Tình cờ gặp nhau 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương4:Cơn gió kì lạ

     Long vừa trở lại Bắc Kinh sau kì nghỉ hè ở Việt Nam để tiếp tục với chương trình học của mình, năm thứ 5 xa nhà nhưng mỗi làn rởi Việt Nam đến Bắc Kinh anh đều cảm thấy rất chông chênh,cũng phải mất một vài ngày mới lấy lại được cân bằg mới nguôi ngoai đi nỗi nhớ nhà.

Hôm nay là ngày cuối tuần,9h sáng Linh Hân đã gọi điện thoại từ Việt Nam sang khoe rằg vừa tham gia tiết mục hát đôi ở hội diễn văn nghệ trường,một mực bắt anh vào blog của nó để xem ảnh.Bây giờ Việt Nam là 10h,hôm nay là ngày nghỉ chắc mẹ đang dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị nấu cơm trưa,bố chắc đã đi họp hội cafe sáng từ lâu,còn cô em gái 19 tuổi đang ngồi luyên thuyên trong điện thoại"Em nhớ anh Long,em thương anh Long nhất nhà"

    Long tự hỏi nếu giờ này mình đang ở nhà thì sẽ làm gì nhỉ? Có thể vẫn đang ngủ nướng,có thể đã đi cafe sáng với Bố,cũng có thể là đang giúp ông chăm sóc vườn cây.Chỉ nghĩ thế thôi cũg đủ khiến anh muốn lao ngay về Hà Nội,Long nói với Hân:


"Anh sẽ lên mạng đây, em cũng lên đi .Hai anh em mình nói chuyện,Anh cũng thương Hân nhất nhà"

    Lâu lắm rồi Long không lên mạng,không vào blog,có lẽ cái blog của anh đã mốc meo rồi cũng nên.Cả tháng trời về Việt Nam nghỉ hè làm gì có lúc nào rảnh rỗi ngồi không lên blog chat chit.Entry hội diễn văn nghệ Hân mới post lên trông nó thật dễ thương,em gái anh đứng trên sân khấu mặc một chiếc đầm trắng điệu đà,đi một đoi giày búp bê màu trắng,nắm tay bạn diễn và hát một ca khúc có tên là "Lựa chọn" .Anh cười,thấy tự hào lắm về cô em gái.

     Blog của Noln có bài viết mới,cô bạ Noln kỳ lạ lâu lắm rồi anh không nói chuyện,anh click chuột vào view blog để đọc bài viết mới của cô.Một luồn cảm xúc mạnh chạy qua anh,quanh quẩn nơi anh và không thể thoát ra ngoài vào giây phút này.Entry mới của Noln....


    Một bài thơ về mùa hoa cải ven sông,bức ảnh chủ đề của bài viết chính là cánh đồng hoa cải vàng có anh hoạ sĩ trẻ đang say sưa giữ lại một mùa hoa.Người hoạ sĩ trong bức ảnh chính là anh.... Bức ảnh chụp anh trong một buổi chiều ở ngoại ô trước tết,Long ngả hẳn người ra sau ghế,nhắm mắt lại ,tháng 9 ở Bắc Kinh gió thổi rồi,những cơn gió lạ.....

     Cô bạn Noln lẽ nào chính là ... cô gái có chiếc máy ảnh tele ống dàu đã chụp anh trên bãi cải ven sông chiều hôm ấy,nếu như vậy thì cô bạn Noln cũng chính là cô gái chơi đàn trong quán Dương Cầm.Long thật sự rất bất ngờ.Thứ cảm xúc lạ lùng này là gì? 


Tại sao lại thoáng qua anh, ngưng đọng trong tâm trí anh.Vẫn biết những bài biết của cô bạn Noln xưa nay thường quanh những bức ảnh phong cảnh nơi cô ấy đi qua nhưng anh không ngờ rằng cô ấy là cô gái anh đã gặp buổi chiều hôm ấy.

    Long cười tự hỏi sự gặp gỡ tình cờ này là thế nào đây?

Trời thág 9 nhưng Bắc Kinh đã bắt đầu se lạnh rồi,Long vùi đầu trong chăn cố tận hưởng ngày cuối tuần rảnh rỗi sau mọt tuần quay lại trường hoc.Chuông điện thoại kêu,cái giọng nheo nhéo của Hebe và Phi luân hải vàn lên liên hồi.

-Alo! -Long uể oải

-Long à! Dậy đi ,dậy đọc mẩu giấy tao để trên bàn đi,sáng nay đi sớm quá tao không nỡ đánh thức mày dậy.

-Giấy nào?

-Trên bàn ăn í,dậy đi đấy nhá!

