Thời gian qua tớ đã như thế nào ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng nói: "Chưa bao giờ là quá muộn". Ta có thể xuất phát bất cứ khi nào mà ta muốn. Đã có rất nhiều bài báo đưa tin những người đã 38, 39 tuổi mới bắt đầu đi học đại học, học lên bằng tiến sĩ, thạc sĩ hay chỉ mới vào học cấp 1. Điều ấy hoàn toàn là bình thường khi chiến tranh đã để lại cho chúng ta hậu quả nặng nề và khiến dân ta gần như mù chữ. Học chưa bao giờ là điều thừa thãi, ai cũng có quyền đi học ở bất cứ độ tuổi nào. Nhưng điều ấy có thực sự minh chứng cho câu nói: "Chưa bao giờ là quá muộn" không ?

Ta thường lãng phí thì giờ của mình vào những điều thừa thãi. Thời gian là vô hạn nhưng đối với cuộc đời con người chỉ ngắn ngủi trong thoáng chốc. Có bao giờ cậu cảm thấy sao thời gian lại trôi qua nhanh thế ? Chớp mắt một cái đã qua vài năm, bản thân cậu cũng đã già đi vài tuổi. Nhưng trong những năm trôi qua đó, cậu đã làm được những gì ? Cậu bỏ phí thì giờ của cậu vào những ván game, những cuộc đi chơi vô bổ hay bỏ thời gian quý báu của mình ra để soi mói, nói xấu, chỉ chỏ người khác ? Người ta cùng một điểm xuất phát như cậu nhưng người ta giờ đây giỏi giang, xinh đẹp, đầy học thức còn cậu có gì ?

Tớ ở trong đội tuyển học sinh giỏi văn và tớ cũng đã từng nghĩ "Chưa bao giờ là quá muộn". Vậy nên tớ bỏ phí thời gian của mình để ăn, để chơi, để nằm một chỗ lười nhác bấm điện thoại. Và sự phung phí thì giờ đó của tớ dẫn tới kết quả bài thi của tớ thực sự rất tệ. Tớ đã không bỏ thời gian của mình ra để trao dồi kiến thức, bổ sung, rèn luyện những kĩ năng còn thiếu. Để khi có kết quả, tớ chỉ được có 9.5đ. Tớ đã thực sự bật khóc. Tớ hối hận rồi, tớ trách bản thân vì sao lại không chịu cố gắng, vì sao lại có thể lười như thế... Tớ đã không còn cơ hội nào nữa rồi. Nhìn các bạn nhận giải, tớ thực sự thấy hối tiếc. Không chỉ mình tớ thấy tiếc mà cả gia đình, bạn bè, thầy cô cũng thấy tiếc cho tớ. Tớ có chất văn tốt nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Những lúc như thế, tớ thường nghĩ "Giá như....", "Nếu lúc đó...",... Nhưng làm gì có cái giá như nào nữa ?

Năm nay tớ thi tốt nghiệp nhưng tớ vẫn không bỏ được cái tính lười nhác của mình. Tớ đã từng viết truyện nhưng không bao giờ kiên trì viết đến đoạn kết. Đi thi học sính giỏi, tớ đã được cô cho viết rất nhiều đề về tính kiên trì, nghị lực. Nhưng bản thân tớ là người viết còn không có những thứ đó thì làm sao tớ có thể viết ra những lời văn để khuyên mọi người được chứ ? Giờ nghĩ lại tớ vẫn cảm thấy thật nực cười. Tớ bốc phét cho cố rồi nhìn lại bản thân tớ như thế nào ? Tớ dốt anh vì tớ chưa bao giờ chịu học tiếng anh tử tế. Tớ cũng có những lúc muốn vực dậy nhưng đó chỉ là cảm xúc nhất thời chứ không được bao lâu cả. Làm gì có cái "Chưa bao giờ là quá muộn" ? Thời gian sẽ không chờ đợi bất kỳ ai kể cả tớ.

Bây giờ là 13:40 và tớ nằm lười nhác đến tận 10h mới dậy. Buổi sáng hôm nay tớ ngoài ăn với ngủ ra thì chưa làm gì cả. Tớ lại mong ước gì mình có bánh mì trí nhớ của doremon hay có cái kính nhìn vào là biết đáp án, thế thì tớ sẽ không phải học nữa rồi. Nhưng tớ cũng biết sẽ không bao giờ có những thứ đó. Vậy nên tớ phải đứng dậy học thôi :D. Vì chính bản thân và tương lai của chính tớ.

                                              


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#trietly