cẩn thận với thứ bạn ăn phải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Valentine đã đến, khi mà bầu không khí đều tràn ngập thứ mùi ngọt ngào của chocolate. Đâu đâu cũng thấy các đôi trẻ lần lượt bày tỏ tấm lòng của mình. Và tất nhiên ở học viện Easton cũng vậy, các học viên ở đây đều rất háo hức chuẩn bị cho ngày lễ này.

"Arghh tại sao một nhân vật đẹp trai như tôi lại không có nổi một món quà cho ngày này kia chứ"-Dot khi này đang tức tối vì cả sáng nay cậu vẫn chưa nhận được món quà thổ lộ từ một người đẹp nào cả. Tại sao? Tại sao một nhân vật chính (hụt) như cậu lại không có lấy một ai tặng chocolate thế này?

"Ồn ào quá đó. Mau ngậm cái miệng lại đi. Có than vãn cũng chả có ai tặng đồ cho cậu đâu"

"Nói gì hả cái tên đẹp trai khốn khiếp kia. Cái tên được tặng chocolate nhiều nhất là ngươi đó. Ahhh cái đồ đẹp trai khốn khiếp."

Dot tức tối khi mình một mẩu chocolate cũng không có thì tên Lance lại ngược lại. Số quà được tặng cho hắn chất đống cao hơn cả núi. Ấy vậy mà hắn lại bày vẻ mặt như chả có chuyện gì. Dot nhìn thấy thì tức đến mức cắn răng ken két. Mấy tên đẹp trai thì mau đi chết đi.

"Thôi đừng buồn người anh em. Ăn bánh su kem không"

Mash khi này đặt tay lên vai an ủi tên bạn của mình.

"Haizz chỉ có ông là an ủi tôi. Đâu như cái tên đẹp trai kia."

Thế là Dot gia nhập hội su kem mà kể lể với bạn mình.

Finn, người chứng kiến hết vụ việc, xin phép miễn bình luận về vấn đề này.

Đang yên đang lành thì bỗng dưng cửa kính phòng học đột ngột bị một con cú lao vào làm bể cửa kính. Thế nhưng cái sinh vật ấy lại chẳng có miếng gì gọi là bị thương sau khi đâm sầm vào cái cửa kính kia, nó bay lòng vòng trên đầu bọn họ sau đó thả một món đồ xuống người Mash mà bay mất.

Mash:"Mấy con cú này luôn thích đâm đầu vào cửa sổ vậy à."

Dot nhún vai đáp:"Chịu."

"Mà nó mang cái gì cho cậu vậy Mash"-Finn khi này tò mò nhìn chiếc hộp trong tay Mash.

Cả bọn cũng vì thế mà xúm lại coi thì phát hiện đó là một hộp chocolate đặt tặng của một cửa hàng kẹo nổi tiếng gần đây. Và đặc biệt trên hộp kẹo đó còn đính thêm mẩu giấy với vỏn vẹn dòng chữ.

'Tặng người tôi ngưỡng mộ, Mash Burnedead'

"Arrgh không công bằng. Sao đến Mash cũng được tặng thì tôi lại không có chứ. Ông trời thật bất công mà."

Dot lại một lần nữa lên cơn mà kêu la um sùm đến mức Lance phải cho cậu một cái graviole. Thế là hai người họ lại lao vào giao lưu võ thuật để tìm tiếng nói chung.

Trong khi đó Mash thì đang khá tò mò về cái hộp kẹo này. Ngoài mẩu giấy có ghi tên cậu ra thì không có bất kì thông tin của người tặng. Có lẽ do người tặng ngại chăng?? Mặc kệ lý do có là gì, Mash bắt đầu mở hộp kẹo ra. Đúng là kẹo của hãng có tiếng, bên trong là cái viên kẹo chocolate được tạo hình rất bắt mắt, với đa dạng loại nhân khác nhau. Mash tuy là một con người nghiện su kem nhưng không có nghĩa cậu không thích các món tráng miệng khác. Bản thân cậu là một con người hảo ngọt, đó cũng là lý do mà cậu muốn trở thành một thợ làm bánh. Vì khá hiếu kì về hương vị nên Mash trực tiếp bỏ một viên vào miệng. Viên kẹo với lớp vỏ cứng cùng với nhân chảy bên trong, vị đắng nhẹ của chocolate hoà cùng vị ngọt của sữa rất vừa miệng.

