9. Hồi sinh (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu giờ Dần

Cả hai đi theo sau cô, xuyên qua tầng sương mù đen tuyền ấy trước mắt cả ba là một căn chòi được làm bằng dây leo quấn lại mà thành. Chính giữ căn chòi là một bộ bàn ghế cũng được làm bằng dây leo giống với phủ của cậu ta. Cả ba đi vào ngồi xuống, cô lúc này nghiêm mặt nói.
Diêm Ái Quân: Tử Hiền, chuyện lần này mà tới tai của lão mặt than kia chắc chắn sẽ rất phiền phức, ta cũng không muốn thấy con buồn nên ta sẽ giúp con lần này.
Diêm Tử Huân: cô mẫu, con...
Diêm Ái Quân: nếu con muốn cám ơn thì sau khi việc này giải quyết xong con nên về lại nơi đây tiếp tục yên vị thân phận của mình cho ta.
Diêm Tử Huân: con...đã biết.
Diêm Tử Hiền: cô mẫu, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Diêm Ái Quân: thân thể đã không còn, linh hồn được túi Càn Khôn lưu giữ. Nơi Huân nhi đang ở chính là Bảo Nguyệt, bây giờ chúng ta phải tìm một thân thể mới cho thằng bé.
Diêm Tử Hiền: cần thân thể mới? Ý của người là phải lên thiên giới mượn hoa sen của Vương Mẫu nương nương?
Diêm Ái Quân: đúng, chỉ còn cách này mới có thể cứu được.
Diêm Tử Huân: chúng ta là người của âm giới, làm cách nào để có thể lên được thiên giới?
Diêm Ái Quân: lên thiên giới thì ta có cách, nhưng mà con phải nhớ một điều. Những việc con làm...sớm muộn gì cha con cũng biết, con phải tranh thủ thời gian có biết không?
Diêm Tử Huân: con đã biết.
Diêm Ái Quân: trở lại dương gian, ta sẽ giúp con nhưng...ta chỉ e rằng hai đứa không lấy được hoa sen
Diêm Tử Huân: con có thể nói mục đích khi lên thiên giới là vì cứu người thưa cô mẫu.
Diêm Ái Quân: ta biết, người trên thiên giới vốn dĩ không có chuyện gì là có thể qua mắt được bọn họ. Ta chỉ sợ họ sẽ làm khó...
Diêm Tử Hiền: cô mẫu, bọn con sẽ có cách mang được hoa sen trở về, người hãy tin bọn con.

Cô khẽ thở dài, nhìn hắn và cậu ta sau đó nói tiếp.
Diêm Ái Quân: có được hoa sen trước giờ Mão tức là trước khi trời sáng. Chỉ cần trời chưa sáng, nếu có được hoa sen ta sẽ thi pháp giúp thằng bé được hồi sinh.
Nghe được hai chữ ' hồi sinh ', tâm trạng của hắn vui hẳn lên. Hắn nói.
Diêm Tử Huân: cô mẫu, bây giờ chúng ta mau đi thôi.
Diêm Ái Quân: được rồi, đi thôi.
Cả ba thi phép dịch chuyển thoáng một cái liền biến mất.

Một lát sau, cả ba xuất hiện tại căn chòi của hắn đang ở. Hắn đi tới chỗ đám tre, chỉ xuống đất.
Diêm Tử Huân: cô mẫu, Bảo Nguyệt ở đây.
Cô đi tới đứng cạnh hắn nhìn xuống phần đất mà hắn đang chỉ. Phần đất xung quanh có phần hơi ẩm, nó còn lóe lên tia sáng màu trắng yếu ớt. Cô biến ra trên tay một hạt mầm nhỏ không nhìn rõ là loại hạt gì. Cô đào chỗ đất ẩm ấy lên rồi bỏ hạt mầm ấy rồi lắp đất lại. Chỗ vừa được chôn hạt mầm liền mọc lên hai thân leo màu xanh to lớn quấn vào nhau đến tận trên trời. Cô quay sang nhìn hắn và cậu ta.

Diêm Ái Quân: dây leo này chỉ có tác dụng nửa canh giờ, hai đứa mau đi đi. Hai đứa nhớ chú ý thời gian, giữa giờ Dần hai khắc phải trở lại. Ta ở đây đợi.

