Sư Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Cảm nhận

Con gái mà. Chẳng rõ từ bao giờ tôi có thói thi thoảng nhìn thấy ô tô hay là chui vào nhà vệ sinh, nhìn kính nhìn gương, chỉnh lại tóc, soi lại bộ dạng, tô lại son. Có một lần đi caffe cùng vài người, ngồi bên ngoài, trời tối, gió thoáng. Tôi cứ thấp thỏm lo son bị nhạt, than ngắn than dài. Anh ấy đã nói: "Này! Anh không thích đàn ông con trai đánh son đâu." Tôi tủi hờn tỏ vẻ bi đát, bộ dạng ấm ức kiểu: "Nhưng em là con gái mà."

Tôi không rõ anh ấy nói thế là trêu tôi cho vui hay có ý gì khác không, tại vì ở đó có mỗi tôi là con gái. Xem nào, có nghĩ cả đời tôi cũng sẽ không hiểu. Anh ấy... Hm. Tôi cũng không biết nữa. Không rõ.

2. Nhìn

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy ở anh ấy là mái tóc màu vàng sáng. Đó là ấn tượng, cũng là thứ tôi nhớ mãi.

Anh ấy ngồi ngay dưới ánh đèn, bàn ăn ngoài trời. Trong số tất cả những người ngồi ở đó, ồn ào nói cười. Tôi nghĩ, là tôi nhìn thấy anh ấy đầu tiên.

Tôi nhớ mình đã ngang nhiên phụng phịu tị nạnh với anh ấy ngay được. "Nhìn kìa. Thích nhờ. Em cũng nhuộm mà tóc chả lên màu." Tóc của tôi lúc ấy màu đỏ rượu. Trời thì tối, lại hơi có mưa. Tôi thì tỏ vẻ tủi thân này nọ như một kiểu làm nũng.

Ưm. Thế nào nhỉ? Tôi có những cách cư xử rất kì lạ. Với ai cũng có một sự thân thuộc riêng. Với ai, cũng là một cách thân quen riêng. Với tôi cái gì gọi là thân thiết có lẽ chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc. Tôi không cần biết họ là ai, họ ra sao, họ như thế nào, không để ý gì cả. Chỉ là trong những khoảnh khắc ấy, tôi... Hầy. Khó diễn đạt nhỉ? Hình như tôi là người duy nhất trên đời không thật sự hiểu cái định nghĩa rõ ràng rất hiển nhiên của hai từ người lạ.

Quay trở lại sự gặp gỡ. Xem nào. Tôi đến sau, đáng lẽ ngồi ngay đầu bàn. Tôi ngơ ngơ như một con ngố, lúc cảm nhận mưa bụi hắt vào mình, quay ra nhìn rồi bất chợt nói thôi. "Mưa kìa." Vậy là những anh chàng đổi tôi vào giữa, ngồi đối diện anh ấy.

Tôi vươn tay qua bàn, đưa điện thoại cho anh ấy cầm, tại vì tôi không có túi. Tôi nhớ đã hồn nhiên ngồi cạnh một đứa trẻ con, đùa nghịch với nó. Bị mẹ gọi lại, thằng bé đưa cho tôi một cái bánh, hay kẹo gì đấy rồi ton tót. Cứ nhìn tôi với chúng nó thì biết, lũ trẻ con í, chả hiểu sao lại hợp nhau đến lạ. Thú nuôi á? Có người đã nhìn tôi quấn quýt với mèo của mình và nói là như con. Ờ. Tôi thế đấy. Trẻ con và thú nuôi, giống nhau mà.

Tôi không thật sự biết ấn tượng của anh ấy về tôi là gì. Nhưng tôi vẫn luôn tò mò. Có lẽ là tăng động và... Hưmm. Anh ấy luôn coi tôi là con trai. "Rất đẹp trai. Nam tính." Dạng như huynh đệ hử? Chẳng biết là khen trêu hay là đùa nữa.

 
3. Kỉ Niệm

Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, cười cũng rất nhiều. Trước cả khi chính thức giới thiệu, chúng tôi đã có thể rất tự nhiên với nhau rồi. Xem nào. Tôi không thật sự coi trọng việc... Gì nhỉ? Cái gì mà gọi là quen biết. Tên, tuổi, thông tin cá nhân nói chung. Biết chúng thì có thể gọi là quen biết sao? Với tôi chỉ cần khuôn mặt là đủ. Nói gì thì nói, tính cách vẫn là phải tự mình tiếp xúc rồi nhận thức.