Mash:"Đúng là kẹo của tiệm có khác. Ngon thật."

"Trong ngon thế nhỉ"-Dot sau khi đánh lộn chán chê với tên bạn của mình thì cũng xuất hiện, đứng kế bên mà nhìn hộp kẹo.

Mash đưa hộp kẹo về phía tên bạn mình mà mời:"Đây cậu ăn không? Còn nhiều lắm."

Dot nghe thế thì không chần chừ mà thử một viên, xúc động nói:"Ôi bạn tôi, chỉ có bạn là tốt với tôi thôi. Ai đâu như tên kia."

Lance ngồi không bị nói xấu kia trực tiếp mặc kệ. Còn hai kẻ kia thì vẫn thản nhiên ăn chocolate.

...

Lúc này đây tại dãy hành lang kí trúc xá, Rayne đang trên đường trở về căn phòng của mình sau tiết học dài. Ngày hôm nay phải nói là khá khó khăn cho gã khi mà cứ đi được vài mét lại bị chặn lại tặng quà hoặc tỏ tình. Tuy huynh trưởng nhà Adler nổi tiếng với khuôn mặt cau có, người sống chớ lại gần. Nhưng cho dù là thế thì khuôn mặt của gã vẫn được đánh giá khá cao trong lòng nhiều người, chưa kể hắn còn là một thánh nhân thì ai lại không ngưỡng mộ cơ chứ. Muốn bắt hổ thì phải vào hang, muốn ăn to thì phải cược lớn, cho nên vì thế rất nhiều vị học viên đã can đảm lấy hết dũng khí của tám kiếp mà đi thổ lộ tình cảm với gã. Thế nhưng tiếc thay, là hết 10 người tỏ tình thì tới 9 người bị từ chối, người còn lại bị gã dùng phép ném đi xa. Tuy thất bại nhưng chí ít họ đã cố gắng.

Gã thầm chửi tám kiếp cái tên nào nghĩ ra cái ngày lễ này. Gã đã hết bị mớ giấy tờ bên hội thánh nhân dí bây giờ lại phải giải quyết mớ rắc rối này. Khuôn mặt vốn đã khó ở nay lại càng khó ở hơn.

Đang bước đi nữa chừng, Rayne bắt gặp đàn em đầu nấm khoá dưới. Có chút bất ngờ khi gã vô tình gặp cậu ở đây, gã tính bước đến chào hỏi cậu một cái. Thế nhưng Mash đột nhiên lảo đảo bước tới chỗ gã, chân này đá chân kia trông cứ như kẻ say rượu vậy.

Rayne:...Tên nhóc này hôm nay bị sao vậy.

Bỗng dưng Mash bổ nhào người ôm chầm lấy vị thánh nhân kia, khiến gã bất ngờ xém tí nữa ngã ngữa ra sau. Đúng là Mash, chỉ mới ôm nhẹ thôi mà mém tí cho gã đo đất.

Rayne nhăn mày lên tiếng:"Này! Nhóc bị làm sao vậy??"

Gã nhìn con người vẫn đang úp mặt vào lòng mình kia, cậu không rằng không đáp chỉ khư khư ôm chặt lấy gã. Mash bỗng dưng cử động, cậu ngước mặt lên đối mặt với gã, miệng thì nở nụ cười toe toét chưa từng thấy bao giờ.

"Ông anh cuồng thỏ na~~ Hic.."-Cái giọng nghèn nghẹn cất lên gọi gã.

Rayne bị cái biểu cảm chưa bao giờ thấy ở Mash làm cho sốc toàn tập. Cái khuôn mặt vô tri ngày thường này lại bày ra dáng vẻ sinh động đến mức khiến Rayne đang hoài nghi rằng kẻ đang ôm mình đây có phải là Mash hay không.

"Cái tên này đừng có chạy lung tung nữa coi."

Một tiếng nói giận dữ vang lên khiến Rayne bừng tỉnh lại. Gã đánh mắt nhìn sang thì trông thấy Lance, trông cậu chàng có vẻ chật vật.

Có chút khó hiểu, Rayne liền lên tiếng hỏi đàn em của mình.

