[4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi sợ lúc chuẩn bị thi đại học và nỗi sợ lúc thi xong đại học rất khác nhau.

Nguyên nhân của sự khác nhau này có lẽ xuất phát từ sự chuẩn bị của tôi cho từng sự kiện.

Đối với lúc sắp thi đại học, tôi hầu như chẳng có tí chữ nghĩa nào trong đầu, hay như cách tôi nói ở chương trước, "Tay không đánh giặc". Giống như hình ảnh so sánh, nỗi sợ này về cơ bản là khi bạn phải đương đầu với một thế lực to lớn trong khi bản thân lại chẳng có nổi thứ vũ khí nào ra hồn. Còn đối với nỗi sợ sau khi thi xong, thì đó lại là một loại sợ hãi khác hẳn.

Lúc trước tôi biết mình đang đương đầu với cái gì và tôi cần làm gì để chiến thắng, còn lần này tôi mù tịt.

Tôi biết điểm thi vào ngày 27/7/2019 và lên trường làm thủ tục nhập học vào ngày 15/8. Trong 3 tuần ngắn ngủi ấy tự tôi cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào hay nên cảm thấy thế nào.

Tôi vui. Đúng, vì tôi đã chiến thắng kì thi kia. Tôi háo hức. Đúng, vì tôi sắp được lên đại học và trải nghiệm cuộc sống sinh viên mà bất cứ người lớn nào mỗi khi nhớ lại đều mỉm cười vì những hồi ức tươi đẹp.

Nhưng, tôi đang xa nhà. Tôi đang xa dần hơi ấm thân quen của mái nhà và bố mẹ. Tôi đang chuyển môi trường sống và nếp sinh hoạt sang một thành phố mới với những con người mới, cuộc sống của tôi sẽ chẳng còn là một vòng lặp đến trường – về nhà như trước nữa.

Sẽ chẳng còn ai lo lắng mỗi lần tôi ốm, chẳng có ai muốn hỏi xem ngày của tôi thế nào. Sự thoải mái mỗi khi ở nhà sẽ không còn, thay vào đó là việc mọi thứ mình làm có thể bị nhìn thấu, và có lẽ là đem ra soi xét.

Cảm giác nhà bỗng trở thành một thứ gì đó thật xa vời.

Tôi đang lớn lên. Và tôi sợ điều đó.

Nỗi sợ này, có thể nói, giống như đang dấn thân vào một hố đen. Chẳng biết có thể trở về không. Chẳng biết phía trước có gì.

Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến, tôi vẫn phải bước về phía trước dù chẳng biết đích đến là ở đâu.

15/8 nhập học. Ở lại 4 ngày để tham gia chào khóa, nhận lớp,... 20/8 quay về đợi đến 3/9 đi học. 4 ngày ấy là 4 ngày trống vắng nhất cuộc đời tôi, tính đến thời điểm hiện tại.

Ngày đầu tiên, 15/8, ký ức rõ ràng nhất với tôi chính là khoảng khắc bố mẹ ra về.

Dù lúc còn ở đấy có nói cười rất vui, tôi còn đến đúng lúc đứa bạn cùng phòng với gia đình nó đang ở đấy nữa nên là bố mẹ tôi lại có thêm người nói chuyện.

Chỉ là, cái lúc bố mẹ đi về chỉ còn lại tôi ở đó...

Tôi đã khóc, suýt khóc, do còn có con bé cùng phòng ở đấy.

Lát sau nó ra ngoài mua đồ uống, đồ ăn gì đó. Còn lại một mình trong căn phòng xa lạ, tôi ngồi xuống chiếc giường sẽ gắn bó với mình trong một năm tới, gục đầu xuống và khóc.

16/8 là ngày tôi đi nhận lớp.

Mới đầu thì cũng háo hức đấy. Đi cùng Hải Phòng (con bé cùng phòng), nó cũng đùa là đứng gần lớp tôi đã ngửi thấy mùi thông minh (do khoa tôi học năm ấy lấy điểm cao nhất). Nhưng bao trùm lên cái háo hức được học tập trong môi trường mới là cái thấp thỏm lo âu chẳng biết mình sẽ gặp ai, sẽ học những gì và sẽ trở thành gì.

Trừ lúc đi nhận lớp, còn lại tôi đều dành thời gian ở trong phòng.

18/8, ngày tôi đi chào khóa.

Tôi bị choáng ngợp bởi không gian trong tòa A2. Không phải bởi kiến trúc đẹp, to hay gì, chỉ là cái choáng ngợp ai cũng có khi bước chân vào một tòa nhà mới.

Thật ra chào khóa trường tôi cũng chẳng có gì mấy. Được cái là tới buổi tối thì có mấy CLB lên PR thì nó sôi động hơn còn buổi sáng thì đích thị là ngày chào hàng của nào dịch vụ thanh toán siêu tiện siêu nhanh Vie**el Pay, ngân hàng vừa an toàn vừa tiện lợi Liê* Việ* Postbank,...

Tất cả những gì cần nhớ về ngày chào khoá là làm bài luận chào khoá, thế thôi.

Cái tôi nhớ nhất trong mấy ngày đầu tiên đó là tôi đã khóc liên tiếp 3 đêm liền.

Tối đầu tôi có nói chuyện với Hải Phòng một lúc trước khi ngủ. Cũng có mấy chủ đề hợp gu, có lẽ là chơi được với nhau.

Nhưng khi đèn tắt và thực tại trở về, nước mắt cứ tự rơi mà chẳng thèm báo trước.

Đây không phải giường tôi. Phòng này không phải phòng tôi. Đây không phải nhà tôi. Bữa cơm hôm ấy không phải do bố mẹ tôi nấu. Phòng bên cạnh không phải phòng bố mẹ mà là phòng của một nhóm người nào đó. Ngoài kia không phải ban công nhà tôi mà là hành lang kí túc xá.

Tất cả những suy nghĩ đó ập đến càng làm tăng thêm nỗi nhớ nhà vốn đã đè nặng lên tôi cả ngày hôm ấy. Và thế là tôi cứ khóc, mặc kệ Hải Phòng có nghe thấy hay không.

Chắc lúc ấy, bố mẹ ở nhà cũng cảm thấy giống tôi.

Thấy trống vắng đến chạnh lòng.
————————————————
Tìm tớ ở đây:
Facebook page: It's a p i n k p i n k sky
Wordpress blog: http://duongsongthan.wordpress.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net