Chương 3: Khu vườn trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Dương cầm tờ giấy lên, cô chăm chú đọc cẩn thận từng chữ một được viết trong đó. Sau một hồi đọc đi đọc lại, cô vẫn chẳng thể hiểu được sao cái này lại được coi là một bản hợp đồng. Cô gái đứng đó nãy giờ đã mất đi sự nhẫn nại, cô nhìn Hướng Dương, giọng nói đầy vẻ chán nản:

"Sao cô suy nghĩ lâu vậy ? Có điều gì trong bản hợp đồng không vừa ý cô à ? Nếu cô không thích thì tôi có thể điều chỉnh lại cho phù hợp, không vấn đề gì cả."

Hướng Dương đã thôi không tiếp tục đọc bản hợp đồng nữa, cô nhướng mắt lên, trả lời cô gái:

"Đây thật sự là một bản hợp đồng sao, tôi trông nó chẳng giống những cái khác tí tẹo nào, tôi không biết là cô muốn lừa tôi hay có âm mưu muốn hãm hại tôi nữa hay ..." Cô lắc đầu:

"Thật lòng phải nói thì nếu có ai trên thế giới mà viết một bản hợp đồng như thế này thì người đó chỉ có mình cô thôi. Tôi biết mình là người có lòng tốt bụng, vì vậy tôi muốn khuyên cô chân thành rằng một là cô nên dành thời gian để học lại cách viết một bản hợp đồng sao cho đúng đắn thay vì đi đổ oan cho người khác a. Còn phương án thứ hai là cô hãy viết lại một bản khác đi vì sẽ không có ai đồng ý kí vào cái bản như thế này đâu. haiz...".

________________________________________________________________________________

Chủ Nhật, ngày 17 tháng 6 năm 2019

BẢN HỢP ĐỒNG

Dựa theo tình hình hiện tại, Bên B đang mắc phải một bệnh lí nan y khó có thể sống được lâu dài, Bên A rất thấu hiểu và đồng cảm. Vì vậy, Bên A sẽ đồng ý hỗ trợ chữa khỏi được căn bệnh quái ác đã luôn hành hạ Bên B trong suốt thời gian qua. Và do đó, để đáp lại sự nhân từ cũng như hết mực quan tâm đó, Bên B chấp nhận những thử thách và sẽ trở thành người bạn đồng hành cùng Bên A trong các chuyến phiêu lưu sắp tới. Ở nơi đó chúng ta có thể kết được thêm nhiều bạn mới đồng thời tiêu diệt những thế lực độc ác nguy hiểm để có thể dành lấy được sự sống mới. Bên B sẽ chấp nhận???

Chữ ký

________________________________________________________________________________


"Vậy là Bên A chính là cô, còn Bên B chính là tôi à? " Hướng Dương mang vẻ mặt đầy nhăn nhó hỏi rõ Sữa Tươi để xác định lại.

"Đúng là như vậy. Tôi đã viết rất rõ ràng và dễ hiểu mà. Hihi.." - Tiểu Tươi bình thản nói.

Hướng Dương thở dài, mặt cô lúc này đã ba phần bất lực bảy phần như ba:

"Tại sao cô không viết rõ họ và tên của từng người ra, nhìn như thế này trông thật giống một quý cô đang đi lừa đảo đó. Không ai sẽ chấp nhận kí vào nó đâu. Tôi chắn chắn lắm đó là..." (cô lặp đi lặp lại câu nói rất nhìn lần sau đó).

Tiểu Tươi dựt lấy tờ giấy ở trên tay của Hướng Dương đọc lại một lần nữa, mặt cô ta nhăn nhúm đến khó hiểu:

"À tôi hiểu rồi. Thì ra từ nãy tới giờ là cô đang để ý đến tên của người viết và người nhận trong bản hợp đồng thôi đúng không. Nếu cô cảm thấy phân vân ở đoạn ấy thì tôi sẽ sửa lại và sẽ đưa ra một bản mới sao cho thích hợp với mong muốn của cô. Nhưng bây giờ thời gian cũng không còn nhiều nữa rồi. Việc cô đồng ý hay không đồng ý là tùy thuộc vào sự lựa chọn của cô. "

"Cô biết đấy, ngày hôm nay thật sự đặc biệt phải không. Vậy nên sự trao đổi này mới có thể được xảy ra. Việc cô ký xác nhận vào tờ giấy này bắt buộc cũng phải được xảy ra trong hôm nay. Vì vậy, tôi chân thành khuyên cô hãy suy xét việc này thật cẩn thận vào. Đây thật sự là cơ may khó để tìm kiếm đó."