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Và sao mà tên nhóc đầu đỏ lại bám trên người cậu thế kia?"

Lance nghe vậy cũng thở dài mà bắt đầu kể lại sự tình:"Hai tên ngốc này ăn chocolate không rõ nguồn gốc. Hình như trong đó có rượu mạnh nên say thành cái dạng này đây."

Lance đang giải thích nữa chừng thì bị cắt lời. Dot đang ôm chặt vai hắn bỗng nhiên nháo nhào làm loạn cả lên.

"Tại sao cái tên đẹp trai như ngươi lại tồn tại chứ. Không phục! Không phục! Cái đồ đẹp trai khốn khiếp đi chết đi."

Dot vừa khóc lóc ăn vạ vừa bám chặt trên lưng Lance, cứ như thể cậu bị hắn bắt nạt không chừng vậy.

Lance xoa trán thở dài ngao ngán:"Một tên đã phiền rồi. Bây giờ tới tận hai đứa. Và cái thằng này mau ngưng khóc coi."

"Cái tên đẹp trai kia, ai cho mày quát bố hả?"

Dot-thanh niên điếc không sợ súng-Barrett dù say không rõ trời trăng mây đất vẫn còn sức để cãi nhau với tên bạn của mình. Và thế là cả hai lại tiếp tục trận chiến không hồi kết kia.

Rayne ở bên chứng kiến mà âm thầm phán xét:...Bọn họ vẫn thân nhau như mọi khi nhỉ.

Rayne thở dài, gã cuối đầu tính kiểm tra Mash thì không thấy cậu đâu. Rõ ràng khi nãy còn ôm chặt lấy gã sao giờ lại biến đâu mất tăm hơi rồi. Rayne lo lắng, gã nhìn quanh tìm kiếm cậu. Tên nhóc này lúc bình thường đã mạnh lắm rồi. Bây giờ mà say, lỡ có tên nào chán sống chọc giận thì e rằng Mash không nương tay mà tiễn nó về với đất mẹ mất. Vì bảo toàn tính mạng của học viên trường Easton, gã cần phải tìm cậu.

Thật may mắn cho gã là cậu vẫn chưa đi xa. Rayne bước lại tính ngăn cậu chạy loạn.

"Mash, cậu say rồi. Đừng chạy lung tung nữa, tôi đưa cậu về phòng kí trúc xá."

Thế nhưng Mash đột nhiên bỏ chạy trước khi gã kịp tóm lấy. Cậu cười lớn, quay đầu mà nói lớn.

"Không nghe..hic. anh trai..cuồng thỏ đâuuu..hic."

Thế là gã buộc phải chơi trò đuổi bắt với đàn em khoá dưới này. Rayne đã triệu hồi rất nhiều thanh kiếm ra để chặn đường cậu. Thế nhưng Mash lại lần nữa chứng minh cho gã thấy cái sức mạnh phi thường của cậu, trực tiếp lao thẳng tới đập gãy hết mớ kiếm kia.

Rayne:....

Người ta thường bảo mấy đứa khi say thường có tính cách trái ngược với hình tượng hằng ngày. Nếu Dot ngày thường bố láo sự đời thì khi say sẽ như con nít mà khóc lóc, một nháo hai loạn lên. Và Mash cũng không phải ngoại lệ. Nếu ngày thường là một thanh niên trầm lặng thì khi say, cậu lại như đứa trẻ tinh nghịch mà chạy phá khắp nơi. Báo hại Rayne một phen chạy theo để cản lại.

"Tên nhóc đó chạy đâu rồi"-Rayne điều chỉnh hơi thở mà nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của cậu. Chỉ mới lơ là một chút mà gã đã mất dấu cậu. Nghĩ tới mấy thanh kiếm bị cậu phá tan kia, Rayne có chút lo lắng cho toà kiến trúc này. Chỉ cần cậu lỡ tay một cái thì toà nhà này sẽ sụp chứ chả đùa.

Rayne khi này để ý bản thân gã đã trở về căn phòng 1106 lúc nào không hay. Thế nhưng điều đáng chú ý là cửa phòng gã khi này lại mở toang. Dù cho gã hay là bạn cùng phòng, Max Land, thì sẽ không bao giờ có trường hợp quên đóng cửa phòng cả. Điều này chỉ giải thích một điều, chắc chắn có người đã trốn vào đây và kẻ tình nghi cao nhất là chỉ có mình Mash mà thôi.

