Đông Cung- Phỉ Ngã Tư Tồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có con cáo nhỏ cô đơn,
Ngồi trên trồn cát ngắm trăng một mình.
Cơ mà đâu phải ngắm trăng,
Cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.
Có con cáo nhỏ bơ vơ,
Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình.
Nào đâu cáo muốn sười mình,
Cáo đợi cô mình cưỡi ngụa đi qua."

Thì ra con cáo nhỏ ấy đã không đợi được người con gái mà nó mong hoài bấy lâu.





"Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưới ngựa trắng, chưa chắc đã phải hoàng tử, mà có khi là Đường Tăng từ Đông thổ đại Đường đến Tây vực thỉnh kinh cũng nên."—Tiểu Phong

"Tỷ cứ nhìn lũ hoa này mà xem, chúng mọc lên từ đất, đang yên đang lành lại bị người ta nhổ cả rễ, rồi bị bán tới đây, vậy mà vẫn sống được, rồi nở hoa xinh tươi. Trước nay chúng không hề lo cho cái thân mình, con nguòi sống ở đời, sao cứ phải lo quẩn lo quanh, nên thế nào thì cứ thế ấy, lo bò trắng răng chứ báu gì."—Tiểu Phong

Hãy bắt cho ta một trăm con đom đóm. Ta sẽ bằng lòng lấy chàng. —Tiểu Phong

Trên đời này chẳng một ai có lỗi với tôi cả,...trừ Cố Tiểu Ngũ. Nhưng không sao, rồi tôi sẽ giết hắn, thế nào tôi cũng lựa thời cơ giết bằng được hắn.—Tiểu Phong


....Tối qua lúc tôi bị thích khách bắt đi, chàng từng nhìn tôi, chàng từng gọi tên tôi, chàng bẻ tên thề... Thế nhưng chỉ sau vỏn vẹn một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác,... Trong khi tôi sống chết còn chưa hay, trong khi tôi đáng lẽ mất tăm mất tích, trong khi, tôi mới là vợ chàng cơ mà. —Tiểu Phong



Chung quy Lý Thừa Ngân không phải Cố Tiểu Ngũ, có lẽ, Cố Tiểu Ngũ của tôi đã bỏ mạng trong cuộc chiến ngày đó từ lâu rồi.—Tiểu Phong

"Chính chàng đã chia lìa đôi ta, chính chàng đã chia lìa ta và Cố Tiểu Ngũ."—Tiểu Phong


"Chàng giết Cố Tiểu Ngũ của tôi mất rồi." Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng giết chết người duy nhất tôi từng yêu mất rồi. Chàng giết Cố Tiểu Ngũ ngay trên mảnh đất Đột Quyết, Cố Tiểu Ngũ bỏ mạng ngay khi hôn lế của chúng tôi còn dang dở. Chàng ấy đã chết ngay tại Tây Lương.—Tiểu Phong



"Cố Tiểu Ngũ là Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ tốt hơn chàng gấp ngàn lần, gấp vạn lần."—Tiểu Phong


Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi một lần nữa đâu,
Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.


Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai?
Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc.—Tiểu Phong




                         Nước sông Quên, đặng quên tình.

     "Muôn đời muôn kiếp, mãi mãi về sau, ta sẽ quên được chàng"

Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng, vậy mà không để cho ta một đời được quên.—Tiểu Phong


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net