Nói rồi Tiểu Tươi quay mặt ra hướng cửa sổ nơi phòng cô đang đứng, bên ngoài đó thật sự tối tăm, (không biết là cô ta nhìn cái gì nữa).

"Tôi đồng ý. Ý tôi là tôi chấp nhận mọi yêu cầu đề ra miễn là căn bệnh của tôi được chữa khỏi." - Hướng Dương trả lời cô một cách rất dõng dạc, ánh mắt của cô cũng đầy vẻ kiên định.

Hướng Dương cô có lẽ đã xác định được đây thật sự là suy nghĩ có phần vội vàng và khá mơ hồ. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu mỗi ngày cô đều chăm chỉ uống hàng tá loại thuốc hoặc phải hút dịch khỏi phổi theo đúng chỉ định và những lời dặn dò của các bác sĩ thì bệnh tình của cô cũng đã được dự đoán là sẽ không sống thêm bao lâu nữa. Bây giờ tự dưng lại xuất hiện một người hứa với cô rằng sẽ giúp căn bệnh của cô biến mất hoàn toàn, dù người này cũng không hẳn là đáng tin cậy nhưng chưa thử thì làm sao biết. Cô cũng muốn cho mình một cơ hội để có được một cuộc sống mới, một cơ thể khỏe mạnh và có thể thực hiện những điều mà cô hằng mong ước.

Cô gái mỉm cười tươi tắn, xòe tay ra để tay Hướng Dương nắm lấy rồi hai người cùng nhau rời khỏi căn phòng, vừa đưa cô đi qua những dãy hành lang cô gái vừa giới thiệu tên của bản thân:

"Tên tôi là Sữa Tươi Đường Đen Trân Châu, rất hân hạnh được làm quen với cô." (Thì ra tên thật của cô ấy là Châu, nhưng tên Sữa Tươi nghe thấy đáng yêu hơn a.)

Hướng Dương vui vẻ cũng đáp lại:

"Còn tôi là Hoa Hướng Dương. Tôi cũng rất vui khi được quen biết với một người xinh đẹp như cô."

Bệnh viện vào đêm thật yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng giày lộp cộp của cả hai đi trên nền mặt sàn đá. Cô gái dẫn cô qua các phòng bệnh dày đặc, qua các tầng cầu thang cao ngất rồi đi xuyên vào trong màn đêm u tối, nơi đây chắc hẳn phía sau của bệnh viện.

Phía sau của bệnh viện ẩn mình trong bóng đêm mờ mịt, trông thật tối tăm, cảm tưởng như một tia sáng cũng không thể nào lọt qua được khoảng không chỉ ngập tràn một màu đen xám xịt. Thỉnh thoảng có mấy cơn gió nhè nhẹ lướt qua người khiến da tay của Hướng Dương trở nên lạnh cóng và nổi đầy những chấm tròn nho nhỏ.

Nhìn về phía xa xa đoạn kia là những bóng cây to lớn với đôi mắt và cái miệng sâu hoắm đang trợn trừng, lăm le những móng vuốt cứng sắc nhọn có thể đâm thủng cả mai rùa, lặng lẽ chờ đợi con mồi bất cẩn sẽ sập vào bẫy. Đôi khi, tiếng lá rơi xào xạc hòa cùng tiếng côn trùng càng làm cho cảnh vật trước mắt trở nên thật hiểm ác, càng khiến con người ta cảm thấy kinh hoàng.

Hướng Dương cô thấp tha thấp thỏm, bồn chồn nhìn ra xung quanh, mắt cô ánh lên sự sợ hãi, hoảng loạng đến tột cùng. Bỗng cô cất tiếng nói nhằm phá tan sự im lặng:

"Chúng ta thật sự phải đi vào đây sao. Chúng ta quay về được không, không thì đi đường khác cũng được." ( lúc này cô hơi chút muốn quay trở về phòng và chùm chăn kín hết toàn thân) "Tôi thấy nơi này thật không được an toàn cho lắm hay là ..."

Sữa Tươi vẫn nắm chặt tay cô, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước mặt và lặng yên không nói một câu nào.

