21 : Vùng đất giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mn , mik biết mn có lẽ đang mong chờ phần tiếp theo của tuyển tập truyện dài đang được triển khai trên truyện mik nhưng như tiêu đề của truyện thì ban đầu mục tiêu của mik là làm những câu chuyện ngắn nhỏ lẻ , mik biết các bạn thik truyện dài hơn nhưng các bạn phải thông cảm cho mik , chẳng lẽ gọi là những mẫu truyện nhỏ mà toàn viết truyện dài thì biết làm sao 😅 còn giờ thì vào thôi nào <3 // Lưu ý là truyện Oc nặng // 

Trời không gió, nhưng không khí vẫn mát lạnh. Ánh sáng trong vắt, hơi gợn một chút óng ánh trên những đầu hoa tràm rung rinh. Cái lành lạnh của đất ẩm và dưỡng khí thảo mộc thở ra từ bình minh. Gió cũng bắt đầu thổi rao rao theo với khối mặt trời tròn đang tuôn ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt đất. Một làn hơi đất nhè nhẹ tỏa lên, phủ mờ những bụi cúc áo tan dần theo hơi ấm mặt trời. Chim hót líu lo. Nắng bốc hương hoa tràm thơm ngây ngất. Gió đưa mùi hương ngọt lan ra, phảng phất khắp thung lũng. Giữa vùng cỏ tranh khô vàng, gió thổi lao xao, một bầy chim hàng nghìn con vụt cất cánh bay đi. James thần thờ để mặc cơn gió đung đưa mái tóc bồng xù màu hạt dẻ của mình.

"Giấc mơ này quả thật ... kì lạ " - Tôi - James Potter vẫn vơ nghĩ thầm khi ngước nhìn nền trời cao xanh vời vợi, với mây trắng trôi hững hờ. Tán lá xanh lấp lánh những vạt nắng nhạt len lỏi, thoáng thấy bụi mờ mỏng manh nơi tia nắng. Hắn bồi hồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, một loại rừng nên thơ với những loại cây thấp và nhiều hoa bướm dại, hoa đuôi diều, hoa sao li ti nhỏ nhắn như những hạt sương mai và các bụi cúc ngũ sắc mọc ven bờ suối , chen chúc giữa những khe đá trước khi róc rách buông mình xuống những chiếc hồ nhỏ ngập hoa tím nằm rải rác giữa thung hiện ra trước mắt.

Tôi nhẹ rảo bước , cảm nhận những ngọn cỏ xanh rung rinh trong gió , chạm vào đôi bàn chân chai lì của hắn. Ở quãng giữa, rừng như phát sáng, những hàng cây giống như những ngọn nến trắng, thấy có làn khói xanh lơ bốc lên. Tôi sải chân thật nhanh, cố lần theo tia nắng rải giữa đất ẩm. Nắng lên cao nhưng sao tôi thấy lạnh quá. Cái lạnh của sương dâng lên là mặt cỏ, của bóng lá mỗi lúc càng ken dày, của cả nỗi sợ mơ hồ trong trái tim cậu nhóc như tôi vừa mới chập chững 10 tuổi. 

Bỗng một hình ảnh thấp thoáng ánh lên trong đôi mắt tôi. Đó là một bóng dáng nho nhỏ gầy gò dưới tán cây xanh rù rì, mái tóc đen tuyền dài đến ngang vai rung rinh trong gió và đôi mắt nhẹ nhàng lướt trên những trang sách lốm đốm bóng nắng. Tôi ngờ ngợ bước đến, cố dùng thanh âm nhẹ nhàng hết mức:

- Này bồ đằng ấy ơi!

Lúc này cậu bé đó ngẫng mặt lên và đập vào mắt tôi là đôi mắt đen tuyền lung linh dưới vạt nắng, đẹp tựa như màn đêm sao huyền ảo và như lạc vào thế giới nhiệm màu đó, tôi đứng ngẩn ngơ ở đó một lúc lâu. Đôi ánh đó dường như hút hồn tôi, đôi mắt cậu ấy có hàng mi dài, ngơ ngác và hồn nhiên nhìn tôi. Dưới cái nắng của trời, tôi cũng nhẹ cúi xuống những tán lá dài từ thân cây cao xanh lớn giữa rừng đến ngồi cạnh cậu ấy. Tôi thả hồn mình cho bầu trời , để cho tiếng gió rì rào qua khẽ lá và không ngừng phát ra những âm điệu du dương và êm ái. Xôn xao khi lặng lẽ ngắm nhìn những dải mây trắng muốt đã bị gió đánh tơi đi, ánh sáng len lỏi trong từng thớ lá xanh mướt, tựa mình vào lớp vỏ nâu sần sùi theo tháng năm. Tôi cũng đã thôi đổ sự chú ý của mình vào cảnh tượng trước mắt mà chăm chú nhìn cậu bé ngồi cạnh đang dịu dàng lật từng trang sách một hồi lâu. Rồi thấy mái tóc mềm lòa xòa nơi trán mới khẽ khàng vén nhẹ mái tóc. 

Rồi khi nhận ra hành động kì quặc của mình, mặt tôi bỗng nóng ran, hấp tấp ngó lơ sang hướng khác và lúng búng nói:

- Xin... xin lỗi - Tôi ngượng ngùng xoa đầu

- Không sao - Cậu bé đó đáp khe khẽ, mắt hơi lim dim. Thi thoảng còn thấy gió lay nhè nhẹ, mơn man gò má cùng mái tóc mềm mại đó. Tôi ngoái đầu và đôi mắt tôi chăm chú nhìn vào một dáng hình đang nằm gần mình. Thoáng thấy đôi mi mắt hơi rung lên nhè nhẹ khi gió lay, và dáng hình hơi co lại. Cậu nhắm mắt, tôi từ tốn hỏi nhân vật kì lạ này

- Bồ không đọc sách nữa à?