Cả hai lập tức leo lên thân dây leo bám chặt vào nó rồi leo lên phía trên. Leo được nữa chặn đường cả hai đều thấm mệt. Cậu ta than vãn.
Diêm Tử Hiền: mệt...mệt chết đệ rồi huynh.
Diêm Tử Huân: đệ có phải đàn ông không? Mới leo một chút đã mệt?
Diêm Tử Hiền: leo đã lên cao vậy rồi, ai mà không mệt? Mà khoan đã...đệ chưa cưới thê tử, làm sao có thể là đàn ông?
Diêm Tử Huân: ha...ừ, không phải đàn ông mà tóc đã hai màu. Chậc...
Hắn nói xong liền tiếp tục leo lên, cậu ta nghe hắn nói liền ngẫm lại. 'Tóc hai màu'
ý là chê cậu ta già mà chưa có vợ hay sao? Tóc của cậu ta hai màu là do suy nghĩ nhiều nên tóc mới trở thành hai màu chứ có phải cậu ta già đâu? Cậu ta xù lông đuổi theo.
Diêm Tử Hiền: Diêm Tử Huân, huynh đứng lại cho đệ. Đệ không có già, huynh mới già.

Leo thêm được một lúc cả hai cũng lên tới điểm cuối của dây leo. Xung quanh một tầng trắng xóa mờ ảo, cả hai đi xuyên qua tầng sương ấy. Đi được một đoạn, tầng sương biến mất. Trước mắt cả là một cái ao, nước bên trong hồ rất tinh khiết. Bên trong có vài đóa hoa sen đã nở những đóa hoa ấy rất đẹp khiến người nhìn chúng không muốn rời khỏi tầm mắt.
Diêm Tử Huân: đây có phải là hoa sen của Vương Mẫu nương nương không?
Diêm Tử Hiền: đệ chỉ nghe qua, chứ đệ cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng huynh nhìn kĩ xem, nước trong hồ rất trong chắc đây được gọi là Giao Trì. Hoa nở lại đẹp hơn hoa sen bình thường, đệ nghĩ chắc chắn không sai đâu.
Diêm Tử Huân: vậy bây giờ phải làm sao để có được một đóa?
Diêm Tử Hiền: chậc...Giao Trì của Dương Mẫu mà không có ai trong coi thì khó tin lắm huynh. Chẳng nhẽ Vương Mẫu bà ta không phái đồ đệ tới xem chừng, mất đóa nào thì ai chịu trách nhiệm?
Vừa dứt lời phía sau lưng hai người phát ra một giọng nói.
............: hai ngươi là ai?
Hắn và cậu ta đang suy nghĩ không chú ý xung quanh liền bị giọng nói có phần hơi chói tai vang lên làm giật bắn mình. Hai người xoay lại mới phát hiện ra chủ nhân của giọng nói ấy là một cô gái thân hình mảnh mai vận y phục trắng. Tóc cô nàng búi cao, phụ kiện đơn giản, gương mặt hài hòa khá đáng yêu.Nhưng...giọng  nói hơi chói tai ban nãy có vẻ không khớp với giao diện này của cô nàng cho lắm thì phải?
.............: hai ngươi tới trộm hoa sen có đúng không?
Diêm Tử Huân: cô nương, không phải...hai chúng tôi không phải ăn trộm.
Hắn thấy bị hiểu lầm liền phản bác. Cô ả kia đứng hai tay chống nạnh ngang hong liền nói.
..............: không phải ăn trộm? Vậy hai ngươi đứng đây có mục đích gì hả?
Cậu ta đứng một bên thấy cô ả cứ sẵn giọng với anh trai liền nổi đóa mà cự lại.
Diêm Tử Hiền: này, nếu hai chúng tôi mà là trộm thật thì cái Giao Trì này không còn nổi một đóa sen cô có tin hay không? Ai đời lại đi trộm mà lại chờ chủ nhà tới bắt tại trận hay không? Đám tiên nhân các người có biết nói lí lẻ hay không đây?

Cô ả bị cậu ta mắng một tràng dài liền thấy có chút mất mặt liền muốn nói lại nhưng lại bị một giọng nói khác vang lên làm cô ả dựng tóc gáy.
.........: Tú Nhi, bảo ngươi trong chừng Giao Trì thì ngươi lại ngủ quên, đến lúc thức dậy lại gây sự với khách của ta. Ngươi nghĩ ngươi nên nhận hình phạt thế nào?
Phía sau, một cô gái khác xuất hiện với y phục màu vàng nhạt. Vóc dáng uyển chuyển, gương mặt diễm lệ thoáng nét buồn. Tóc xõa dài đến thắt lưng, trên tóc chỉ có mỗi một cây trâm để cố định cho tóc không bị rơi xuống.

Tú Nhi: Bách Thảo tiên cô, con...con sai rồi, lần sau con tuyệt đối không dám.
( *Bách Thảo: Vương Mẫu nương nương
     Xưng: nàng*)
Bách Thảo: lần sau? Đây là lần thứ mấy ngươi nghĩ ta không biết?
Tú Nhi ( ấp úng ): con...con...
Bách Thảo: về phòng chép phạt tất cả nội quy của thiên giới, xin xỏ ta liền tăng thêm lượt chép phạt.

