Chapter 8: Ai đâm sau lưng? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Trong khi Kowaski chật vật với nỗi niềm riêng, Phong đã thuận lòng thử nghe về giải pháp của Christopher. Cả hai đều biết, sống chết thế nào cũng phải rời khỏi đây nhưng cái quan trọng không thể khiến nó trở thành kế hoạch khả thi đó là cách thức và điểm đến cố định. Làm thế nào để thoát khỏi ARK 49? Và nếu thoát được thì ta sẽ đi đâu?

- Ta không thể làm việc này một mình. – Topher nói nhỏ khi vừa trông tụi quản giáo đi ngang qua – Em không biết gì về máy móc hết. Em cũng chẳng quen ai ở đây. Em nghĩ Raven có thể giúp được vì chị ấy quen kha khá người mà. Chị nói với Raven giúp em được không?

- Ồ, không vấn đề gì! – Phong mỉm cười. Tuy cả Raven và Topher đều không nói ra nhưng Phong cảm nhận được rõ bức tường dày không thể sụp giữa hai con người đó. Cô là cây cầu nối, thế nên việc chuyển lời chắc chắn là công việc của cô.

Một đợt gió to bất ngờ thổi tới. Nó làm Phong chợt nhận thấy tóc cô đã dài ra nhiều. Mọi việc tưởng như mới hôm qua, khi đám con Dung, con Phương dính kẹo cao su lên tóc cô mà bắt nạt, giờ thì nó chỉ còn là một khoảnh khắc thỉnh thoảng để nhớ về. Những đứa Phong tưởng là kẻ thù của đời cô, đã chết cả rồi. Trong giây lát, cô rùng mình trước cơn gió, nhận ra sự man rợ của việc giết chóc. Phong được huấn luyện để phát huy tất cả bản năng, nhưng đã bao giờ cô thực sự muốn giết một ai?

Topher dúi vào tay cô chiếc thun buộc tóc. Cơn gió thổi từ phía sau khiến mái tóc cô lòa xòa khuôn mặt. Cô lấy ngón tay vờ làm răng cưa lược, cào sơ qua mái tóc rồi túm buộc ra sau. Tóc cô chỉ dài hơn nửa gang.

- Tóc rụng nhiều quá. – Phong nhìn bàn tay cô toàn những tóc. –Trước giờ quen ăn sung mặc sướng rồi, mới vào khổ đã thế này...

- Vậy mà em tưởng chỉ có mỗi mình em bị như vậy. – Topher rờ tay lên mái tóc nâu của anh. Đúng là nó đã mỏng hẳn đi so với lần đầu Phong để ý đến mái tóc ấy – Cả phòng tắm công cộng hình như chỉ thấy tóc của mỗi mình em.

- Vì làm gì có ai còn tóc – Phong bật cười, nhớ lại binh đoàn trọc lốc của Scarlet Kur và cái hội kì quặc của một gã béo thọt chân người Hàn Quốc. Nhưng rồi cô sững lại. Chẳng lẽ kì quặc vậy lại không có nguyên do?

- Chị có nhớ mấy hôm trước đám tù đồn ầm lên rằng vòng tiếp theo liên quan đến lửa? – Topher cũng chợt cau mày, dường như cả hai đang nghĩ cùng một hướng. – Sau đó có vẻ như sợ bắt lửa nên tất cả bọn họ đã quyết định cạo trọc đầu. Nhưng tin đồn là thất thiệt đúng không, Vậy mục đích của cái tin đó là gì?

- Raven cho rằng đó là mưu của kẻ giết người. – Phong cố nhớ lại bưa trưa lần đầu Raven và Topher gặp nhau – Chỉ có bọn Tiến Hóa mới có thể giết người kiểu đấy. Khi trở thành Tiến Hóa, tóc sẽ rụng và đồng tử dẹt lại. Đó là dấu hiệu dễ nhận biết, nên để trốn tránh dễ dàng, có thể hắn ta đã phao tin đồn, khiến mọi người cạo đầu để trở nên giống hắn. Đấy chỉ là giả thiết của Raven, nhưng tôi nghĩ nó khá hợp lý.

Christopher im lặng một lúc. Có vẻ như anh đang cố mường tượng xem một con Tiến Hóa sẽ thế nào, liệu trông nó có khủng khiếp và dị hình như bọn Thoái Hóa.

- Em chưa bao giờ thấy một đứa Tiến Hóa. Một đứa như vậy sẽ trông như thế nào? Chị đã thấy bao giờ chưa?

Phong gật đầu. Cô nhớ lại Toàn trước khi cô đâm cả đôi dao vào miệng nó. Tóc rụng, mắt dẹt, thiếu kiểm soát, bệnh hoạn.

- Nó giống một bệnh nhân ung thư trong quá trình xạ trị và sắp chết. Nhưng nó đói ăn, nhanh nhẹn, dường như đọc được suy nghĩ người khác...- Phong bỗng rờ tay lên phần bị thương ở bụng - ...và nó có thể lành thương. Chết tiệt, Topher, chúng lành thương rất nhanh.

Anh tròn mắt. Có vẻ như Topher thật sự đã quên mất mới ngày hôm qua, Kowaski đã đâm lút con dao xuyên bàn tay anh. Anh vội đưa bàn tay lên nhìn, vết đâm đã hoàn toàn liền, thậm chí không có một vệt sẹo để lại.

Phong ngoắc chân chặt vào lan can rồi luồn tay, tháo băng cuốn quanh người. Vết đâm của cô sâu hơn, phải khâu lại bằng chỉ, tuy thành một vệt ở ngang bụng nhưng nó không còn đau nữa. Nó cũng sắp lành rồi.

