Chapter 12: Nhà tù không có chấn song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




" You can never really escape from here, from the reality"

          

Kowaski đặt cơ thể Raven vào bồn nước ấm. Lấy khăn lau sạch những phần máu khô trên cơ thể nàng. Các trợ tá của Quadir có thể, nhưng y muốn tự tay làm điều đó một mình. Vì y không tin tưởng ai, và vì đơn giản y muốn thế.

          Kowaski tháo lớp băng cuốn quanh cổ Raven, buộc hai tay nàng vào thành bồn. Đó là điều cần thiết, vì khi thuốc mê hết tác dụng, nàng có thể trở nên hoảng loạn. Nhưng y đã nhầm. Nàng mở mắt, nhìn y, im lặng khi Kowaski đang gột rửa phần chân nàng.

-                     Anh có biết điều tuyệt vời nhất khi biến đổi là gì không?

Giọng nói khiến Kowaski giật mình, y từ từ quay người, nhưng có gì khiến y tránh con ngươi đã đỏ lòm và dẹt lại của nàng.

-                     Anh rất đẹp và tôi không ngại nói ra điều đó nữa. Nếu mẹ tôi ở đây hẳn bà ý sẽ chọn anh làm mẫu vẽ thay vì tôi. Thật tuyệt vì giờ tôi chẳng cảm thấy gì cả...

Kowaski thở dài. Y không nói gì, lấy khăn lau quanh cổ Raven. Máu khô loang vào nước nâu sẫm rồi dần nhạt, tan ra. Y không muốn nói rằng cô gái trước mắt y đã hoàn toàn biến thành một con người khác, nhưng y biết, nàng đã không còn cảm thấy gì. Kowaski, giờ y chỉ như một con búp bê đẹp đặt trong tủ kính đối với Raven mà thôi. Nàng không còn có chút lay động nào hết, vô cảm hoàn toàn.

-                  Cô có đói không? – Y hỏi. Đã hơn hai ngày đường nàng bất tỉnh, không có một chút gì, ngoài nước và thuốc mê.

-                  Nếu có liệu anh còn đồ ăn cho tôi? – Nàng hỏi, vẫn là cái tĩnh móc mỉa ấy không lẫn được, nhưng nó chỉ làm Kowaski nghiến hàm.

Trước đây là Christopher, giờ là Raven, tất cả đều vì y mà họ phải chịu những điều tai quái. Đã từ lâu, y đã không còn trách sao y tưởng có mọi thứ mà thật ra chẳng có gì. Có phải vì một quãng tuổi thơ trước khi được nhà Tereskhov nhận nuôi y không nhớ nổi, hay nó bắt nguồn từ vết xăm vạch không biết từ đâu xuất hiện sau gáy y. Nhưng giờ Kowaski không vậy nữa. Y giấu sự tự trách bằng đôi mắt sắc và sự xa cách lạnh lùng.

-                     Anh đang nghĩ gì vậy? – Raven bất chợt cau mày. – Tôi nghe được Christopher nghĩ về anh. Cái lúc trên xe ý. Tuyệt đúng không? Tôi nghe thấy được những điều người khác nghĩ. Cậu ta rất yêu anh, anh biết chứ. Và anh hẳn cảm thấy nhục nhã lắm....ha ha ha vì anh chẳng bao giờ khác được, vì anh có cố thế nào rốt cục bản chất vẫn chỉ là môt con đàn bà đồng tính, như mẹ tôi vậy, một ả đĩ thõa.

-                     Và em thì ghét những người như vậy...đúng không? - Kowaski đưa tay lên má nàng, gột đi chút máu đọng cặn lại dưới khóe mắt. Y mỉm cười, cay đắng. Không phải điều Raven nói chạm đến tự trọng của y, mà lời đó chính là những gì y nghĩ.

 

Raven sững lại. Bồn nước lạnh khiến nàng bất giác rung mình. Kowaski rút cạn nước rồi lấy khăn lau khô cho nàng. Y cuốn quanh nàng áo bệnh nhân, tháo khóa rồi bế bổng Raven khỏi đó. Đôi mắt đỏ lòm ứa nước mắt. Nàng khóc nhưng nàng cũng không hiểu tại sao.

 

Phong đi theo Quadir đi một vòng quanh viện nghiên cứu, đương nhiên Topher không thể để cô một mình.

-                     Vậy...về bọn Tiến Hóa, mọi người biết chuyện gì thực sự đã xảy ra khi một người bị biến đổi? – Christopher phá vỡ bầu không khí lánh đạm.

-                     À... vậy ra mọi người chưa biết. – Đoạn, Quadir quay ra nói với ba tên sĩ quan cầm súng - Ổn rồi, thôi các anh nghỉ đi.

Nhà Tiên Tri bước lên trước, mở cửa một căn phòng kính, bên trong cũng có kha khá các y bác sĩ đang làm việc của họ.

-         Anh chị còn nhớ vụ nổ trạm vũ trụ chứ?

-  Có. – Phong đáp trong khi Topher ngây người ra. – Nó xảy ra hơn một năm trước đây. Chính thế mà cảnh báo về tầng ozone đang yếu dần...Nhưng việc đó được xác nhận là không gây ảnh hưởng...

