Em Yêu Chị Ngày Cuối Thôi Nhé [Cover]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một chap mà mình rất thích trong fic "[SAD SERIES] I miss you" của bạn Lavesque21
Mình đã xin phép cover và nhận được sự đồng ý rồi nhé
-------------------

Chị còn nhớ, vào một ngày mưa cuối hạ, em đã thủ thỉ, kề bên tai chị mà nói: "Em yêu chị ngày cuối thôi nhé!". Lúc đó, nhìn đôi mắt ráo hoảnh của em, tim chị chợt thắt lại vì đau đớn.

Chị đã từng thắc mắc, bất cứ người con gái nào, khi bắt gặp người yêu của mình tay trong tay đầy âu yếm với một ai đó lạ hoắc, thì điều đầu tiên sẽ là một cái bạt tay thật mạnh dành cho người đó, sau đó là lời chia tay đầy mùi vị nước mắt. Thế mà, trong hoàn cảnh như thế, em lại bình thản đến trước mặt chị, chìa tay về phía chị và nói: "Chúng ta đi chơi nhé!". Trong giây phút đó, chị thật sự không đọc nổi trong ánh mắt của em, thật ra em đang nghĩ cái gì!???

Chị lại một lần nữa, bị ánh mắt to tròn của em làm thu hút, khiến chị như một đứa trẻ bị dắt tay chạy như bay ra ngoài cửa. Đến khi sực tỉnh mới nhận ra, chúng ta đã ngồi trên xe bus tự lúc nào rồi!

Chị im lặng nhìn nụ cười trên môi em mà thấy lạ. Một người con gái biết người yêu mình chơi trò bắt cá hai tay lại có thể bình tĩnh như thế được hay sao? Hay là em chỉ đang cố lừa mình lừa người, vì em quá yêu chị, nên sẵn sàng tha thứ, sẵn lòng nhắm mắt cho qua, bất chấp cả lòng tự tôn, niềm tin vì sự phản bội!!! Chỉ trong phút chốc, một đứa đê hèn như chị, không kiềm chế nổi nụ cười trên môi, kiêu ngạo nhìn em như thể rằng chị chính là cả thế giới của em vậy!!!

Thế nhưng, lòng kiêu hãnh của chị đã bị đè bẹp trong tích tắc, khi bất ngờ em thủ thỉ vào tai chị:

"Em yêu chị ngày cuối thôi nhé!"

Khi chị còn đang ngỡ ngàng nhìn em bằng đôi mắt sững sờ, thì em lúc đó lại đó lại nói:

"Chị đã từng yêu em chứ?"

Nuốt nước bọt vào trong cổ họng, chị thật thà đáp:

"Đã từng!"

"Và bây giờ đã hết?" - Em hỏi bằng giọng nghẹn lại, nhưng đôi mắt vẫn ráo hoảnh nhìn thẳng vào mắt chị.

Chị chết lặng nhìn đôi mắt biết cười của em, bất giác đưa tay lên, lòng không kiềm được muốn sờ vào mái tóc dài mượt mà của em và hôn ghì lên đó. Nhưng đột nhiên chị phát giác rằng bàn tay mình nặng trĩu, chưa kịp sờ vào tóc em thì đã nhanh chóng rụt lại, đặt yên trên đùi.

Em có biết, chính vì đôi mắt to tròn ấy đã thu hút chị ngay từ cái nhìn đầu tiên, và cũng vì nó lại vô tình đẩy chị rời xa em. Rốt cuộc, chị cũng đã "say nắng" vì một người con gái khác!

Cũng như bao người trên thế gian này, dù có người mình yêu và được yêu, cũng rất dễ dàng sa ngã để đến với một ai đó khác. Ba năm yêu nhau, cái tuổi bồng bột của thuở sinh viên đã qua từ lúc nào, chúng ta cũng không còn cái cảm giác ngại ngùng hay xấu hổ như khi xưa nữa, cảm giác quá đỗi quen thuộc làm đôi khi chúng ta nghĩ rằng... đã có lúc, ta chán nhau!

Thuở xưa ấy, em là một cô gái bướng bỉnh và tinh nghịch. Chị là một kẻ si tình đến ngốc nghếch. Chúng ta là hai thái cực trái chiều, nhưng cũng vì quyết tâm và lòng kiên trì... cuối cùng em cũng bằng lòng xem chị ở vị trí một người yêu. Ngày qua ngày, tình cảm chúng ta càng thắm thiết. Chị càng nhận rõ khi chúng ta bên nhau, em cũng đã dần thay đổi. Đã biết nấu cơm cho chị ăn, không còn làm biếng dậy trễ mà lại thường xuyên dậy sớm hơn chị chỉ để nhắn một tin báo thức chị dậy, mỗi đêm đều dặn dò chị phải chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, bỏ vô số những cuộc hẹn với những người bạn chỉ vì lý do đi chơi với chị, sẵn sàng lo mọi thứ cho chị thật chu toàn, từ việc lớn đến việc nhỏ, tất tần tật đều do bàn tay của em gánh vác. Nhìn thấy em thay đổi vì chị đến vậy, trái tim chị cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc biết bao!!!

