Chương 1: Khó ưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa chợt tỉnh giấc, Hướng Dương đã thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Cô vươn người ngồi dậy, đạp tung chiếc chăn mỏng, nhìn ngang ngó dọc xung quanh rồi phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện. Cô chỉ nhớ mang máng hình như hôm qua bản thân đã ngất đi ngay sau khi bị cơn đau đầu cùng chứng khó thở dạo gần đây hành hạ. Sau khi nhẹ nhàng bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép màu xanh nhạt, Hướng Dương vừa tiến tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bác sĩ cùng với mẹ của cô:

"Căn bệnh đang dần chuyển biến nghiêm trọng, có lẽ cô bé chỉ có thể sống thêm được khoảng 1 năm đến 1 năm rưỡi nữa thôi. Gia đình nên chú tâm tới cô bé nhiều hơn. Tôi xin phép đi trước."

"Tôi cảm ơn bác sĩ." - Nói xong bà quay người mở cửa phòng, sự mệt mỏi cùng âu sầu vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt. Thấy Hướng Dương đã tỉnh dậy, bà khẽ lau nước mắt, ráng nở một nụ cười: 

"Con tỉnh rồi sao ?" 

"Có phải con gặp chuyện gì rồi không ?" - Nhưng đáp lại bà chỉ là một giọng điệu lạnh lẽo.

Bà Hoa không thốt nên lời, ánh mắt xót xa nhìn đứa con gái tội nghiệp.

"Mẹ đang giấu con chuyện gì vậy ? Sao bác sĩ lại nói con chỉ sống được có 1 năm đến 1 năm rưỡi nữa ? Có phải là có nhầm lẫn gì không ?" - Hướng Dương lại lặp lại câu hỏi, cô muốn biết rốt cuộc là vì sao bản thân chỉ có thể sống những ngày tháng ít ỏi như vậy.

 "Mẹ trả lời cho con biết đi !" -  Thấy mẹ không đáp, cô liền tiến đến, dựt tờ giấy khám bệnh trên tay bà. Trên mặt giấy, từng hàng chữ được in đậm rõ nét: 

"Kết quả xét nghiệm. Bệnh nhân Hoa Hướng Dương. Chẩn đoán: UNG THƯ PHỔI."

Một khoảng không trầm lặng, cô không nghĩ ngày này sẽ xảy đến với mình. Lúc này dường như đã bình tĩnh lại, cô nghĩ rằng chuyện này thật quá hoang đường, trước đó cơ thể rất khỏe mạnh mà dạo gần đây chỉ cảm thấy hơi khó thở. Dù cũng là một dấu hiệu nhưng cũng không chắc chắn là có thể xảy ra bệnh. Nhưng vẫn là sự thật mãi mãi là sự thật, dù muốn cũng không thể từ bỏ là được, vì vậy sau khi đã hỏi rõ ràng vị bác sĩ kia một lần nữa, Hướng Dương gần như đã rơi vào tuyệt vọng. Mấy ngày hôm sau cô chỉ ngồi thất thần trong phòng bệnh, ủ rũ nhìn xung quanh. Đối với một cô gái mới 16 tuổi này quả thực là chuyện đáng buồn nhưng cũng chỉ có cách là chấp nhận và sống chung với nó. Tính cách cô vốn dĩ đã ương bướng nay lại càng tăng lên cùng sự ghét bỏ, thù địch với mọi người trong gia đình.

Những ngày sau đó, Hướng Dương để bản thân một mình nằm trong phòng bệnh, cô từ chối gặp người nhà, đôi lúc còn cảm giác sợ hãi như ngày mãi cái chết sẽ đến và cướp đi sinh mạng nhỏ bé này.

Vào tuần đó, vì muốn các bệnh nhân có một tinh thần tích cực nên bệnh viện đã có thêm quy định là vào mỗi buổi sáng các bệnh nhân đều sẽ ra sân tập nhảy vào lúc bảy giờ. Hôm nay là ngày đầu tiên áp dụng yêu cầu này, trong khi mọi người cố gắng thực hiện đúng theo chỉ định thì Hướng Dương lại nằm trong chăn, nhìn ra cửa sổ với thái độ bất cần và ánh mắt chán ghét. Nhưng đã là quy định thì vẫn phải thực hiện, ngay lập tức cô đã bị người hộ sĩ kéo xuống sân tập.

Bầu trời buổi sớm thật trong sáng, yên bình, những đám mây trắng xóa từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau tạo ra nhiều hình thù kỳ quái. Ở tầng dưới những đám mây, từng cơn gió thổi qua khiến bầu không khí của bệnh viện trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn bao giờ hết. Hướng Dương vừa đi mắt nhìn ngó xung quanh vô tình va phải một người, người đó ngã vào chàng trai đứng phía sau. Cô vội vàng đỡ tay, giúp người đó đứng vững, miệng nói: 

"Thật xin lỗi".

 Nhưng khi vừa nắm vào tay người đó, bàn tay trắng sứ mảnh mai đã mạnh mẽ hất tay cô ra khiến Hướng Dương loạng choạng ngã nhào xuống đất. Cô ngẩng đầu, đối phương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hướng Dương thì chỉ nhún vai, cười khẩy. Nhưng ngay khi được chàng trai phía sau ôm vào lòng, cô ả liền quay đầu lại bày ra khuôn mặt yếu đuối, đáng thương :

"Cậu nhìn xem, cô ta đi đứng cái kiểu gì vậy chứ, nếu không phải là có cậu đỡ thì tớ đã ngã ra sàn rồi đây này. Chưa kể cái thân hình mập mạp của cô ta còn va vào người tớ ... híc híc"

 Cậu trai với dáng vẻ thư sinh, má lúng đồng tiền hốt hoảng nói: 

"Tiểu Tươi cậu không sao chứ ???" 

Tiểu Tươi: "Tớ không ổn chút nào, vừa bị người ta bắt nạt kia kìa".

 Cậu con trai đỡ cô ta dậy. Lúc này Hướng Dương mới nhìn thấy rõ, cô ta tuy vóc dáng yếu đuối mỏng manh khiến cho người khác muốn che chở nhưng chiều cao thì không thể xem thường, nhìn vậy cô ta cũng phải cao gần một mét chín, cao hơn cả cậu trai đứng bên cạnh. Cơ mà phải nói là bộ dạng của cô ta lúc này thật kỹ nữ a. Hướng Dương mặt mày đen như thịt cháy, bị vu oan, cô phủ sạch quần áo lớn tiếng nói: 

"Nè cái cô kia, tôi đã xin lỗi cô rồi, hà cớ gì cô lại ăn gian nói dối như vậy, tôi bắt nạt cô hồi nào ?" Xem ra cô ta vẫn không chịu dừng khóc tiếp tục nói:

 "Sủi Cảo, cậu đưa tớ trở lại phòng đi, đứng đây hồi nữa là tớ không thể chịu được đâu a".

Sau khi cô ta cùng bạn thân rời khỏi sân tập thì bài nhảy bắt đầu, giáo viên dạy nhảy rất nhiệt tình hướng dẫn cho các bệnh nhân ở đây. Hướng Dương vừa tập vừa kêu la, động tác của cô thật giống như người đang tập dưỡng sinh vậy. Sau một hồi tập tành, "thư giãn gân cốt" thì Hướng Dương lê cơ thể đã sắp gục ngã trở về phòng.

______________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD @moctequan VÀ WORDPRESS CỦA NHÀ MỘC TÊ. VUI LÒNG KHÔNG RE-UP VÀ CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC MÀ KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net