- Có lẽ Raven đã nhầm, Phong. – Topher vo đống băng thành nắm – Ai đó khiến họ cạo đầu để họ không thể tự nhận ra họ đang dần bị biến thành Tiến Hóa. Cả ARK 49 này đang bị đầu độc. Chúng ta sắp trở thành CHÚNG rồi.

Phong không nói gì, chỉ thở hắt ra. Có gì muốn trào ngược qua cổ họng cô. Chỉ có một cách để thành Tiến Hóa, đó là ăn thịt người.

- Nhà bếp... - Phong phủi sạch đám tóc vương trên tay và quần áo cô. – Đêm này hãy đột nhập vào nhà bếp.

Phong và Topher tìm tới Raven để bàn về kế hoạch. Thật tốt là nàng vẫn còn ở trong buồng giam của Topher. Tuy vẫn còn đôi chút hoài nghi, nhưng dẫu sao nàng biết nàng cũng không thể sống mãi đằng sau song sắt. Lợi thế duy nhất nàng có đó đó là các mối quan hệ, với hội "Con Lửng" và gã Klose nghiện thuốc kia. Trên trạm liên lạc là cả một ổ máy hiện đại, và cả Phong, Topher hay nàng đều không biết gì về máy móc. Thế nên nàng cần chúng giúp và làm cho chúng tin nàng.

- Hai ngày nữa là bài kiểm tra cuối rồi. Tin tớ đi, cậu không muốn tham gia nó đâu. – Phong đặt tay lên vai nàng động viên. - Đêm nay, mình và Topher sẽ xem xét nhà bếp, nếu may mắn sẽ tìm ra được một vài manh mối. Mai chúng ta sẽ lên kế hoạch rồi rời khỏi đây.

Raven mỉm cười. Những gì Phong nói không có lấy một điều chắc chắn. Nó quá mạo hiểm và gấp gáp, nhưng vì nguyên do gì, một kẻ mạnh chắc chắn sẽ thắng trong đợt tuyển nhuệ quân như Phong, lại muốn thoát khỏi đây? Phong làm thế là vì nàng, vì dù nàng có thể vào nhuệ quân, nàng cũng không thể sống sót: đó là lí do Phong quyết định thoát khỏi đây.

- Thế còn Kowaski? – Raven buột miệng hỏi. Nàng lo cho y, song nàng lại không chắc liệu y có muốn rời khỏi chỗ này.

- Đừng lo. Em lo được việc đó. – Christopher vỗ nhẹ vai nàng.

Nàng gật đầu, khẽ hất vai.

Kowaski vò nát tờ giấy ủy nhiệm trên tay. Hóa ra suốt bấy lâu trong ARK 49 y bị đâm sau lưng mà không biết. Ai đó lấy danh y để làm chuyện khuất tất, ai đó biết chắc Scarlet Kur sẽ vào vòng trong. Một kẻ ngang quyền y, hay trên quyền y, vậy có thể là ai được chứ. Trong một thoáng, y nghĩ tới lão James, liệu kẻ kia có phải lão.

Đối với lão James, Kowaski chỉ như một món đồ chơi, lão thích quăng quật, thích đánh đập như thế nào thì tùy lão. Nhưng Kowaski thì nghĩ khác. Y biết lão chẳng tốt đẹp gì, một thằng cha ưa giết chóc và bệnh hoạn, những lão lại là ân nhân của y. Lão biết mọi bí mật của y nhưng lão đã cho Kowaski một thế giới khác, làm cho y tin rằng, y thực sự là một người đàn ông hoàn hảo. Y không thể chỉ vì những tệ bạc lão đã từng đối xử mà làm giết hại James, như đã từng sai lầm khi hạ sát cả nhà Tereshkov. Y không muốn có thêm những cơn đau đầu, những ác mộng nào nữa; thế nên nếu kẻ muốn y chết là lão James, y sẵn sàng chết.

Nhưng nếu là kẻ đó là James, lão đâu cần khiến mọi chuyện trở nên cầu kỳ như vậy? Lão đâu có chắc chắn được Scarlet Kur sẽ là người được tuyển vào tiếp theo.

- Ngài Kowaski...- Viên sĩ quan Victor Sinclair chống nạng vào trạm xá, băng bông vẫn còn dán đầy mặt. – Liệu ngài còn aspirin.

Nói đoạn, viên sĩ quan chỉ vào phần sườn mà Scarlet Kur đã tung liên hoàn cước.

- Ờ, đây. – Y mở tủ thuốc, lục ở ngăn ngoài nhưng trên đó, thuốc giảm đau đã hết nhẵn. Kowaski sự nhớ ra, những cơn đau đầu đã làm y "tẩu tán" hết đống thuốc. Chỉ còn một chút trong túi áo hôm qua, y liền đưa nốt lọ đó cho Sinclair. – Vết thương sao rồi?

- Không nghiêm trọng lắm. Cần thuốc giảm đau là ổn rồi. Nghe nói ngài cũng bị thương. Ngài thì sao, Kowaski?

- Tôi...- Kowaski bất giác chạm tay lên phần đùi. Y không còn đau nữa. Bất giác y giật mình, quay lại nhìn Sinclair, nhưng gã đã ra khỏi phòng.

Là gã. Kẻ duy nhất chắc chắn được việc Scarlet Kur có thể vào nhuệ quân chỉ có thể là người đã trực tiếp đấu với ả, là Victor Sinclair. Nhưng tại sao gã lại nhắm vào Kowaski?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net