- Không. Họ nhầm rồi. Năng lượng vũ trụ xuyên xuống trái đất, ngấm vào da nhưng không gây ảnh hưởng. Nhưng chín tháng trước, xảy ra vụ sập mỏ của một nhóm thợ. Khu mỏ bị kẹt, 2 tháng trời, đội cứu hộ chỉ có thể thông ống xuống bên dưới đó cho mọi người có không khí để thở. Khi được giải cứu, nhóm thợ hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là một nửa những người trong số họ bỗng nhiên mất tích. Họ đều cho rằng khi vụ sập hầm xảy ra, những người mất tích kia đã không hề ở cùng với họ. Vài tiếng sau khi lên khỏi mặt đất, tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, tóc họ rụng hết và mắt chuyển màu. Họ được chuẩn đoán là nhiễm độc khí bên dưới khu mỏ. Các hành động về sau cũng càng ngày càng trở nên kì quặc: ít khi ngủ, không thích mặc quần áo, nói năng như thể đoán được suy nghĩ người khác và đặc biệt là họ không ăn. – Dừng một chút, Nhà Tiên Tri nói tiếp – Người nhà của những người thợ mỏ bắt đầu đòi bồi thường về việc nhiễm khí độc trong khu mỏ nhưng chủ khu mỏ nhất quyết không chịu. Ông ta  mời người của viện nghiên cứu tới khu mỏ để kiểm tra xem chất khí gì có thể khiến người ta biến đổi như thế. Thứ họ tìm thấy không phải bất kì loại khí độc nào, mà là xương người...

- Vậy những người thợ kia...- Christopher lộ rõ vẻ hoang mang trên khuôn mặt – Họ không bị vào tù vì tội ăn thịt người đấy chứ, phải không?

- Không. – Quadir cười – Họ đã "Tiến Hóa". Họ trở nên nhạy bén hơn với mọi chuyện liên quan tới sinh tồn của họ. Hơn nữa, họ đọc được suy nghĩ người khác. Trước khi họ bị bắt, họ đã biến cả khu họ sống thành Tiến Hóa. Cái thành lũy ấy cứ lan rộng dần và mọi chuyện sau đấy hai người đã biết rồi đấy. Nếu họ cải trang, chẳng bao giờ ta biết khi nào ta đang đứng trước Tiến Hóa.

- Thật ra cũng có vài con khá là ngu mà! – Topher liếc về phía Phong, ý chỉ cái lũ rượt theo xe lúc ở tiệm thuốc.

- Đó là lý do Tiến Hóa cần thịt người. Nếu không ăn trong một thời gian dài, các chức năng sẽ dần yếu đi.

- Vậy... đó là do chất độc đọng trên da thịt người...

- Chính xác. Thứ năng lượng vũ trụ đó thúc đẩy sự phát triển của tế bào trong cơ thể người, giúp người nhiễm nó sử dụng được triệt để các chức năng tế bào. Ví dụ như thường thì ta chỉ sử dụng 20% não bộ thôi, Tiến Hóa có thể sử dụng tới 50% hay hơn thế. Tiến Hóa cũng lành thương rất nhanh nhờ vậy.

- Nó là ung thư đúng không? Sự phát triển quá mức của các tế bào. Ý cô nói rằng chúng không hề "Tiến Hóa" mà đang bị bệnh?- Rốt cục Christopher cũng đã nói được điều gì đó đúng đắn. Câu nói khiến Phong bất giác dướn mày lên một chút.

- Đúng vậy. Thứ chất đó tác động lên cơ thể người giống như khi bị nhiễm độc phóng xạ, nó làm sai hỏng chuỗi AND, gây nên những phát triển bất thường của Tế Bào. Chúng chưa hẳn là bệnh ung thư, nhưng chúng sẽ. Nếu theo tính toán của những vị áo trắng đằng kia, nếu một Tiến Hóa được ăn uống đầy đủ, duy trì sức khỏe điều độ, chỉ có thể sống tiếp trong vòng từ 5 tới 7 năm.

- Có chữa được không? – Phong nói. Cô hơi cau mày nghĩ tới Raven.

Quadir im lặng một lúc, đoạn trả lời:

- Nếu có, Raven sẽ là người đầu tiên.

Quadir cho đầu bếp nấu chút đồ ăn rồi sắp bày cho những vị khách không mời. Đó chẳng phải những đồ ăn ngon, nhưng với đám An Phong, đó đã là quý hóa lắm rồi, ít nhất là ngon hơn hẳn đĩa cơm tù trong ARK49.

- Chúng ta mắc một căn bệnh rồi lại ăn chính đồng loại. Có phải vì dân số quá đông nên mới vậy không? – Phong cười khẩy, nói khi đợi Kowaski cùng dùng bữa. Có thể cô cũng đang suy nghĩ về bệnh tình của Raven nữa– Nếu Tiến Hóa cần ăn thịt người, vậy sao chúng cứ muốn có thêm nhiều Tiến Hóa để làm gì cơ chứ?

- Chị có một đàn lợn. Chị có thể sống với chúng cả đời, giết thịt để ăn được không? – Topher lấy tay bốc vụng đồ ăn – Có lẽ họ cô đơn...hay có thể họ muốn biết trở nên phi thường là như thế nào.

- Ừm... - Phong húp vội một thìa súp. Cô đã mong muốn điều gì trước khi tai họa xảy ra? Trở thành một ai đó...phi thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net