"Sao cô vẫn đi tiếp vậy, con đường trước mắt tối lắm đấy, cô không sợ gì sao. Nè sao tôi nói mà cô không nghe thấy gì à, sao cô cứ im lặng suốt vậy. Chúng ta có thể đổi sang hướng khác được mà. Cô buông tay tôi ra được không, tôi không muốn đi tiếp nữa, tôi muốn quay trở lại bệnh viện. Này tôi bảo là tôi muốn quay lại mà, phía trước trông đáng sợ lắm.. Đừng có tiếp tục đi nữa." (Hướng Dương cố nhấn mạnh câu này).

Hướng Dương vừa bất bình nói vừa cố gắng giật tay mình ra khỏi tay của Tiểu Tươi.

"Sao cô nắm tay tôi chắc thế. Tôi không bỏ nó ra được này."

Sữa Tươi đang đi phía trước bỗng dựng tay cô thả ra, từ từ quay người lại, miệng nở nụ cười tươi tắn:

"Cô hối hận rồi à, nhưng không được bỏ đi đâu. Cô đã kí vào bản hợp đồng đó là đồng ý rồi mà, giờ thì cô không thể thay đổi quyết định được nữa a, giấy trắng mực đen rành rành tôi đã cầm trong tay rồi đây này."

Nói rồi Sữa Tươi nhẹ nhàng bước lên thảm cỏ phía trước, nhưng thật kì lạ là mỗi bước chân khi cô ấy đặt xuống nền đất đều phát ra ánh sáng đẹp đẽ. Hướng Dương sửng sốt, cô hốt hoảng không tin vào những thứ mắt trước mình vừa thấy, vội vã lùi về phía sau vài bước.

Sữa Tươi chìa tay ra với cô, miệng cười khúc khích nói:

"Cô hãy bước lên cùng tôi đi, cô sẽ ngạc nhiên lắm đấy, cô không muốn nhìn thấy điều xảy ra tiếp đó hay sao? Hả."

Hướng Dương cô ngẩn người ra, do dự một lúc, sau đó cô hít một hơi thật sâu cho bản thân bình tĩnh lại. Rồi cô mạnh dạn lấy hết can đảm, thận trọng bước từng bước đầu tiên tiến lên phía trước, cô đang đặt chân trên một thảm cỏ xanh mướt. Và điều kì diệu thật sự đã xảy đến với cô, phía dưới chân cô cũng đang phát ra thứ ánh sáng đó.

Cô bật cười toe toét, tinh nghịch chạy nhảy khắp chung quanh nhằm tạo ra nhiều con đường ánh sáng như vậy hơn nữa. Rồi cô đặt nguyên đôi bàn tay chạm xuống nền cỏ thơm mát và thích thú liên tiếp xoay người vòng quanh để cố va vào mọi vật ở xung quanh, bàn tay cô lướt đến đâu tất cả nơi đó đều phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, kì ảo và đẹp đến nao lòng.

"Cây cỏ nơi đây đều có thể tự mình phát ra ánh sáng. Thật tuyệt diệu và không thể tin được. Tôi không ngờ rằng mình còn có thể nhìn thấy được những thứ này có thật ở trên đời luôn. Đúng là đẹp quá đi à. Cứ như là được bước vào trong các câu truyện cổ tích cổ xưa vậy. Tôi lại được đáng yêu lần nữa rồi."

Ánh mắt Hướng Dương đã trở nên long lanh vì chẳng mấy chốc nữa, trước mặt cô đây chính là khu vườn trong đêm.

"Nó hiện tại và nó ở buổi sáng đúng là khác nhau một trời một vực a. Thật giống như là phiên bản 1.0 và phiên bản nâng cấp 4.0 siêu hiện đại vậy. Cảnh vật nơi đây có thể di chuyển một cách quá sống động, kể cả khi nó là vật vô tri vô giác." - Hướng Dương cảm thán (giống như là cô đang xem bộ phim 3D).

Khu vườn giờ đây đã vô cùng lung linh và màu nhiệm. Từng hàng cây vươn những cành lá tươi mới ra vẫy chào như muốn đón mừng cô đến với nơi này, những bông hoa ban sáng tưởng chừng như vật bất động giờ đang cúi chào, nâng lên từng chiếc váy cánh kiêu sa, kiều diễm trông thật đoan trang.

