Phế hậu tướng quân-Nhất Độ Quân Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           "Hoàng thượng, Vi Vi chỉ là một nữ tử bình thường, không có được tài hoa cùng tấm lòng khí khái của Tả tướng quân. Vi Vi chỉ biết là người muốn bẻ gẫy một bên cánh của chim diều hâu mà nuôi dưỡng như hoạ mi. Nhưng mà chim diều hâu, lại chưa chắc đã hợp với lồng của hoạ mi"—Tả Vi Vi

              "Ta chỉ khóc trước mặt một người, bởi vì trước đây ta vẫn cho rằng hắn là nam nhân của ta"
               "Nhưng mãi đến sau này ta mới ngộ ra, hắn là chủ nhân.... chỉ là chủ nhân mà thôi"-Tả Thương Lang

               "Ta vẫn một mực gọi tên người, ta vẫn hi vọng xa vời là người có yêu ta, cho dù chỉ một chút thôi, như thế biết đâu người sẽ tới cứu ta, như thế nó đã không phải chết"
                "Nhưng ta cũng đã biết người sẽ không tới, bởi vì Kuowng hậu quan trọng hơn ta, giang sơn Viêm triều quan trọng hơn ta, thể diện của người quan trọng hơn ta
                Hết thảy tất cả đề quan trọng hơn ta."—Tả Thương Lang

              ....Ta đã từng ước ao có thể dựa trong ngực người như thế này biết bao nhiêu, mỗi lần giục ngựa qua giữa loạn quân, cũng đã từng chờ đợi biết bao nhiêu để có thể có một người, đỡ lấy vai ta, cùng ta một đời phẳng lặng, gọi lòng ta, che chở cho ta cả đời
                Chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ rượi lạnh thân tàn, tim này đã lạnh, làm sao mà cầu xin yêu thương của Vua?—Tả Thương Lang

                Chỉ là vua tôi, không thể cùng người đi đến chân trời.

             Có phải hya không, một cái xoay người sẽ thành vĩnh viễn?

        Giang sơn của người, đã hết can qua, thế giới của người đã không còn cần ta nữa....

Ai nắm chặt vai ta, xua đi một đới vắng lặng
Ai gọi trái tim ta, xoa đi một kiếp tủi hờn.

                  Đừng bi thương, cho dù...trong lòng ta có tình.

        Chung quanh quá mức an tĩnh, nửa bầu rượi dối lập với tịch mịch, không còn nghe thấy vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chỉ còn người xưa nhìn quân rơi lệ.

     Chẳng phải Lương Chúc làm sao hoá điệp? Mà câu chuyện kết thúc....lời thề đã hoá thành đùa cợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net