#ngoại truyện #

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       ~2 tháng sau tại Pháp....
- Tiểu thư! để tôi làm cho! _ Người giúp việc vội vã lấy dao thớt từ tay nó.
- Tôi muốn làm mà! _ Nó giằng lại.
- Ko đc đâu tiểu thư! phu nhân mà biết chúng tôi sẽ bị đuổi việc mất! _ Người giúp việc lấy lại .
- Tiểu thư ! phu nhân đến thăm cô! _    Người giúp việc khác đi vào     
      Nó vui mừng chạy ra đón...
- Phu nhân! sao người lại bay sang đây? _nó cười tươi nói.
- Sao còn gọi là phu nhân! phải gọi là mẹ! _ Bạch phu nhân cười tươi.
- Con quên mất !!_ Nó cười.
- Gia Tuệ!!_Bảo Ngọc chạy tới ôm nó khóc.
- Bảo...Bảo Ngọc! sao mày lại ở đây!?_ Nó ngạc nhiên + vui mừng.
- Mày còn dám hỏi tại sao à??Rõ ràng còn sống sờ sờ ở đây mà ko thèm về thăm bạn bè!!_ B.Ngọc nước mắt rưng rưng.
  - Tao...tao xin lỗi! nhưng thực sự tao ko dám trở về nơi đó nữa! _ Nó nói, ngập ngừng.
   - Ko sao! ko muốn về thì thôi! mày cx ko cần phải lo lắng cho mẹ mày đâu! Tao đã sắp xếp công việc ổn thỏa cho bà ấy rồi! _ Bảo Ngọc nói.

   - Vào nhà thôi! _ Bạch phu nhân nói, vệ sĩ đẩy xe lăn vào.
   - Đi vào thôi! _ Nó kéo Bảo Ngọc vào nhà.
      Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện...
    - Ơ..nhưng sao mày biết tao ở đây mà đến thế??_ Nó hỏi.
   - Cô Liên (Bạch phu nhân) là bạn của mẹ tao, với cả cô ấy tao tìm người để giúp cô ấy !khi biết cô Liên tìm thấy người thích hợp là mày, tao vui sắp khóc luôn ấy chứ! _ Bảo Ngọc cười tươi.
    - Phu nhân.....à ko mẹ...vậy con phải học ở đây bao lâu??_ Nó hỏi.
    - Ta đã nói với ông nội là con phải học ở đây ít nhất 4 năm nữa!!_ Bạch phu nhân nói .
    - Con ở đây sẽ cố gắng học thật tốt! _ Nó cười.
    - Bây giờ Bảo Ngọc cx sẽ học ở đây với con, 2 đứa phải cố gắng nghe chưa?!_ Bạch phu nhân cười nói.
    - Thật ạ! Bảo Ngọc sẽ ở lại đây sao? _ Nó vui mừng.
    -....._ Bạch phu nhân cười nhẹ gật đầu.
    - Mẹ ngồi máy bay cx mệt mỏi, mẹ mau đi nghỉ đi, tới giờ cơm con sẽ lên gọi ạ!!_ Nó cười nói.
   - Đi thôi! _ Bạch phu nhân, vệ sĩ đùn xe lăn tới khu thang máy rồi lên lầu.
   - Mày cx đi nghỉ đi! _ Nó cười nói.
    - Tao ko mệt, ko cần nghỉ ngơi đâu! _ Bảo Ngọc cười.
    - Vậy mày giúp tao nấu bếp nha!!!_ Nó cười.
    - Ok!  Chuyện nhỏ! _ Bảo Ngọc cười tươi.
      Cả 2 Chạy nhanh vào nhà bếp ....
   - Các người đi ra đi, ta muốn đích thân nấu 1 bữa cho mẹ!!_ Nó xắn tay áo nói .
    - Nhưng ....phu nhân mà..._ Người làm nhăn mặt lo lắng.
     - Nhưng nhị cái gì...ta cam đoan mẹ ta ko trách phạt các người đâu,mau đi đi !_ Nó nheo mày nói.
     - Vâng ạ! _ Người làm đi ra khỏi phòng bếp.
      Nó và Bảo Ngọc vui vẻ nấu bếp, tiếng cười vang khắp nhà...Bạch phu nhân trên lầu nhìn xuống cười nhẹ...
    - Con bé rất giống Trạch Thiên! _ Bạch phu nhân nói.
    - Cô ấy quả là có vài nét giống tiểu thư, tính cách cx ko mấy khác! _ Vệ sĩ nói.
    - Ta rất ưng con bé, nếu có thể ta thực sự muốn con bé mãi mãi là con ta!!_ phu nhân nói, đượm buồn.
    - Phu nhân..người cx mệt rồi, tôi đưa người về phòng! _ Vệ sĩ nói.
       ....Trong khi đó....ở Việt Nam...
   - Chia tay đi! Tôi chán cô rồi! _Phúc Khánh nói, bên cạnh ôm 1 cô gái.
   - Anh chơi chán rồi muốn bỏ tôi ư!?_ Mai Lan trừng mắt_ Hóa ra tôi chỉ là vật để mua vui qua đường thôi à?
  - Đúng! nói thẳng ra cô còn ko bằng 1 phần của Gia Tuệ nữa kia, tưởng cô là tiểu thư giàu có thì sẽ vui hơn, ai ngờ lại là 1 con nhỏ hay ghen !_ Phúc Khánh cười nham nhở.
   - anh là đồ khốn nạn!_ Mai Lan tát thẳng vào mặt Phúc Khánh _ Tôi vì anh mà sẵn sàng bỏ đi tình bạn 5 năm, trong khi đó anh lại coi tôi ko ra gì!!
   - Cô bị điên rồi à! _ Cô gái bên cạnh P.Khánh bức xúc khi anh ta bị ăn tát. 
   - Cô câm miệng cho tôi! Ko cẩn thận tôi cho cô rụng răng đấy! _ Mai Lan trừng mắt nhìn khiến cô ta phải lùi lại.
   - Anh hãy nhớ đấy! hôm nay anh chia tay tôi! tôi nhất định sẽ khiến anh sống ko yên đâu!_ Mai Lan trừng mắt _ Dám coi bổn tiểu thư là vật mua vui, ko dễ vậy đâu!
     Mai Lan nói xong, lên xe rời đi với tâm trạng bực dọc...
      - lại thêm 1 con điên! _ P.Khánh xoa má chửi thề.
      - Anh à! chúng ta cx chia tay đi! em ko muốn giống cô ấy đâu! vậy ha!_ Cô gái bên cạnh nói rồi đi luôn.
     - Ơ ..kìa em...anh hứa sẽ ko bỏ em như cô ta đâu! _ P.Khánh chạy theo.
    - Anh tha cho tôi đi! _ Cô gái đó bỏ chạy luôn.
    - Chết tiệt! _ P.Khánh bực tức vô cx. Lần đầu tiên trong đời bị gái đá.
                 
                               * Hết *


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net