Đâu đó thấp thoáng trong những nụ hoa xinh xinh lại xuất hiện một vài cánh tiên bé xíu chỉ bằng cái hạt tiêu, chúng bay nhảy lanh quanh trên đầu, khiến cô thích mê vội đưa tay ra định nắm lấy.

"Đừng để chúng chạm được vào cô, chúng sẽ rất vui lòng mà lấy hết trí tuệ của cô đó, chúng chỉ được vẻ ngoài đẹp đẽ thôi nên đừng để bản thân bị chúng mắc lừa. Nhan sắc cô đã không được đẹp rồi mà không có lý trí thì không ổn đâu nha. Hihi" - Tiểu Tươi cười hả hê, nhìn cô đầy vẻ muốn trêu trọc.

Hướng Dương ngay lập tức thu tay lại, đầu cô xì ra khói, mắt cô nóng ánh lửa giận dữ, nhanh nhảu chạy lại chỗ Sữa Tươi đang đứng, định cãi lại cho ra trò.

Sữa Tươi hơi chột dạ nhưng vẫn tỏ ra bĩnh tĩnh, giọng dịu dàng, ân cần ra vẻ cảnh báo, khuyên nhủ Hướng Dương một chút.

"Ở đây không phải cái gì cũng đẹp đẽ như vẻ ngoài của nó đâu, cô nên cẩn trọng mỗi khi chạm vào thứ gì đó. Tôi dặn dò cô chút ít để cô có thể đề phòng, tôi cũng chỉ là muốn để tâm đến cô thôi mà. Cô cũng đừng thù giận tôi nữa a, tôi tự mình biết lỗi rồi mà a."

Hướng Dương thật không thể hiểu được cái diễn xuất này nữa rồi, nhưng biết là người ta dù gì cũng có quan tâm đến mình nên khuôn mặt cô dịu hẳn lại, vừa cười cười vừa gật đầu với Tiểu Tươi.

Hướng Dương đang mải ngắm nhìn cảnh vật trong khu vườn. Bỗng dưới chân chỗ cô đang đứng có mấy thứ gì đó ngay trong tầm mắt giống những quả bóng được nặn bằng bùn lăn qua lăn lại trên nền cỏ, có mấy quả lăn qua chân cô khiến cô suýt thì dẫm phải chúng.

"Á. Cẩn thận xíu nào. Những thứ này là cái gì vậy. Những quả bóng tự chuyển động mà không có người đá ư. Chúng rất giống như con ốc khổng lồ tai dài. Nghe hay thật đấy, thật là chuyện khó tin ha, rất chi là kì lạ. Nếu chúng đập vào chân mình thì có đau không nhỉ." - Cô vừa hiếu kì hỏi vừa cố nhảy lên tránh khỏi bị những quả bóng đó lăn vào chân.

Cô hướng mắt nhìn lên, phía trước mặt cô là một tập đoàn bóng, chúng đua nhau lăn tròn khắp bãi cỏ như là tập thể đi di cư vậy. Hướng Dương nhìn chúng không chớp được mắt lại, bỗng cô đưa tay che miệng cười rúc rích. (chúng nhìn dễ thương quá đi a).

"Đó là lũ yêu tinh lưng gù nổi tiếng với biệt tài là có thể cuộn tròn cơ thể của mình để di chuyển cũng như để phòng vệ khỏi những sinh vật nguy hiểm khác. Có một điều tốt đối với chúng ta là tuy chúng có số lượng rất đông đúc nhưng lại vốn dĩ là một loài sinh vật hiền lạnh và chúng không hề gây hại đâu và khá là thông minh nữa. Chúng ta đi tiếp thôi." - Sữa Tươi trả lời.

"Cô có vẻ thành thạo mọi vật ở nơi này nhỉ."

"Chuyện, cô nghĩ tôi là người như thế nào chứ." (Đây là giờ của tôi rồi ha). (Tôi tưởng cô chỉ biết sống kiêu ngạo và đổ tội cho người khác thôi chứ).

Hai người đang tiếp tục đi sâu vào bên trong thì một con bọ cánh cam xinh xắn bay đến và đậu lên trên tay của Hướng Dương:

"Thật đáng yêu làm sao...Oái sao nó lại có mặt của con người chứ, nó rõ ràng là công trùng cơ mà. Nó còn định cắn tôi nữa này. Áaaa mày mau biến đi đi. Đúng là một loài vật hung dữ. Kinh khủng quá." - Hướng Dương thét lên, cô cố gắng vung vẩy cánh tay để nó bay đi nơi khác.