Chúng tôi đã thật sự rất vui vẻ. Tôi thậm chí đã say. Không. Nó giống như một kiểu biện hộ thôi. Bị người mình thích giũ bỏ, ngày hôm ấy là một trong những ngày không yêu mà vẫn thất tình của tôi.

Những người say có bao giờ tự nhận mình đang say. Tôi đã ngang ngược làm loạn không khác gì một đứa trẻ không biết điều. Gào lên giữa đường phố. To mồm. Ồn ào. Một đứa trẻ quen thói được nuông chiều. Thật nhiễu sự, nhỉ?

Tôi có nhớ đang ngồi lơ mơ, ngả nghiêng suýt ngã. May mắn chống được tay, tự đỡ được người. Mọi người đã rất hốt hoảng. Lại thêm vài vẻ lo lắng kéo ghế bắt tôi ngồi vào sâu trong vỉa hè. Anh ấy đã khen tôi gì nhỉ? "Phản xạ rất tốt." Bởi vì tôi đang say hả?

 Tôi thích ăn kem. Anh ấy thích tôi mua kem cho. Tôi ngốc nghếch lại hay vô lý. Anh ấy thích bắt nạt tôi.

Có một lần cùng đi chung với mọi người. Anh ấy đi Đà Nẵng, mang mực về mời. Tôi đến sớm cùng bạn thân của anh ấy. Hôm ấy tôi bị cảm, cảm thấy không mệt lắm, chỉ là rất buồn ngủ, ngồi trước quạt rùng mình lắc đầu kêu lạnh. Tại vì tôi là con gái nên cho tôi chọn bàn.

Hôm đó tôi chỉ mua một ít bánh ngọt. Tôi hay có cái kiểu như thế, thích ăn vặt, thích mua cả cho mọi người. Nhưng đàn ông con trai mà, chẳng ai ăn nên lại tôi mua tôi ăn. Anh ấy thì khác.

Tôi đã nhoài người nói với cái anh bạn thân là: "Thấy chưa anh lại còn kêu đừng mua." Anh đó chỉ bĩu môi nhìn tôi. Còn anh ấy hỏi tôi: "Sao không mua kem?" Tôi chỉ sang anh kia: "Tại anh ấy bảo thôi, mọi người đều nhậu kem gì." "Thế anh ấy nói gì em cũng nghe à?" "Không." Anh ấy được thể vênh váo: "Thế sao không mua cho anh?" "Em..." Tôi đã hậm hực kiểu ấm ức lắm.

Anh ấy là bạn của những người bạn.

4. Nhớ

Điều thứ hai tôi nhớ về anh ấy là lần đầu khi tôi gửi mess cho anh ấy. Tôi thì rất hồn nhiên. Gọi liền mấy lần "Anh. Anh. Anh." Anh ấp đã vội rep "Ừ. Anh đây. Sao thế?" Thật kì lạ, chỉ là một chi tiết nhỏ thôi, mà tôi lại nhớ mãi.

Tôi là một cái kiểu người oái oăm. Bị động thích, bị động giận dỗi. Một kiểu người... nghịch lý? Xem nào. Cũng đâu có gì lạ? Tôi vốn dĩ đã vô lý rồi mà. Tôi đã chả nhận ra là mình thích anh ấy. Cho tới khi có một người hỏi tôi rằng: "Sao cứ suốt ngày hỏi đến nó? Nhớ nó rồi à?" Tôi đã hồn nhiên gật đầu. Thật buồn cười phải không?

Anh ấy hay khen tôi những thứ vớ vẩn. "Giỏi vãi." Cũng hay chê tôi ngố. "Hâm vãi." Tôi ngưỡng mộ anh ấy ở sự tự do, thích anh ấy ở cái quyền tự do của anh ấy. Tôi không thật sự hiểu cái gì gọi là tự do. Chỉ là ở anh ấy tôi cảm nhận được như vậy. Tự do.

Một lần cả nhóm đông người đi uống nước. Tôi hảo ngọt, ai cũng biết. Lúc gọi đồ tôi không ở đó, để họ tự gọi. Tôi hay có cái thói quen phiền nhiễu như thế, để người khác làm mình bất ngờ. Khi quay lại, hình như bị chiếm chỗ, thấy mỗi ghế cạnh anh ấy nên tôi chả nghĩ gì, vô tư ngồi xuống. Lúc cả chục cốc nước chanh, chanh muối, cả gì gì nữa ấy mang ra. Tôi chả phân biệt được đâu là cái gì cả. Tôi lại không thích chanh muối, nhăn trán chun mũi như mọi đứa trẻ con không có được cái chúng muốn. Anh ấy đã nói: "Uống gì chọn lại đi. Anh đổi cho."

