những đứa trẻ mộng mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ với cậu, chúng ta đều là những đứa trẻ mộng mơ.

Có một ngày, cậu bỗng nói vu vơ, rằng sau này tớ với cậu tập lái mô tô nhé. Cậu sẽ mua một chiếc PKL cho bản thân cậu, còn cho tớ sẽ là một chiếc xe bé bé xinh xinh, động cơ yếu hơn, nhưng chân ngắn như tớ thì chỉ đi được xe đó thôi. Rồi hai đứa sẽ đi, phóng như điên qua những con đường cả hai chưa từng đặt chân tới, len lỏi vào những nơi chẳng ai buồn khám phá, mặc cho gió và bụi táp vào mặt, mặc cho cái nắng cháy bỏng của xứ nhiệt đới dội xuống người. Hoặc có khi hai đứa chẳng cần phải đi xa như thế. Có khi cậu sẽ chỉ chở tớ đi khắp Sài Gòn trên con PKL của cậu, lòng vòng trong thành phố không ngủ, và chỉ dừng lại khi cả hai đã mệt nhoài. Cậu bảo, Sài Gòn đẹp lắm. Sài Gòn có những tòa nhà cao chất ngất, nhưng cũng có những ngôi nhà bé xíu, tường nhuốm màu rêu, với giàn hoa giấy hồng rực rỡ buông trước cửa. Sài Gòn có những con đường rợp bóng cây xanh, mỗi lần đi qua đều thấy thật bình yên. Và Sài Gòn có cậu. Lúc đó, tớ đang ở trong vòng tay cậu, tựa đầu lên bờ vai vững chãi, không cần nhìn cũng thấy được ánh mắt sáng bừng và nụ cười rực rỡ.

Tớ cũng từng rủ, hay là cậu về Hà Nội với tớ một chuyến nhỉ. Tớ muốn đưa cậu đi qua tuổi thơ của tớ. Ngày bé, tớ hay đi trượt patin ở tượng đài Lenin, cái chỗ mà tối nào cũng đông nghẹt trẻ con và mấy đứa choai choai cỡ tớ và cậu bây giờ. Tớ trượt patin dở tệ, nhưng vẫn cứ mãi ngóng chờ đến những ngày cuối tuần, để được xỏ chân vào đôi giày trượt màu hồng nhạt đầy vết xước và lướt đi trên nền gạch phẳng lì. Tớ cũng muốn đưa cậu đi khắp phố cổ, tay trong tay, rảo bước qua một Hà Nội cũ kỹ và cổ kính. Nhưng dù đi đâu thì đi, tớ cũng sẽ dắt cậu đến Nhà thờ Lớn. Tớ không theo đạo, nhưng đã đứng ngắm nơi này cả ngàn lần rồi, nhiều đến mức nhớ được cả từng vết rêu. Hay là tớ với cậu đi theo lộ trình yêu thích của tớ nhỉ, men theo bờ hồ Gươm, nơi có cầu Thê Húc "đỏ như son, cong cong như con tôm" như tớ đã miêu tả hổi tiểu học, ăn vội ăn vàng que kem Tràng Tiền mát lạnh, rồi len lỏi vào trong những hàng sách chật kín người ở Đinh Lễ. Tớ bảo, nghe giọng cậu giữa lòng Hà Nội sẽ buồn cười lắm, vì xưa nay tớ chỉ gặp người Hà Nội ở Sài Gòn thôi, chứ chưa gặp người Sài Gòn ở Hà Nội bao giờ. Tớ nói nhiều, nhiều lắm. Vì đó là Hà Nội của tớ, là nơi tớ luôn mơ ước được trở về cùng người tớ yêu.

Một buổi hẹn hò khác, khi tớ ngồi đối diện cậu, tay ôm cốc latte nóng rực dù ngoài trời xấp xỉ ba mươi độ C, cậu lại nói, một ngày nào đó cậu sẽ đưa tớ ra biển. Cậu lái ô tô, tớ ngồi bên cạnh, khẽ tựa vào cửa xe, và nhìn cậu. Cậu bật cười, bảo, cậu biết tớ sẽ làm thế. Ừ thì cậu biết tớ thích ngắm cậu mà. Rồi cậu sẽ bật Photograph, để nghe Ed Sheeran hát "Loving can heal, loving can mend your soul, and it's the only thing that I know" trong tiếng guitar mộc mạc. Và khi ra đến bãi biển, chúng ta sẽ kiếm một góc nào đó yên tĩnh, ngắm làn sóng dập dềnh, ngắm màu nước xanh biếc, ngắm bầu trời trong vắt không gợn mây. Tớ và cậu nằm cạnh nhau, trong cái bầu không khí mằn mặn vị muối và chẳng vương chút mùi khói bụi nào. Tớ vẫn còn nhớ, sau đó tớ nhoài người qua bàn, suýt nữa làm đổ cả ly cafe của cậu chỉ để đặt lên má cậu một nụ hôn phớt và nói, rằng tớ có thể đi bất kỳ đâu, chỉ cần nơi đó có cậu là tớ sẽ đi. Tớ không cần biển, tớ chỉ cần cậu.

Mấy tuần sau, tớ gọi điện cho cậu, sau một trận cãi nhau với bố mẹ. Tớ sụt sịt, nói, ước mơ của tớ đơn giản lắm. Tớ chỉ muốn vẽ thôi, nhưng sao bố mẹ lại chẳng hiểu cho tớ. Và rồi cậu bảo, hay là mình đi Nha Trang đi. Bỏ hết mọi thứ, mua hai chiếc vé tàu, ngồi một ngày là đến nơi thôi. Nha Trang có biển, có nắng, có bình yên. Chúng ta cứ đi, bao giờ hết tiền thì về. Cậu sẽ mua cho tớ bút chì, màu nước và giấy vẽ, bao nhiêu cũng được. Rồi tớ sẽ vẽ biển, vẽ cát, vẽ những tán cây lấp lánh màu nắng, vẽ cáp treo mỏng manh vắt ngang qua làn nước mênh mông. Hà Nội của tớ, Sài Gòn của cậu, nhưng Nha Trang sẽ là của chúng ta. Tớ lẩm bẩm, Nha Trang à, tớ thích Nha Trang lắm. Thế là tớ với cậu, hai đứa ngốc nghếch nằm nói chuyện về Nha Trang, về cả một cái tương lai xa lắc xa lơ đến khi điện thoại nóng rực, và cậu thì mệt đến mức ngủ gật. Đêm hôm đó, giấc mơ của tớ ngập mùi gió biển.

Tớ với cậu, chúng ta đều muốn được chìm trong cái thứ mà mọi người gọi là "tuổi trẻ", được ném mình vào những chuyến đi bất tận, và được ở bên nhau.

Nhưng tớ với cậu, chúng ta chỉ là những đứa trẻ mộng mơ thôi.

Tớ biết, chẳng ai đoán trước được chuyện sau này cả. Tương lai của chúng ta mờ mịt lắm.

Ừ, tớ biết vậy chứ, nhưng tớ vẫn muốn mơ mộng, vẫn muốn giữ cho bản thân chút niềm tin ngây ngô về một "ngày mai" bên cạnh cậu, về những chuỗi ngày mà giọng nói của cậu sẽ là thứ đầu tiên tớ nghe thấy vào buổi sáng, hay được chìm vào giấc ngủ khi biết chắc chắn rằng hai đứa là của nhau.

Đơn giản là vì, mộng mơ là quyền của chúng ta mà, cậu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC