Mùi hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 giờ 13 phút sáng, anh uể oải mở cửa phòng. Mùi hương quen thuộc khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh là một bác sỹ pháp y thuộc phòng pháp y thuộc Công An thành phố, và việc về nhà vào lúc đêm muộn, khi cả thành phố chìm vào yên bình với anh đã trở thành bình thường.

Anh cũng chẳng hiểu sao mình lại chọn cái nghề ấy. Có lẽ đó là duyên số. Cái duyên số đã đưa anh đến với công việc mà bất kỳ cô gái nào nghe thấy cũng đều kinh hãi, và chẳng có ai muốn gặp lại anh lần thứ hai. Hai mươi tám tuổi, anh vẫn là “lính phòng không”, vẫn mỗi ngày đi và về như 1 cái bóng.

Đôi khi anh cũng cảm thấy chán cái công việc của mình, đã vài lần anh muốn bỏ việc, tìm cho mình một công việc khác, kiếm 1 người phụ nữ, và cùng nuôi dạy những đứa con, một cuộc sống bình thường. Nhưng có cái gì đó cứ níu lấy anh, như một sức mạnh ghì chặt anh lại với cái nghề ấy. Có lẽ, đó là niềm vui, niềm tự hào khi những vụ án anh tham gia công tác pháp y được làm sáng tỏ, như vậy là anh cũng đóng góp một phần nhỏ cho sự thật và công lý.

***

Đặt lưng xuống giường, anh hít 1 hơi thật sâu mùi hương quen thuộc và nghĩ lại công việc của ngày hôm nay,

một ngày dài với những cái xác không toàn vẹn. Anh chả muốn nghĩ đến nhưng hình anh những cái xác với cùng 1 thủ đoạn của hung thủ, cùng bị cắt mất cánh tay phải cứ hiển hiện trong đầu anh. Tất cả các lực lượng của Công An thành phố cũng đang điên đầu vì 1 loạt những án mạng có cùng 1 thủ đoạn và hung thủ ra tay rất gọn gàng, không để lại một chút dấu vết nhỏ, gây rất nhiều khó khăn cho công tác điều tra. Mọi đầu mối bây giờ chỉ còn trông chờ vào kết quả của phòng pháp y. Áp lực thật là lớn.

Haizzzzz….. Anh thở 1 hơi dài. Cố gạt đi những áp lực công việc còn theo tận về nhà, và gạt đi cả những suy nghĩ mơ hồ về những điều mông lung và mờ ảo.

Chợt nhớ ra điều gì, anh nhỏm dậy với cây đèn pin. Khẽ cúi xuối gậm giường, anh lia đèn khắp một lượt bên trong đó và khẽ mỉm cười vì kho báu nho nhỏ của mình, niềm vui duy nhất của anh trong cuộc sống lẻ loi và nhàm chán này.

Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương quen thuộc. Môi mỉm cười, anh nhẹ nhàng chìm dần vào giấc ngủ. Phảng phất trong đó có một mùi hương.

Suy luận: Mùi hương quen thuộc ở phòng làm việc của hắn là mùi xác chết thối rữa. Tên này mắc chứng bệnh nghiện mùi. Hắn cảm thấy lạc lõng nếu không có mùi thối rữa tanh nồng xộc thẳng vào khoang mũi, kể cả trong lúc ngủ. Cho nên hắn để các bộ phận của xác chết nục ruỗng dần dần dưới gầm giường. Mặt khác, vì quá “yêu nghề”, hắn muốn lúc nào cũng có những xác chết để mổ xẻ, soi mói, phân tích nên hắn tạo ra những vụ giết người hoàn hảo mà cảnh sát phải nhờ đến pháp y. Một cách thường xuyên. Hắn cảm thấy bất an nếu không có xác chết để làm việc, cảm thấy bồn chồn nếu không ngửi thấy mùi xác chết hòa với mùi chất khử trùng và hoá chất. Cảm giác thiếu vắng khi không được chạm vào thịt và máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net