc không đâu vào đâu.

Lúc nào cũng tự nói với mình, phải cố gắng, phải mạnh mẽ, nhưng sao càng lúc càng cảm thấy đuối sức. Rốt  cục thì tôi vẫn chỉ là một cô gái bình thường, yếu đuối và cần được chở che. Nhưng đời đâu phải cứ muốn là được, cuối cùng rồi cũng chỉ có mình tôi ngồi một mình nơi góc công viên, mong chờ một dấu hiệu,một cái gì đó mong lung và ảo vọng quá.

Tự nhiên nhớ câu hát của Lý: “Sống về đâu, chết về đâu, xong giấc mộng này ngừng chơi”.

"Sài Gòn mùa khô, năm 2010"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net