; Emma Gonzalez

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Xinh đẹp nhưng xéo xắt là hai từ dành cho con quỷ nhỏ nhà Gonzalez "

" Cái khuôn mặt ấy không hợp với cái tính cách của nó tí nào "

" Ỷ bố mẹ nhà giàu nên nó chảnh choẹ hẳn! Trông cái vẻ đỏng đảnh đáng ghét thật "

---

" Hố đen của Gonzalez ", " Nàng công chúa không bước ra từ truyện cổ tích ", và hàng ngàn cái tên khác được đẻ ra trong một đêm vì cái tin chấn động cả trời đất : Emma Gonzalez bắt nạt bạn cùng lớp. Nghe qua thì trông thật buồn cười vì một con bé nhỏ nhắn như tôi thì lấy gì đủ sức mà làm chuyện ấy. Nhưng đó là sự thật. Phải, tôi đã bắt nạt và ức hiếp bạn cùng lớp của mình.

Lí do ư? Chả có lí do gì cả. Vì tôi thích, thế thôi. Nhìn nó giả vờ ngây thơ, làm điệu bộ con nít, rụt rè trước đám con trai làm tôi phát mửa. Đối với con gái thì tỏ ra vẻ sang chảnh, thậm chí còn miệt thị những cô bạn rụt rè, yếu thế khác. Mỗi lần nghe giọng của nó thì da gà tôi đã dựng đứng cả lên. Một con điếm rẻ tiền.

Và chuyện là thế. Tôi đã rủ một đám con gái mà tôi làm quen được trong ' Hội Nhà Giàu ' của trường tới và dạy cho nó một bài học. Tôi làm gì nó ư? Cắt hết tóc và bắt nó quỳ xuống chân tôi. Nhìn nó chả khác nào một con cún ngoan ngoãn. Và cuối cùng, tôi nhốt nó ở nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đạp nó ngã vào bồn cầu và khoá cửa lại. Có lẽ nó đã ngủ một giấc thật ngon ở trường tối qua rồi. Ban đầu tôi còn định cho làm xấu mặt nó cơ.

- Trò Gonzalez. Tôi đề nghị trò phải làm một bản kiểm điểm và mời bố mẹ đến gặp tôi. Từ nay cho đến hết tuần sau, chúng tôi sẽ không cho trò bước chân vào trường nữa. Nghĩa là trò sẽ bị cấm túc!

- Tch!

Tôi tỏ thái độ khinh bỉ và kèm theo cái nhếch môi đặc trưng mỗi khi nghe thấy câu nói quen thuộc đó. Đủ để hiểu đây không phải lần đầu tôi gây rắc rối đến những học sinh khác rồi. Nhưng tôi làm vì tôi thích. Nên ai có nói gì vẫn cứ mặc kệ họ thôi. Miệng đời chả nuôi mình được ngày nào đâu.

Phải, tôi là một con nhỏ xấc xược.

•••

- Cô chủ, bố của cô muốn gặp cô.

- Bảo với ông ta là tôi không rảnh.

Tôi hờ hợt, mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định như tìm kiếm thứ gì, mà, có thứ gì để tìm đâu chứ! Chỉ có không khí tĩnh lặng của màn đêm buông xuống thôi.

- Cô thật sự không muốn gặp ông ấy ư?

Tôi đã có một quá khứ không mấy tốt đẹp về người bố-bù-nhìn của mình. Hình ảnh ngày hôm ấy vẫn đọng lại và như một nỗi ám ảnh, chúng đeo bám tôi từng ngày, đến tận bây giờ vẫn vậy. Tôi chỉ xem ông ta như không khí. Sống chung một căn nhà nhưng đã gần 1 năm rồi chúng tôi chả nói chuyện hay thậm chí là nhìn mặt nhau. Lời cuối cùng mà tôi nhận được từ ông chỉ là câu xin lỗi rất lạnh nhạt và vô tình.

- Đối với người tôi không muốn, dù có năn nỉ tôi cũng không muốn gặp.

- Nhưng ông ấ-

- À James đang chờ tôi ở dưới. Tôi xuống đây.

Tôi chen ngang đột ngột. Dù đã biết tôi không muốn ai nhắc đến bố trước mặt mình nhưng có vẻ những người làm trong nhà đều nể tình bố mà cố tìm cách khuyên răn tôi. Vậy thì được gì? Bộ con nhóc này dễ bị thuyết phục lắm chắc?

•••

- Khuôn mặt gì thế này? Lại cãi nhau với ai à?

James vừa lẳng lơ nở nụ cười mà cậu ta cho rằng bừng-sáng-cả-mùa-xuân của mình vừa đưa tay xoa nhẹ đầu tôi. Cậu ta luôn vậy, thể hiện những hành động quan tâm, gần gũi với tôi để làm gì chứ? Trông thật sến súa làm sao.

- Chả sao cả.

- Lại cộc lốc như ngày nào?

- Tớ lúc nào chả vậy!

Chỉ một phút lơ đãng mà mặt James đã sát gần mặt tôi tự lúc nào. Vẫn đôi mắt xanh thẳm như chứa cả đại dương, vẫn cái nụ cười nơi khoé môi đầy sức hút, vẫn là sóng mũi cao thẳng như muốn đâm thẳng vào trái tim của đối phương. Tôi đã từng bị sa vào nhan sắc như tạc tượng này của công tử nhà Melendez.

- Nói dối.