-Đạt!Đạt! Mày lại gây thêm phiền phức cho tao gì đây hả?

-Làm gì có,mày đọc đi,tao cúp máy đây.

Đạt là bạn cùng phòng của Long và cũng là người bạn thân nhất của anh ở bên này.Thằng láu cá này muốn giở trò gì đây không biết.Long vừa loẹt quẹt đôi dép đi trong nhà vừa lẩm bẩm.

"Long yêu quý,bạn tốt của tao,hehe.Tao phải đi Nam Kinh gấp vì cái Mai nó ốm một tuần nay.tao mà không đi thăm nó chắc nó xé xác tao mất.Nhưng hôm nay tao lại hẹn cái An em họ tao là dẫn nó đi tham quan BắcKinh,nó vừa mới sang được mấy hôm.Vậy 9h mày đến cổng trường đưa em nó đi chơi loăng quăng hộ tao nhé.Sđt của nó là 09********* ,tao đã gọi điện thông báo với nó rồi.À nó học trương ngôn ngữ và văn hoá bắc kinh .Mày sẽ không nỡ từ chối tao đâu Long nhỉ?
Ký tên:Bạn Đạt yêu quý của Long"

    Thằng khỉ gió,Long lẩm bẩm.Mày làm tan tành kế hoạch nghỉ ngơi của tao.Vừa nó Long vừa đi rửa mặt thay đồ,từ chỗ anh đến trườg Ngon ngữ và văn hoá Bắc Kinh ít cũg phải 1h xe bus.Thôi thì em nó cũng như em mình,


    Long khoá cửa phòng xách túi ra khỏi nhà.Trời hôm nay hơi lạnh,đường phố Bắc Kinh vẫn cứ nhộn nhịp như mọi ngày,anh đi bộ vào cổng trường để đợi An,anh bấm điện thoại.

-Alo! Đầu dây bên kia trả lời.

-Xin lỗi!Anh là bạn của Đạt.

-À!Anh đợi em một chuat,em đang đến chỗ anh rồi.Cô gái trong điện thoại nói.

-Ok.

    10 phút,20 phút,ngoài kia muâ bắt đầu lắc rắc rơi,thời tiết gì không biết.Long thở dài nghĩ.

     Mưa mỗi lúc một mau,mọi người ai nấy đều rảo bước thật nhanh để tránh cơn mưa bất chợt này,anh đeo tai nghe mp3 vào đứng nép sang một bên hiên có máu che để tránh mưa .Điện thoại Long rung lên,có một tin nhắn,là tin nhắn của An,em họ Đạt.

"Em đang đứng ở cổng trương,anh đứng ở đâu?"

     Long ló đầu ra khỏi hiên cổng xem cô bé đứng đâu,đôi chân anh chết sững .....Trước mặt anh là một cô gái mặt chiếc áo thun màu hồng nhạt,cô ấy đang đặt bàn tay nhỏ lên đầu,cố tránh những hạt mưa ngày một lớn hắt tới ,

     Điều quan trọng là anh nhận ra cô gái ấy,cô ấy khôg ai khác chính là cô gái chơi Dương Cầm ,hay đúng hơn chính là cô bạn Noln. Long hít một hơi thật sâu,tự nhỉ với mình rằng không thể có sự trùng hợp như thế được,không thể nào mà cô ấy lại là con bé An gì đó em họ của Đạt được....

     Tim anh đập mạnh,mình làm sao thế này.Long cố trấn an bản thân,anh rút điện thoani ,chọn số 09******** số của An.

"A lô".Cô gái đang đứng trước mặt anh nhắc máy trả lời.

     Mất 1 phút im lặng và lấy hết cam đảm anh bước đến bên cạnh cô gái,nhẹ nhàng trả lời:

-Cô à.Có phải cô lại lười không mang ô khi trời mưa rồi đúng không?

     Cô gái giật mình nhìn trân trân vào kẻ đang tủm tỉm cười đứng cạnh mình.

-Anh có phải...bạn anh Đạt? Cô gái rụt rè hỏi.

-Chúng ta đi thôi.Đi chơi Bắc Kinh nào.Nếu không thằng Đạt nó sẽ hành anh đau đầu nhức óc mất.
.Long vừa nói vừa ra hiệu với cô gái.

"An này.Có lẽ anh có môt cái ô màu trong veo cho em đấy"

    Cô gái nở nụ cười hết sức ngạc nhiên.
Trời BắcKinh ngừng mưa...có hai người đi bên nhau.
"Giờ thì tôi đã tin duyên phận là khi người này đươc đưa đẩy đến với người kia rồi"



Bạn có suy nghĩ gì về câu truyện này? Hãy commemt và chia sẻ cảm xúc của bạn ngay lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net