Tôi thấy một sợi tóc trên áo anh ấy, tiện tay lấy ra rồi vứt về phía sau. Tôi vẫn nhìn về sau mà hỏi anh ấy: "Lần sau định nhuộm màu gì?" Tôi hay như thế, làm những điều ngớ ngẩn, hay ngẩn ngơ nhìn vu vơ, nó rất rõ ràng, không cần đặc biệt chú ý vẫn có thể nhìn ra. Anh ấy đã nói: "Chắc là đỏ đun." Rồi rất lâu sau anh ấy đổi màu thật. À mà không. Có lẽ mỗi tôi cảm thấy là lâu thôi. Tại vì từ đợt đó đến tận bây giờ, tóc tôi vẫn màu đỏ. À. Không hiểu sao lúc tôi quay lên, thấy người khác nhìn mình vẻ mặt rất bất ngờ, ánh mặt rất ngạc nhiên. Đó là trạng thái gì chứ, là ý gì chứ? Tôi chỉ vkhó hiểu lúc đó với con mắt mở to ngây thơ rồi thôi. Dù sao tôi cũng đã sớm quen với chúng rồi. Rất ít thứ được tôi để vào đầu mà.

5.

Có những người, nổi bật, nhưng cũng thật mờ nhạt. Lần đầu nhìn thấy là đúng lúc người ta đang tỏa sáng. Nhưng chỉ đến thế thôi, không biết gì khác, cũng không còn gì khác. Cái nhìn đầu tiên, đó là một kiểu yêu sét đánh nhỉ? Nhanh chóng, chớp nhoáng.

Vừa nổi bật lại vừa mờ nhạt. Giống như gió vậy, đi qua rồi thì ngoại trừ cảm nhận của bản thân ra, chẳng còn gì khác. Những người như thế có tồn tại. đấy. Người ta chỉ là gọi nó bằng cách khác đi thôi, hoa mĩ hơn, phù hợp hơn. Bí ẩn. Đó, là cái tên đó đấy.

Say mà. Có rất nhiều thứ không nhớ. Như một số người hơi mờ nhạt ngày hôm đó. Không, kể cả những người không mờ nhạt. Thề là bao nhiêu đoạn nâng cốc mời, bao nhiêu lời chào, bao nhiêu người giới thiệu bản thân, tôi đều quên sạch. Còn có thể về sau gặp lại hồn nhiên hỏi ai, hồn nhiên nói không quen.

Ừ. Tôi còn không nhớ nổi tên anh ấy. Về anh ấy, có thể coi là không biết tí gì cả. Nhưng mà cái này thì tôi nhớ. Tôi vẫn nhớ rất rõ lúc đó, một khoảnh khắc trong cái ngày mà lần đầu gặp nhau. Trong lúc phá phách làm loạn, tôi ở ngoài đường, trời đêm rất sáng, đứng rất oai, chỉ tay vào mặt anh ấy. Nói rằng: "Từ bây giờ em sẽ gọi anh là tóc vàng hoe." Anh ấy nhìn tôi. "Ờ, đừng làm loạn nữa." Một cái biệt danh, khác cái biệt danh mà mọi người đều quen gọi anh ấy.

Tôi rất thích cười trước những người đó, những người mà người bình thường sẽ gọi là quen biết qua loa. Tôi coi họ là những người lạ sắp quen nhưng không bao giờ thật sự quen. Bởi vì họ biết tôi, nhưng lại chẳng biết gì về tôi. Họ quen tôi chỉ là quen tôi thôi. Cái đứa ngơ ngơ, hay cười mà tôi bày ra trước mặt họ.

Đây là điểm ưa thích của tôi khi giao du với người khác. Tôi có thể thao thao về nhiều thứ trên trời dưới biển, về những điều mà hầu như đều được coi là vô nghĩa. Tôi lại chẳng bao giờ đả động đến đời tư.

Tôi không quan tâm cuộc sống riêng của họ. Cũng không muốn họ biết cuộc sống riêng của tôi. Đó là một đặc ân khi ở cạnh tôi, rất thoải mái, rất dễ chịu, dường như không có khoảng cách, nhưng ai cũng nhìn ra và hiểu rõ khoảnh cách lại rất lớn. Họ cũng không hỏi, không thắc mắc. Bởi vì họ biết quyền của mình, họ chưa được hỏi.

Anh ấy là một kiểu như vậy. Tôi cũng thường tự cho mình cái quyền trở thành một dạng bạn bè như vậy. Nhưng mà nói đi nói lại, không phải thứ kiểu như vậy rất tốt sao? Chỉ trừ không thể. Mà thôi. Tôi biết tôi sẽ không hối hận. Vậy là ổn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net