Cô ả nghe vậy liền không dám nói thêm lời nào liền cúi đầu rồi chạy đi. Lúc này hắn và cậu ta nhìn người trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ. Trên khuôn mặt tuy mang nét buồn nhưng lời nói ra lại vô cùng kiên quyết. Sau khi cô ả chạy đi,
hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng nàng lại nói trước.
Bách Thảo: hai vị đây là muốn mượn hoa sen của Vương Mẫu nương nương để cứu người sao?
Cả hai người lại trố mắt, giọng nói của nàng lúc này lại rất nhỏ nhẹ, khác xa với giọng kiên quyết khi nãy. Nàng khẽ cười.
Bách Thảo: hai người đừng ngạc nhiên, đó là đồ đệ mới mà Vương Mẫu nương nương vừa thu nhận, bà ta nhờ ta dạy dỗ thì ta phải nghiêm khắc với cô ta thôi.
Cả hai hiểu ra được vấn đề kiền thả lỏng người, cậu ta nói.
Diêm Tử Hiền: vậy...tỷ tỷ đây, không phải là...
Bách Thảo: ta đương nhiên không phải, Vương Mẫu nương nương không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác. Ta là con của bà ấy, cứ gọi ta là Bách Thảo.
Diêm Tử Huân: xưng tên như vậy...có vẻ như không được hay cho lắm...
Bách Thảo: ta không câu nệ vấn đề này, cứ xưng tên là được.
Diêm Tử Hiền: được, Bách Thảo. Chúng tôi...
Bách Thảo: việc hai người đến đây mượn hoa sen, ta đều biết cả rồi. Nhưng theo quy định của Dương Mẫu, thì các ngươi phải để lại một thứ gì đó rồi mới được lấy hoa sen.
Diêm Tử Huân: ý cô là...
Bách Thảo: ý ta là ngươi phải để lại trí nhớ trong 50 năm ở lại đây hoặc là tu vi đạo hạnh 100 năm.
Hắn thoáng sửng sốt không biết nói lời nào, cậu ta cũng trừng mắt nhìn vào anh trai. Thấy hắn im lặng không nói, cậu ta quay sang nhìn nàng rồi nói.
Diêm Tử Hiền: lấy đạo hạnh của tôi có được không?

Nàng đang chờ câu trả lời từ hắn nhưng lại nghe được lời cậu ta nói, trong mắt nàng thoáng hiện nét bất ngờ nhưng rất nhanh liền biến mất. Nàng nhìn vào cậu ta.
Bách Thảo: hoa sen là anh trai của ngươi muốn có chứ không phải ngươi, nếu muốn để lại đạo hạnh thì cũng phải là anh trai của ngươi để lại.
Diêm Tử Hiền: ai nói là tôi không muốn có, điểm nhi của tôi đang gặp nguy hiểm, thân là thúc thúc làm sao tôi lại không có quyền được cứu nó?

Cậu ta lúc này trong mắt xuất hiện vài đường tơ máu nhìn thẳng vào nàng, hắn thấy em trai kích động liền trấn an.
Diêm Tử Huân: Tử Hiền, đệ đừng kích động. Ta...
Diêm Tử Hiền: huynh nên nhớ công lực của huynh chưa hồi phục hoàn toàn, hay là huynh muốn để lại trí nhớ ở đây?
Diêm Tử Huân: ta...
Diêm Tử Hiền: đạo hạnh của đệ không cao như huynh, nhưng đệ lại không có can đảm nhìn huynh phải chật vật như năm đó. Thời gian không còn nhiều...xin huynh, cho phép đệ thay mặt huynh lần này có được không?
Hắn nghe em trai nhắc đến ' năm đó ' liền cứng người. Kí ức chạy trong đầu hắn như một thước phim tua chậm, năm đó có một thiếu niên phạm phải một sai lầm rất lớn...

Cả hai đứng nhìn nhau mà lại không phát hiện nàng đang nhìn vào cậu ta khẽ nở một nụ cười thích thú. Nhưng rất nhanh lấy lại vẻ uy nghiêm, nàng nói.
Bách Thảo: thôi được, hai ngươi chưa quyết định được thì ta cho hai ngươi nợ lần này vậy.
Hai người đang đấu mắt với nhau liền bị câu nói của nàng làm cho bất ngờ, hắn run giọng.
Diêm Tử Huân: cô...cô nói thật?
Bách Thảo: thần tiên không biết nói dối.
Nàng đi tới cạnh Giao Trì, đưa một tay về phía hồ nước lẩm nhẩm câu chú trong miệng. Một đóa hoa sen trong hồ liền bay lên trên không trung, giây sau liền nằm trên tay của nàng. Nàng đưa đóa hoa đến trước mặt hắn.
Bách Thảo: mau về cứu người, trời sắp sáng không nhanh sẽ không kịp.