Đúng vậy, có lẽ người mà hiểu rõ tôi nhất chính là James. Cậu ta dường như đi guốc trong bụng tôi, những suy nghĩ hay những cảm xúc đều bị cậu ta nhìn ra hết. Tôi đã bao giờ nói James là một cậu con trai tinh ý và sắc sảo chưa? Cậu ấy rất thông minh, thành tích luôn đứng nhất lớp và là 'con cưng' của thầy hiệu trưởng Matthew. Và luôn là người nhìn thấu được vấn đề nhanh nhất, không bao giờ làm tôi buồn bực hay thất vọng. Có thể nói, James chính là hình mẫu lý tưởng của bao cô gái và cũng là 'con nhà người ta' trong truyền thuyết.

- Tớ bị đình chỉ học rồi. Trong 2 tuần.

- Tớ biết.

- Giờ tên tớ xuất hiện đầy trên các trang báo địa phương.

- Tớ cũng biết nốt - James tựa đầu lên vai tôi. Mùi của dầu gội cậu hay dùng vẫn phảng phất nơi cánh mũi. Tóc cậu ấy đẹp thật. Chúng quả là một kiệt tác - Tớ muốn biết chuyện gì vừa xảy ra trong nhà cậu.

- Bố tớ muốn nói chuyện với tớ. Tất nhiên tớ từ chối.

- Chị Sandra lại là người gián tiếp khuyên cậu gặp mặt ông ấy nhỉ?

- Sandra? Sandra là ai? Cô giúp việc nhà tớ á?

Tôi ngơ ngác một lúc và tự hỏi tại sao cậu ấy lại biết tên của người làm nhà tôi. Hay cậu ấy... theo dõi tôi nhỉ? Đôi lúc James cũng có những hành động kì lạ mà tôi không thể hiểu được. Ví dụ như việc cậu ấy cái quái gì cũng biết, không chỉ riêng về chuyện gia đình tôi mà còn là của những người xung quanh, như thể những chuyện xảy ra hằng ngày và từng hành động của mọi người đều được đôi mắt thâm sâu kia bắt trọn. Cậu ấy đôi lúc cũng có sự thay đổi trong tính cách, có lúc thì ân cần, nhẹ nhàng, có lúc thì sắt lạnh như băng, biểu hiện rõ nhất là ánh mắt sắc bén của cậu ta.

- Cổ chứ còn ai nữa.

- Sao cậu biết?

James không trả lời. Chỉ đánh mắt sang chỗ khác. Chúng tôi đã chịu cái lạnh ngoài trời trước cửa nhà tôi mười mấy phút rồi. Tôi ngỏ ý mời vào nhà để ấm hơn nhưng James lại từ chối. Cậu ấy muốn ở ngoài cùng với tôi thêm một chút.

- Cậu có thấy phiền phức khi có một đứa bạn như tớ không?

Tôi bất chợt đánh liều hỏi một câu mà cả đời không hề dám mở miệng đề cập tới. Tôi biết tôi là một đứa phiền nhiễu, chả ai chịu nổi tính tôi cả. Đa số những đứa bạn từ hồi trung học đã xa lánh tôi rồi. Có thể nói, tôi cô đơn suốt 4 năm cấp 2, không bạn cũng không bè. Chỉ duy nhất nói chuyện và mở lòng với cậu ấy. Ngẫm lại mà nói, cậu ấy thực sự cũng rất quan trọng với tôi, một người tôi không thể để vụt mất được. Nhưng...cậu ấy thì quá hoàn hảo, tôi chỉ được bên ngoài, bên trong thì có quá nhiều lỗ hổng, không thể nào sánh bằng được.

- Cậu nghĩ câu trả lời sẽ là gì?

James nghiêng mặt sang hướng tôi. Càng ngày khoảng cách càng gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

- Có ư?

- Tại sao cậu nghĩ vậy?

- Vì tớ chỉ đem lại những rắc rối. Tớ luôn gây phiền toái đến mọi người xung quanh. Ai cũng xa lánh tớ cả. Có lẽ do cái tính kiêu ngạo của tớ chăng?

- Cái tính ngạo mạn của cậu tớ hiểu quá mà.

Câu nói của James làm tôi khựng lại một giây. Ý cậu ấy là gì? Cậu ấy đang thừa nhận tôi xấu tính sao? Ôi cái gì vậy chứ? Thật xấu hổ mà! Cứ tưởng cậu ấy sẽ dùng ánh mắt dịu dàng như những năm trước mà nhìn tôi rồi dịu dàng dỗ dành, vỗ về. Thế nhưng, hiện thực lại như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu tôi khiến tôi bất giác không rét mà run.

- Tớ luôn bảo dù cậu thế nào thì cậu vẫn là cậu mà. Nhưng, cậu giống mẹ tớ thật đấy.

James im lặng một lúc rồi chất giọng ấm áp vốn có của cậu khàn hẳn, cố giấu đi vẻ mặt đang sắp ' vỡ oà ' của mình.

Tôi mở to mắt nhìn bóng lưng cậu. Câu trả lời ấy như một lời thức tỉnh cho chính bản thân mình. Mẹ James, không phải đã qua đời cách đây 7 năm rồi sao? Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ hận mẹ vì suốt khoảng thời gian tôi và cậu ấy biết nhau, cậu ấy không bao giờ nhắc đến bà ấy, thậm chí cả cái tên cũng không muốn mở miệng nói ra... Vậy thì tại sao, ngay bây giờ, lại nhẹ nhàng mà nói ra như thế?

Tôi không nói gì, chỉ để cơn gió của mùa đông lạnh lẽo đáp lại bầu không khí ngột ngạt này. Lá cây cũng rì rào như đang đánh động vào tâm trí của cả hai.

---
(!) Nguồn của các tên trong chap là do một cô bạn của tớ gợi ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net