Phần 4: cuộc gọi nhỡ - tập 8 ( tập cuối )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa chạy trên đường tôi thấy lo lắng vô cùng . Bởi tôi thấy nó chạy lại phía nhà tôi . Bố tôi vẫn ở nhà nên tôi lo lắng tột độ . Chạy về đến nhà , tôi thấy nhà cửa trống không . Tôi chạy vào phòng bố tôi , thấy ông vẫn đang ngủ tôi yên tâm được phần nào . Tôi lên tiếng:
- bố vẫn nằm à ? Bố có muốn ăn gì không ?
Bố tôi trở người ra , lộ rõ bộ mặt hốc hác , quả thực tôi thấy rất tội bố ! Bố cất giọng nói từ từ :
- bố không muốn ăn , con cứ ăn trước đi . Bố nằm thêm một tí .
Rồi bố tôi vớ lấy cốc nước trên bàn . Chả hiểu sao ông lại làm cốc nước vỡ tan dưới sàn nhà . Tôi liền nhanh chạy vào , thu gọn mảnh vỡ kẻo ông dẫm phải . Tôi ngoảnh lên bố :
- bố cẩn thận một chút không là dẫm phải đấy !
- ôi cái thân tôi, già quá rồi .... - bố tôi nằm bệt ngay trên giường , nước mắt rơi nhẹ
Tôi phải bảo vệ bố - là người cuối cùng của tôi . Nên ông làm gì tôi phải để mắt tới từng giây từng phút . 11h đêm , tôi mở facebook ra . Thấy ngay tin nhắn của mấy đứa bạn tôi , đại khái như : " chia buồn mày " , " có chuyện gì xảy ra thế ! " .. Tôi chả muốn trả lời cụ thể , tôi cứ để đó , và gửi chung cho tất cả những người đó : " tao cảm ơn " ......
Đêm đó , tôi nghe được rất nhiều lời khuyên . Tôi chả bỏ tai bởi dĩ tôi chả muốn nghe nữa . Tâm trí tôi rối bời rồi . Chỉ đúng một người tôi lắng nghe đó là cô của tôi - bà Lâm . Bà là giáo viên của tôi hồi cấp 3 . Là chủ nhiệm 3 năm nên tôi rất quý bà ấy , và dĩ nhiên bà ấy rất dễ tính , tôi rất thích bà .

Tôi ngước lên nhìn đồng hồ đã điểm 2g sáng . Bố tôi xuống lục cục tìm thức ăn , chắc ông đói quá ! Bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng rầm một cái rõ to .tôi chạy xuống nhà ngay thấy bố tôi và thằng Đăng đang đứng đối diện nhau . Tôi hoảng hốt chạy xuống ngay .....
Tôi đứng từ xa ra kí hiệu bố . Bố tôi chẳng biết chuyện gì cứ đứng ngơ một cục như vậy . Tôi ném ngay chiếc vòng phật vào tay bố . Bố tôi giật mình . rồi thằng Đăng chạy lại thật nhanh phía bố tôi , tôi hoảng hốt . Thằng Đăng nằm trên người bố tôi. Nó hả họng nhai ngấu nghiến tóc rồi tai bố tôi . Ông dường như đã bị cuốn hút vào nó . Ông chẳng hề hấn gì . Còn tôi , tôi dường như bất động cảnh tượng kinh hoàng đó . Tôi cố nhen mắt ra , tôi giật nảy mình . Tôi thấy một bà già đang nằm phía trong người thằng Đăng . Bà ta nhai người bố tôi ngấu nghiến. Chừng 30" sau , nó ợ một tiếng rõ to . Tôi bịt mồm , nín thin thít . Rồi nó dần dần bước lại phía tôi đang đứng , lại gần lại gần ....
Tôi nghe rõ tiếng nó lại gần . Tôi quyết định gan dạ đấu đáp với nó . Tôi chạy ra thật nhanh . Húc thật mạnh vào người nó . Chạy lại phía bố tôi nhặt ngay chiếc vòng phật đeo vào người . Nó quay lại nhìn tôi , cái ánh mắt mà nó đã nhìn bố tôi lúc nãy . Nhưng chả hề hấn gì , tôi đã có chiếc vòng . Chiếc vòng này đã cứu tôi . Tôi cầm ngay một chiếc dù ném ngay vào phía mặt nó . Nó bổ ngay giữa sàn nhà . Tôi cầm chiếc vòng chạy lại phía thằng Đăng thật nhanh . " rầm " tôi đã bị nó dí ngay vào tường . Nó có sức mạnh gì ghê vậy ? Nó đứng từ xa sử dụng bàn tay của mình , và làm cho tôi dính vào cửa như thế , tôi chả quay trở được gì . Chiếc ghế từ đâu bay tới , đặt ngay chỗ nó đứng . Rồi tiếp đến cái vòng trắng quấn theo kiểu thắt cổ . Tôi trợn mắt . Nó bước lên ghế chỉ thẳng vào tôi :
- khôn ngoan hãy kiếm trò mà chơi ...!sự thật là đây , người chính là đây ..
Tôi buồn ngủ quá .... Tôi nhắm mắt dần dần ...
- thưa anh , anh gì ơi ....
Tôi nghe đâu đó là tiếng người gọi . Tôi mở mắt ra . Trước mắt tôi là một đoàn người công an . Họ chạy vào rầm rập , hỏi tôi đủ thứ câu hỏi . Tôi ngơ ngác :
- đây là thiên đàng hay địa ngục đây ?
Tôi nhìn thấy xác bố tôi vẫn ở đó . Ôi thôi , tôi nhìn thẳng lên . Đăng đã bị treo cổ từ lúc nào . Tôi chạy lại bật khóc , ôm lấy thằng Đăng - người chính của trò chơi tử thần . Mãi sau tôi mới biết , Đăng và Tùng là thủ phạm : Sau khi chúng tôi doạ trêu bà ấy , con trai bà ấy đã chứng kiến tất cả . Rồi con trai bà ấy đã gọi lại cho số chúng tôi và trêu rằng bố mẹ của chúng tôi đã chết . Quá đỗi hoảng sợ , Lâm và Đăng chạy toán loạn về nhà , ai nấy về nhà nấy . Đi trên đường thì thấy hai cậu con trai của bả cười và đập tay nhau . Ngầm hiểu , Lâm và Đăng đã đến nhà bà cụ và đã giết bà cụ và tạo ra hiện trường tội phạm .... Hai con người ấy đã thực hiện kế hoạch tội phạm tày trời và không nghĩ đến hậu quả sẽ đến với hai con người ấy như thế nào ...
Đã ba năm trôi qua , tôi đã là sinh viên năm cuối . Tôi vẫn bị ám ảnh nó cho đến tận bây giờ . Tôi bây giờ không có gia đình phải nương tựa sống ở nhà gì của tôi và tôi nhận ông Ba - người đã cứu mạng tôi làm người bố của mình . Sau này , tôi nhận một đứa bạn rất thân là thằng Tuấn . Thằng Tuấn tính chơi rất hay , vả lại rất hợp tính tôi nữa nên chúng tôi chơi thân nhau lắm . Nhưng có một điều , tôi được bố tôi nói : " trò chơi chưa tàn , kẻ đầu trêu phải chết cho dù nó ra sao . Và tôi sẽ bị chết một cách đau đớn,vài nhát dao vào bụng vì người bạn của tôi - Tuấn " ....
hết !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net