8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park JiYeon là người thông minh nhưng cô độc, nàng học giỏi, tài năng vượt bậc ít có ai sánh cùng nàng, 24 tuổi nàng đã là giáo sư, cuộc sống nàng rất tẻ nhạt, chỉ có nghiên cứu và ăn rồi đến ngủ!!

Park HyoMin là 1 thực tập sinh, Park HyoMin vô tình cùng thầy của mình gặp Park JiYeon trong phòng nghiên cứu, liền đem lòng yêu mến Park JiYeon, nhưng cô luôn bị nàng xem thường là đồ ngốc.
Thật ra thì IQ HyoMin không phải là thấp, mà do Park JiYeon quá thông minh đi.
Park JiYeon không biết vô tình hay cố ý, ngày ngày điều đến phòng nghiên cứu tập thể, trước khi gặp Park HyoMin, nàng ngày ngày điều ở phòng riêng của mình.

Park HyoMin cũng thắc mắc nhưng không dám hỏi, ngày tháng cũng nhanh qua 1 năm làm thực tập sinh Park HyoMin cũng ra viện nghiên cứu để tìm việc làm.
Park HyoMin sắp phải đi nên mạnh dạng hỏi nàng.

-Park JiYeon...tôi..tôi có chuyện muốn hỏi em?
-Chuyện gì?
-Trước đây em điều ko đến phòng nghiên cứu tập thể, còn có em chẳng có làm gì liền đứng 1 góc nhìn tôi?
-Sao chị biết em nhìn chị?
-Thì..thì tôi biết là như vậy!
-Chị không nhìn em thì làm sao chị biết em nhìn chị, à...thì ra chị có ý với em!!
-Này..này..không phải...em...em...

Park HyoMin tức đến ứ họng chả nói được gì, Park HyoMin quay lưng đi liền thu dọn đồ của mình chuẩn bị rời đi. Liền có 1 bàn tay giữ cô lại.

- Park HyoMin...Người phụ nữ duy nhất của em, người phụ nữ khiến em khi gặp tim đập rộn ràng.
Cuộc đời em đã từng rất buồn tẻ. Em từng đứng giữa biển trời mênh mông tình nguyện cô độc một mình.
Nhưng cho khi gặp được chị, chị ngốc nghếch nhưng chị xinh đẹp không gì sánh kịp với sự tốt đẹp của chị, không ngôn từ nào có thể diễn đạt, nhất định phải khái quát một câu "em yêu chị, yêu hơn cả sinh mệnh, yêu hơn trí tuệ của em"

-Em..em là đang tỏ tình tôi sao?
-Này...có đồng ý không? Dù chị thật ngu ngốc, nhưng không sao em đủ tự tin lấy cái sự thông minh che lấp đi cái ngu ngốc đó.
-Này...em...là tên đáng ghét...tôi không có ngu ngốc mà..
-Thế chị thông minh hơn em sao??
-Cái này chị không chắc.
-Vậy thì là ngu ngốc rồi còn nói nhiều, mau đi theo em.
-Đi..mà đi đâu?
-Đúng là ngu ngốc, vì chị em phải cố gắng đến đây đứng 1 gốc nhìn chị suốt 1 năm, chị chính là ngu ngốc, chúng ta đi kết hôn thôi, 1năm e bỏ phí, chị biết em có thể kiếm bao nhiều tiền không??

Park JiYeon nắm tay Park HyoMin kéo đi, Park HyoMin trên miệng mỉm cười, đi phía sao được bàn tay ấm áp Park JiYeon nắm.

-Park JiYeon...chị yêu em...

---

Park JiYeon chính là nhìn thấy Park HyoMin liền yêu,
Park HyoMin cũng chính là thấy Park JiYeon đã động lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net