Hắn nhận lấy đóa hoa sen mỉm cười rồi nhìn sang cậu ta cũng đang cười rất tươi. Cả hai nói lời cảm tạ với nàng sau đó nhanh chóng rời đi. Nàng nhìn hai bóng lưng khuất dần, nói một câu.
Bách Thảo: ông nợ tôi thêm một việc rồi đấy, Lão La Vương.

Sau khi lấy được hoa sen cả hai lập tức leo nhanh trở xuống. Cô đang ngồi trong chòi, thấy cả hai đang leo xuống liền chạy tới, vừa đáp xuống đất dây leo liền biến mất. Hắn đưa hoa sen cho cô, cô vội hỏi.
Diêm Ái Quân: bà ta có làm khó hai đứa không?
Diêm Tử Huân: không có đâu cô mẫu,  một lát con kể cho người nghe sau.
Hắn đưa tay niệm nhẩm câu chú, một tia sáng nhỏ từ trong bóng tối lao đến nằm trên tay hắn. Hắn toan mở túi ra nhưng cậu ta ngăn lại.
Diêm Tử Hiền: huynh tính để bộ dạng này gặp nhóc con à?
Hắn chợt nhận ra liền xoay một vòng biến lại hình dáng ' lão đầu ' trong mắt thằng nhóc con của hắn. Hắn mở túi, bên trong bay ra một đóm sáng nhỏ. Lúc này, thân ảnh của Ngãi Văn Thụy mờ ảo. Cậu lờ đờ nhìn xung quanh, thấy ông lão cùng với hai người lạ cậu muốn hỏi liền bị lão ngăn lại.
Diêm Tử Huân: đừng hỏi gì cả, làm theo lời ta trước.

Hắn lấy đóa hoa sen đưa tới trước mặt cậu, lão noi ' thổi một hơi ' cậu liền làm theo lời của lão. Cậu thấy lão đưa đóa hoa sen cho cô gái bên cạnh, cô ấy đào đất rồi lắp đất cho đóa hoa đứng thẳng. Cô ta làm gì đó mà cậu không nhìn thấy rõ và cũng không nghe được cô ta đang nói những gì. Một lát sau, cậu thấy đóa hoa sen phát ra ánh sáng nhiều màu sắc. Sau đó nó hóa lớn, cậu nhìn kĩ lại thì nó hóa thành hình dạng của cậu. Cậu ngơ ngác lại muốn hỏi lãi nhưng lại bị lão ngăn lại không cho hỏi.
Diêm Tử Huân: thằng nhóc con, bây giờ không phải là lúc để hỏi. Mau làm theo lời ta, ngươi đi lại đứng đúng vị trí giống hình dạng của ngươi cho ta, mau lên.

Cậu chỉ biết răm rắp nghe theo lời lão, không phải cậu sợ lão mà là cậu thấy uể oải không muốn cãi nhau với lão thôi. Cậu đứng đúng chỗ mà lão nói, lúc này cậu cảm thấy cơ thể mình rất thoải mái không uể oải giống như lúc nãy. Cậu vui vẻ chạy đến chỗ lão, muốn mở miệng nói chuyện liền bị lão đánh vào sau gáy ngất đi. Hắn đỡ lấy thân thể vô lực ngã xuống, cậu ta và cô nhìn thấy hắn hành động như vậy cũng không có biểu hiện bất ngờ.
Diêm Ái Quân: con muốn nói điều gì thì nên tranh thủ một chút, trời sắp sáng rồi. Ta và Hiền nhi về trước.

Cô và cậu ta biến mất, hắn điểm một tia sáng vào trán của cậu. Hắn khẽ vuốt mái tóc của cậu. Hắn nói khẽ.
Diêm Tử Huân: con của ta, từ lúc cha của con biến mất mãi mãi ta đã hứa sẽ bảo hộ cho con. Những kiếp trước con luôn bình an, nhưng kiếp này con lại không được may mắn như những kiếp trước.Ta không phải người phàm nhưng lại thực hiện đúng lời hứa, để con phải chịu cực hình trước lúc chết, ta thật vô dụng đúng không?
Hắn ôm cậu trong lòng, vừa nói vừa xoa đầu cậu.
Diêm Tử Huân: bây giờ con đã là một con người bình thường, sống một cuộc sống vui vẻ với người mà con đã chọn. Đừng nhớ đến ta...
Mặt trời dần ló dạng, hắn đưa cậu vào trong chòi. Để cậu nằm lên giường tre, hắn nhìn cậu thêm một lát rồi cũng biến mất....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net