Em gái mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình ấy, có một đứa em gái. Lúc vui thì thấy tội nghiệp chứ lúc buồn chỉ muốn đấm cho một cái, vì nó lười, học không đâu vào đâu, lì đòn và nhìn không có miếng tương lai. Cánh của mình mỗi lần muốn cố hết sức vỗ, lại bị kìm lại chẳng bay đi đâu được. Một trong những sợi dây kìm hãm đó, là em mình. Con bé không được như người khác, chậm, kém thông minh, nhưng lười, lì, ham ăn và không suy nghĩ cho người khác. Nhiều lúc mình hay đùa, đi học xa nhà gọi về bảo con bé chị không còn tiền nữa, nó bảo "em cũng có tiền đâu" nhưng hộc tủ thi thoảng bị mẹ kiểm tra vẫn có tiền, vài chục vài trăm. Nhìn lại em người ta mà tủi thân vl ra í. Xong rồi, mỗi lần tay nó đau, nó bảo mẹ không cho đụng nước xà phòng nhiều dính hóa chất, thế là mình xắn tay lên làm hộ. Tới lượt tay mình bị dị ứng, mình vẫn phải tự làm vì nhờ không được. Lúc ăn, nó ăn tất tần tật chừa được phần mình chắc 3 cục xương nhỏ. Lì đòn, nói không hề nghe, nói ngọt hay nói nặng vẫn không nghe. Lớp mười một rồi vẫn không dám đi đâu làm gì, ngủ nướng không có ý thức phụ giúp, thích xem hoạt hình hơn là học và chỉ chờ phân bì với mình. Kiểu, cảm giác như tất cả những gì mình làm cho con bé, chẳng đáng gì cả. Ước mơ của mình là bay cao, bay xa, nhưng rồi một ngày mẹ bảo, học sư phạm đi, rồi về dạy ở quê, còn lo chăm sóc cho em các thứ, em mày sau này không có ai ở bên khó sống lắm.
Mình chỉ muốn ích kỷ sống cuộc đời của mình thôi được không? Mình nhường nhịn đó giờ chưa đủ sao? Mình làm, mình nhịn, đổi lại mình có gì? Mình chẳng có gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing