Viết cho đôi chân của tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi đọc hết Hoạ quốc xong tớ đã nghĩ rằng " ai cũng đáng ghét, ai cũng đáng thương, rồi tự tội nghiệp lấy nhau, đó là cách mà xã hội vận hành".
Các cậu ạ, là những chi thể trong một cá thể, cả bộ não này, dòng máu nóng này, trái tim còn đập đây và những bộ phận khác đều cảm nhận được các cậu từ trong cái mớ tổn thương mà có lẽ đôi lúc dường như quá quen thuộc.
Sự thật là chân phải và chân trái của tớ không đều nhau. Đó là dị tật bẩm sinh. Nhưng thật lòng với các cậu tớ chưa bao giờ hổ thẹn về các cậu, thật đấy. Nên đừng buồn tớ mà nghĩ rằng các cậu làm cản trở tớ. Tớ còn là người phải nói lời cảm ơn các cậu vì mỗi ngày các cậu gánh lấy thân mình, đầu và tay đi khắp nơi. Cảm ơn các cậu.

Kể ra thì chúng ta cùng là một chi thể hợp nhất đã hơn 20 năm rồi nhỉ, chỉ có chúng ta hiểu chúng ta nhất thôi. Chẳng ai khác đâu, chẳng ai cả. Cách mà chúng ta vận hành khác với họ, làm sao họ có thể hiểu được chúng ta cơ chứ. Chân trái dài hơn và chân phải ngắn hơn, cứ thế chân phải đuổi theo chân trái để từng bước khập khiễng tiến về phía trước, cũng đã 20 năm. 20 năm đó các cậu đã cố thế nào, tớ không biết sao? Tớ nhớ 2 tuổi tớ mới biết đi-sự chậm trễ so với những đứa trẻ khác. Tớ biết định nghĩa về chân năm 3 tuổi. Tớ làm bỏng các cậu năm 4 tuổi. Tớ tập xe đạp và chạy chơi làm các cậu liên tục chằng chịt vết thương năm 9 tuổi. Tớ biết các cậu không đều nhau năm 10 tuổi. Tớ ôm các cậu khóc vì đá cầu và bật xa không được tận 6 năm. Tớ bị đem ra trước lớp để cả lớp nhìn thấy các cậu khuyết tật năm 17 tuổi. Người ta lại lấy các cậu ra đùa năm tớ 18 tuổi. Và năm nay tớ 20, các cậu một lần nữa bị người khác nói đến như một thứ gì đó không cần thiết trên đời.
Quả thực những năm gần đây tớ rất yêu bản thân. Tớ chả quan tâm người khác nói gì, tớ hoàn toàn tự hào về cơ thể của mình. Nhưng các cậu thì sao? Tớ cứ nghĩ mãi rằng các cậu có hay không những tổn thương? Hôm nay, rồi những ngày còn lại nữa, tớ sợ rằng 5cm thiếu thốn của chúng ta cũng đủ là kẻ hở để người khác bươi móc ra mớ rác rưởi thật to.
Tớ đã nghĩ rất rất nhiều cho người đó, người mà hôm nay bảo tớ rằng "hãy đặt riêng một đôi giày để làm các 2 chân đều nhau vì cách đi như thế khô g đẹp". Chỉ biết cười thôi nhỉ. Các cậu nói xem?
Dù sao đi nữa tớ cũng sẽ bước tiếp với các cậu. Các cậu là tớ và tớ là các cậu. Người khác là cái gì nhỉ, người khác có tư cách gì nhỉ, chúng ta kệ đi và cố gắng sống tiếp thôi. Mãi mãi yêu các cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net