"Bay đi đi thật xa vào nhé và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa nhé. Tôi cảm ơn. Hứ.."

Sữa Tươi chứng kiến cảnh tượng đó mà bật cười hỉ ha, cô nói với Hướng Dương:

"Đó không phải bọ cánh cam đâu mà là người bọ đó. Trong khu vườn này thật sự không có côn trùng, cũng không có vật nào là vô tri vô giác đâu. Tất cả bọn chúng đều là người lai hoặc là động vật lai, đều biết nói chuyện và đi lại được đó nha. Điển hình là như cô vừa nhìn thấy a."

Hướng Dương cô gật gù (vậy là mình lại tiếp thu được kiến thức mới rồi).

Sữa Tươi và cô đi sâu vào trong vườn và sau đó hai người họ dừng lại trước một bức tượng thần nữ

"Chúng ta đã đến nơi rồi đây." - Tiểu Tươi nói với cô.

"Trước mặt chúng ta là một bức tượng mà. Đây là kịch đường rồi, chúng ta làm gì nữa bây giờ. Còn có lối đi bí mật nào nữa không vậy hả Tiểu Tươi." - Hướng Dương thắc mắc hỏi.

Tiểu Tươi hất tóc nói: "Tất nhiên là phải có một lỗi đi khác rồi. Để tôi cho cô xem. Cô không biết là mình đang đứng cạnh một chuyên gia à."

Bức tượng thần nữ đứng trước mặt hai người có kích thước cao lớn, hình dáng với khuôn mặt cũng rất hiền từ và tao nhã. Nếu nhìn kĩ hơn một chút nữa, ta có thể thấy nữ thần đang hơi ngửa mặt lên trời giống như thần mang theo trên đó những niềm hi vọng, sự tự do và cả sự vĩnh hằng tươi trẻ về một dung nhan trẻ mãi không già. Nhìn xuống bên dưới, nữ thần đang ôm trong lòng mình một cái bồn nước có hoa văn khá tinh xảo, họa tiết là những hình vòng lốc xoáy nối tiếp với nhau. Hướng Dương cảm thấy nó rất giống những cơn sóng nước đang va vào nhau, tung bọt trắng xóa.

"Giờ thì chúng ta chỉ cần đổ đầy nước vào cái bồn này." - Tiểu Tươi nói rồi, cô cầm chai nước trong tay đổ vào bên trong. (Cô ấy lấy nó từ bao giờ ý nhỉ, còn ở đâu nữa chứ, xung quanh đây không có lấy một máy bơm nước hay là bể chứa nước nào. Mà từng ấy sao mà đủ nước đầy được).

Sau khi Sữa Tươi đổ hết chỗ nước đó vào cái bồn, chỗ nước chỉ khoảng chừng chưa được một phần ba đó mình đầy lên một cách lạ kỳ, trườn lên ướt cả bộ váy của nữ thần rồi cả bức tượng đó bỗng vỡ tan thành dòng nước ngọt ngào tưới mát cho cả khu vườn thêm xanh tốt.

Hướng Dương thầm nghĩ: Còn có thể làm được như vậy sao.Mình đã tự hỏi chỗ này không hề có lấy một giọt nước nào mà tại sao lại vẫn tươi tốt được như thế. Đúng là mình đã quá ngây ngô rồi

Dòng nước cứ thế chảy xiết cho đến khi toàn bộ cây cỏ đã được uống no nê, để lại phía sau nó là một cánh cửa nom có phần cũ kĩ vì phía dưới chân cửa đã bị dính ít bùn bẩn và bề mặt cửa đã chút phai màu theo năm tháng nhưng nó lại tỏa ra một ánh sáng chói đến lóa cả mắt.

Sữa Tươi vặn tay nắm cửa và kéo ra, phía bên trong cánh cửa tràn ngập toàn là ánh sáng. Cô quay mặt lại và đưa tay ra với Hướng Dương:

"Đã đến giờ rồi, cô sẵng sàng đi với tôi rồi chứ."

______________________________________________________________________________

TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD @moctequan VÀ WORDPRESS CỦA NHÀ MỘC TÊ. VUI LÒNG KHÔNG RE-UP VÀ CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC MÀ KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net