There's no one at all

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ nói tôi hãy tỉnh táo lại đi...

Hàng giờ vùi đầu vào sách vở. Những đêm tối không thể ngủ. Góc tối ấy vẫn luôn là nơi tôi dựa vào.

Họ nói tôi tự kỷ với giọng đầy mỉa mai khiêu khích...

Tôi chỉ muốn nhốt mình trong bốn bức tường kín. Không còn giọng nói nào bên tai. Không còn lời mắng nhiếc họ coi là cách dạy dỗ.

Họ nói tôi thôi ích kỷ...

Tôi rất nhiều lần nói với họ, tôi chỉ cần một chút không gian để thở, chỉ cần một chút yên bình họ xem là tầm thường.

Họ nói tôi tồi tệ thế nào cũng không thể bằng những gì họ đã trải qua. Họ vẫn sống tốt..

Nhưng tôi không phải họ, họ không bao giờ là tôi...

Họ nói tôi phải trở thành người như này, không được thành người như kia...

Tôi chỉ là tôi.

Họ nói tôi không được có sự riêng tư, vì họ trao cho tôi sinh mạng, nên họ có quyền lấy nó đi...

Tôi chưa từng cầu xin để được sinh ra...

Tôi sinh ra và bị lấy đi những quyền tối thiểu.

Tôi rơi vào trầm cảm.

Tôi nghĩ... tôi cũng không quyền được sống.

Từng hơi thở dần nặng nhọc.

Tiếng chỉ trích vẫn luôn ám ảnh bên tai tôi từng giờ từng phút.

Áp lực đặt lên vai tôi, họ có xem tôi là Atlas?

Họ phớt lờ đi giọt nước mắt tôi rơi.

Họ xem nét mặt tôi đau khổ là sự phản kháng lại quyền năng vô hạn.

Họ xem trọng họ, xem trọng những gì tốt đẹp nhất có thể tôi phải đưa cho họ.

Họ bỏ ngoài tai lời cầu cứu cuối cùng của tôi.

Họ chưa từng muốn tôi sống!

Nhiều người cảm thương cho hoàn cảnh tương tự như tôi. Họ lúc đó lại tỏ ra thương cảm, thấu hiểu cùng với những lời nói mang vẻ bề ngoài của người giàu lòng thương.

Tôi tự hỏi, sau tất cả những gì họ làm với tôi, sau những lời viết ấy, họ có rơi nổi một giọt nước mắt?

Chính họ cũng đang ích kỷ với suy nghĩ cho bản thân luôn đúng.

Những người bình thường không thể hiểu những gì chúng tôi nghĩ.

Những người bình thường không thể trải qua những gì chúng tôi đã trải.

Tôi chết không phải là lời cảnh tỉnh tôi dành cho họ. Tôi chưa từng bao đồng đến vậy. Tôi chết vì quá mệt mỏi với cuộc sống không ai lắng nghe.

--------

Những đứa trẻ ấy mang trong mình nỗi đau, áp lực, sự mệt mỏi. Đừng xem nhẹ chúng chỉ vì bạn cho rằng bản thân từng trải. Đừng xem nhẹ chúng vì bạn cho rằng bản thân cũng đang gặp nhiều áp lực lớn hơn, và không làm theo cách dại dột như những đứa trẻ ấy.

Việc sống của những đứa trẻ ấy không dễ dàng, nhưng việc vứt bỏ mạng sống càng không phải chuyện dễ.

Tự tử không phải là trend, đừng mắng bọn trẻ ích kỷ khi chúng lựa chọn cái chết.

Bọn trẻ thấu hiểu cho nỗi lòng của cha mẹ. Vậy trong lúc bọn trẻ ấy còn sống, ai đã thấu hiểu nỗi lòng của chúng?

No one at all!

-------

Chỉ là vài dòng suy ngẫm của tớ của những chuyện xảy ra gần đây. Tớ mượn tựa bài hát để nói vì cảm thấy nó hợp, sẽ không nói gì đến MV đó.

"Vậy nói đi, ai sẽ cứu bọn nhóc?"

Nhiều người bình thường nói thay cho người trầm cảm, nhưng ai sẽ lắng nghe khi họ nói?

Điều thiết thực nhất cần làm, là lắng nghe bọn trẻ.

Ở đây, nếu bạn đang trải qua những điều tiêu cực, đừng cảm thấy cô độc, vẫn luôn có người sẵn sàng ngồi lại nghe những gì bạn nói, hết lòng thấu hiểu những gì bạn đã trải qua.

Đừng để lời xin lỗi trở nên muộn màng. Hãy làm khi còn có thể!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net