Chị là một đứa tồi tệ, đã từng một thời theo đuổi em hết mình, yêu em hết lòng. Thế mà có một ngày, lại say nắng vì một người con gái khác.

Cô ấy đẹp hơn em, đáng yêu hơn em, dáng đẹp hơn em, học cũng giỏi hơn em và quyến rủ hơn em.

Cũng chính vì thế, chị như một con thiêu thân, lao vào yêu một người con gái khác, trao cho những cái hôn, những cái vuốt ve đầy âu yếm, những lời đường mật đến nao lòng. Mà người đó, không phải là em!!!

Xuân đến, đông đi! Em vẫn ngây thơ cho rằng người yêu mình là chung tình, là yêu em hết mực. Đâu có ngờ rằng, đằng sau lưng, chị vẫn đang lén lút quan hệ yêu đương với một người khác.

Rồi cũng đã đến lúc, mọi chuyện đỗ vỡ. Em phát hiện được sự thật, vậy mà cũng không mở miệng oán trách dù một câu. Chị đã ngỡ rằng, thì ra em yêu chị nhiều như thế!!!

Câu nói "Em yêu chị ngày cuối thôi nhé!" đã ám ảnh chị đến suốt cả cuộc đời này. Nhưng vào ngày ấy, chị mê muội đâu nhận ra được sự quyết tâm đến cùng cực của em trong lời nói đó.

Chị đã nghĩ rằng em giận là thế, nhưng vì yêu nên không dám nói lời chia tay, coi như không có chuyện gì mà bình thản đi chơi với chị suốt cả đêm tối, cũng chỉ là thuận miệng nói ra câu ấy cho thỏa lòng ghen tức ấy thôi, và rồi khi chị năn nỉ xin lỗi... chúng ta vẫn sẽ lại như xưa.

Có một điều, dường như chị đã quên!!!

Rằng em là một cô nàng bướng bỉnh, dù đã cố gắng thay đổi vì chị, nhưng... cái bản tính thật sự của em, không hề mất đi chút nào!!!

Cứng rắn, biết kiềm chế, và rất giỏi chịu đựng!

Đáng lẽ ra, chị phải nhận ra được sự quyết tâm của em to lớn đến dường nào. Rằng lần em nói với chị câu đó, cũng chính là lần cuối cùng, chúng ta gặp lại nhau!

Lại ba năm, bốn tháng lẻ hai ngày...

Em có còn nhớ đến chị?...

Một kẻ đã từng ruồng bỏ em, trong giây phút em quyết tâm rời xa chị, chị vẫn không tin rằng tình yêu em dành cho chị đã hết!

Kẻ đã từng kiêu ngạo, hãnh diện vì có trong tay cả người yêu, lẫn người tình.

Kẻ đã từng đề cao bản thân, cho rằng dù có thế nào, em cũng không thể rời xa chị!

Em ngốc quá!

Park Jung Hwa của chị thật ngốc quá!

Tình yêu của chị, thật ngốc quá!

Đã biết bao lần, chị khóc trong nước mắt, thầm mắng em quá ngốc nghếch khi cứ phải cố chịu đựng nỗi đau của mình. Nhưng thật ra, chị mới là kẻ ngu ngốc, khi đã đánh mất em!

Sau ngày hôm đó, chị như chết đứng khi hay tin em dọn nhà sang nơi khác sinh sống, cả điện thoại cũng đổi, email cũng không dùng tới, bạn bè cũng cắt đứt hết mọi liên lạc. Kể từ đó, em như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chị vậy.

Đánh mất em, chị thực sự đã thức tỉnh. Nhìn những dòng tin nhắn cũ của em trong điện thoại, chị bần thần nhận ra trái tim mình vẫn còn yêu em. Chỉ vì những phút say nắng nhất thời, vì lòng kiêu hãnh ngu ngốc, mà chị đã đánh mất tình yêu đích thực của chính mình.

Cô ấy và chị đã chia tay. Cảm giác một thời chị có khi bên cô ấy đã không còn. Em biết không??? Giờ đây, trong đầu chị chỉ toàn ngập tràn hình bóng của em. Một mình em thôi!

Chúng ta xa nhau đã lâu lắm rồi, ba năm dài đằng đẵng... có lẽ, giờ em đã có một người yêu thương em hơn chị, không tồi tệ như chị. Cũng rất có thể, em đã tìm được một mái ấm gia đình êm ấm, hạnh phúc mỹ mãn rồi. Có phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net