Thế là gã bước vào trong, cẩn thận khoá cửa lại phòng hờ trường hợp cậu muốn chạy trốn. Rayne cầm đũa phép mà bắt đầu đi khắp phòng, câu chú ru ngủ trong miệng chỉ chờ được thốt ra. Mở cánh cửa phòng ngủ, gã nhìn quanh kiểm tra. Tất cả đều bình thường, ngoài đám thỏ ra thì chả có ai ở đây cả. Rayne có chút hụt hẫn, chả lẽ gã đoán sai rồi à.

Gã bước tới kiểm tra mấy chú thỏ thì bỗng dưng có thứ gì đó đột ngột tấn công từ phía sau khiến gã không kịp đề phòng.

"Bắt được...hic.. anh trai cuồng.. thỏ nhòi"

Cái giọng nghèn nghẹn vang lên đi kèm tiếng cười khúc khích. Mash không biết đã trốn góc xó nào đã thành công tóm được gã. Cậu ôm chặt lấy gã, đầu không ngừng dụi mà làm nũng.

Rayne bị tấn công bất ngờ không thể phản kháng:...Cái hành động này quá vi phạm rồi.

Cuối cùng thì gã cũng chỉ thở dài. Rayne đưa một tay vòng ra ôm lấy lưng cậu, một tay thì xoa mái tóc đen nhánh kia.

Rayne:"Ừ, nhóc bắt được anh rồi."

Mash nghe vậy thì bắt đầu cười khúc khích xen lẫn tiếng nấc cụt, cái giọng nghèn nghẹn vừa có chút buồn cười lại có chút đáng yêu. Rayne lần đầu tiên biết cậu cũng có thể cười như vậy đấy.

Mash:"Hic.. Hôm nay.. chơi vui quá.. hic... Cảm ơn anh trai.. cuồng thỏ... Lần sau chơi lại đi... Hic."

Rayne:"Được nhưng chỉ khi nhóc tỉnh thôi."

Mash nghe thế thì vui vẻ đáp:"Anh trai cuồng thỏ.. là tuyệt nhất. Thích anh ..nhất."

Nói rồi cậu bỗng nhiên rướn người thơm một cái lên má gã. Rayne bị tấn công bất ngờ liền đơ ra.

Rayne:"Nhóc vừa nói gì cơ? Nhóc thích anh à?"

Mash:"Vâng.. hic.. thích anh.. Thích anh nhiều lắm. Mash Burnedead này... Hic.. rất thích Rayne Ames."

Người ta thường bảo rượu vào thì lời ra. Và cái này cũng không sai đối với Mash. Bao nhiêu cái tâm tư, suy nghĩ của cậu đều được phơi bày hết. Đã vậy người vinh hạnh nghe hết điều đó còn là Rayne nữa chứ. Tất nhiên sớm thôi, cậu sẽ phải hối hận về mấy cái phát ngôn này của mình nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau.

...

Và điều gì tới thì cũng tới. Khi ngày lễ valentine kết thúc thì cũng là lúc mọi thứ trở lại bình thường. Đó là đối với người khác còn riêng hai tên gây náo loạn hôm qua kia lại là không.

Finn nhận thấy hôm nay hai tên bạn mình có chút khác lạ. Cả Mash lẫn Dot đều đang trầm lặng chống tay, âm khí toả ra cũng nồng nặc cả phòng.

Finn có chút lo lắng mà hỏi thăm:"Bộ hai người có chuyện gì à?"

Mash vẫn trưng vẻ mặt vô tri như mọi ngày nhưng hôm nay nó đặc biệt trông rất phiền não mà đáp.

Mash:"Lần sau sẽ không ăn đồ ăn lung tung nữa đâu."

Dot ở bên cũng gật gù đáp:"Xin phép cho chocolate vào danh sách đen."

Finn:...Hai người hôm nay bị dở à.

Finn cũng chả biết hai tên bạn này của mình đã trải qua chuyện gì. Chỉ biết là ngày hôm nay bọn họ dán rất nhiều băng gạc, đặc biệt là ở trên mặt và cổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net