Thất tịch không mưa- Lâu Vũ Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       "Tôi tên Thẩm Hàn Vũ, cuộc đời tôi thực ra cũng chẳng có gì cao trào, kịch tính, tất cả đều xoay quanh một trọng tâm duy nhất là cô gái có tên Thẩm Thiên Tình"


    "Tình yêu, giống như lần đầu tiên được nếm thử vị của quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng lại không kìm được vẫn muốn nếm thử thêm lần nữa. Trong quả khế chát chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch ngọt ngao của anh, tình đầu trong sáng của em, lặng lẽ nảy mầm"


           Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên thay đổi của thời gian.
          Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu của cán cân tình yêu.
          Thiên đường và địa ngục, em và anh, mãi không thể gặp nhay ở cùng một điểm.




   "Hoá ra, tình yêu đẹp đẽ mà cô tràn đầy hi vọng, chỉ là một giọt nước không chịu nổi một đòn, cô bước tới ranh giới cấm kị hoàn toàn không có cảm giác, chỉ cần hụt chân một cái sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại."



"Từ rất lâu tôi đã nhận thức được rằng tôi có thể mất đi tất cả nhưng không thể không có anh trai"


"Con người anh, rõ ràng không yêu, nhưng lại đối với em tốt thế, anh biết không? Sự dịu dàng như vậy đối với con gái, thực ra càng tàn nhẫn, có lúc lạnh lùng một chút, ngược lại mới là sự giải thoát."


"Đừng nói với tôi về tình yêu, cậu không hiểu nó nhiều hơn tôi đâu, ít nhất câu chưa từng biết cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, một trái tim nhất định phải tàn sát mổ xẻ ra, khoét rỗng mọi thứ bên trong rồi khâu lại, giả vờ như những thứ đó chưa tồn tại bao giờ, cảm giác để những tê liệt qua đi."


"Cuộc đời con người rất mong manh, lần này anh muốn buông thả bản thân, chỉ cần trái tim anh không thay đổi, trái tim em cũng không thay đổi vậy là được rôi."




"Anh giống như tên anh_vũ trụ bao la. Nhưng m chỉ là bầu trời đẹp nhỏ bé dưới vú trụ, có lúc em cảm thấy so với anh, em rất bé nhỏ, cảm đời này chỉ có thể sống dưới đôi cánh của anh, mãi mãi không thể rời xa.
Thực ra em đã từng nghĩ, vũ trụ bao là dù rộng lớn hơn nữa, cũng chỉ có trái đất mới có thể cho sinh vật sống và tồn tại, chí ít trước mắt chí tuệ và năng lực loài người khám phá được tới đây thôi, tất cả sinh mệnh anh đều lưu lại ở bầu trời trong này, em là tất cả sự gửi gắm của anh, sao có thể nói rằng bé nhỏ? Cho dù anh dừng ở ngôi sao nào, đều hoang vắng, cho nên em phải vì anh bảo vệ cho ttots sinh mạng cuối cùng này, được không?"





"Anh sẽ không lén đi, sẽ không để em không tìm thấy anh, sẽ không thể không cần em. Anh sẽ để em luôn nhìn thấy, chạm vào được, cho đến khi em nhìn phát chán ói, như vậy em yên tâm rồi chứ?"



"Nếu như em còn có thể sống thêm một ngày nữa, em muốn dũng cảm nói cho anh biết:"Em yêu anh".
Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng em có.
Chờ đợi kiếp sau, hoá thành con ve mùa thu, hát cho anh nghe khúc ca du dương mùa hạ."


"Nếu có một ngày anh nhìn thấy dòng chữ trong con hạc này, xin anh hãy nhớ, trái tim em yêu anh, bảo trọng vì em, mang theo tâm trí em yêu anh, sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng viếng mộ mang cho em bó hoa ngại tiên dại, nói khẽ những lời nhớ nhung cất dấu sâu kín, như thế là được rồi.

Bảo trọng, anh trai, em yêu anh."


"Hai con người yêu nhau đến tận xương tuỷ, yêu đến vụn vỡ con tim, nhưng lại không thể nào đến được với nhau."



"Đời này, anh nợ em
Anh và cô ấy, sinh tử không rời"

"Tình, đợi anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net