- Không... Tôi muốn ngủ một chút 

 Ngập ngừng một hồi cuối cùng cậu ấy vẫn đáp, sau đó khẽ trở mình và hơi co lại một chút. Tôi  hơi nhoẻn cười, sau đó từ từ thu hình ảnh của đối phương vào đôi đồng tử. Bóng lưng cậu nho nhỏ, mái tóc mềm mềm vài sợi đang lay động khe khẽ trong gió và nắng ngọt dịu buông xuống. Tôi thả mình xuống thảm cỏ xanh mướt như ngọc, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. 

- Này... // Nói nhỏ // 

- ... 

Nhỏm đầu dậy để quan sát đối phương, đã thấy mi mắt cậu nhắm lại và hơi thở dần trở nên đều đều, hẳn cậu ấy đang chìm vào mộng say. Trên tay vẫn ôm chặt cuốn sách sờn mép cũ kĩ ấy, như thể sợ nó vụt mất khi mà đang ngủ vậy. Tôi nhìn dáng cậu hơi co lại vừa tháo tấm áo chùng ra phủ nhẹ lên cơ thể đối phương, dù không hiểu lắm hành động hiện tại của mình nhưng cx ko quan tâm mấy. Giấc mơ này dù kì lạ nhưng nó lại mang lại cho tôi cảm giác xao xuyến. Lạ ghê á!

Và khi nắng mai lên, giấc mơ của tôi cũng kết thúc. Tôi xoay người dậy, như có cảm giác nhung nhớ nào đã lặng lẽ ươm mầm trong tôi. Sáng sớm tôi lại tận hưởng niềm vui ấu thơ tuyệt vời như một đứa trẻ ngây ngô và chất phát. Ờ chắc vậy

 Rồi khi đêm về, tôi lại vui vẻ chìm trong giấc mơ của mình khi chỉ mới 8 giờ, điều này khiến bố mẹ tôi phải giật mình, không rõ vì sao đứa con trai của họ lại thành thế và sao họ biết được vùng đất kì diệu trong giấc mộng của tôi mà ở đó sẽ luôn có một cậu bé nho nhỏ dưới gốc cây ngày nào. Dù có thể chỉ ngồi cạnh cậu ấy thôi nhưng tôi vẫn có cảm xúc vui vẻ đến lạ

Một lần trong lúc tò mò, tôi bồn chồn quanh sang phía cậu bé lúc nào đã lớn thêm một tuổi. Vẫn là đôi mắt nhẹ nhàng và trầm tư đó nhìn tôi, nó luôn khiến tôi lưu luyến nhiều lần. Tôi hỏi khi quay đầu về phía cậu ấy:

- Cậu thích đọc sách à? - Tôi nhẹ hỏi 

Cậu ấy khẽ gật đầu và đôi lông mi cậu khẽ rung. 

- Cậu đang đọc gì thế?

- " Độc dược và lịch sử hình thành " - Cậu ấy nhẹ trả lời 

Tôi hơi ngẫng người một chút. Lịch sử á ... tôi không nghĩ sẽ có đứa trẻ nào thích nó đâu.Nhưng từ " Độc dược " đã thu hút tôi

- Đó là một loại dược trong giới phù thủy 

À cái này thì tôi biết, bố mẹ tôi là những phù thủy thuần chủng và họ luôn muốn tôi sẽ trở thành một phù thủy tài năng như họ. Tất nhiên tôi cũng ko từ chối truyền thống gia đình

Nhưng những đám mây bay nhè nhẹ lúc này đã rất giống bùn lầy, ủ ê và xám xịt, càng lúc càng sà xuống cánh rừng khiến tôi cx ko để ý điều đó nữa. Sau đó những hạt mưa li ti rơi xuống. Tôi ngồi thù lù bên cậu nhìn màn mưa mù mịt bên ngoài khẽ lá, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên đầu, nghe hơi nước ướp vào da thịt mát lạnh. Cảm nhận hơi đất ẩm xông lên hai cánh mũi ngào ngạt khiến tôi ngỡ như mình đang sống trong 2,3 cuộc đời và nó quả thật thú vị. Bỗng cậu bé cạnh tôi chạy vụt đi khiến tôi ngạc nhiên đuổi theo nhưng đến giữa rừng thì những bóng cây cao vút khiến tôi lạc lỏng trong đó. Một cảm giác ngột ngạt và sợ hải dâng lên trong tôi như diều gặp gió. Dù vậy khi tôi đã lấm tấm những hạt mưa rơi vãi trên người, ướt sũng. Khi tôi còn thất kinh thì tôi bị lôi ra khỏi giấc mơ bởi tiếng chuông báo thức 

Hôm đó tôi ăn sáng không ngon, bố tôi lo lắng nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi buồn đến thế. Bố thấy được vẻ buồn rầu của tôi nên lấy ra một tấm thiệp đã nhạt màu, trên đó có một con đóng dấu đỏ hình con cú. Ông ấy vui vẻ nói rẳng tôi đã được nhận vào trường Hogwarts và ông ấy sẽ dẫn tôi đến Hẻm Xéo. Nghe đến đó tôi cũng vui hơn thật 

Chúng tôi đến hẻm xéo bằng bột Floo, quả thật đấy là một trải nghiệm thú vị với tôi. Ngọn lửa màu xanh lơ ánh lên và rồi trong thoáng chốc tôi đã có mặt ở Hẻm xéo. Những dãy hàng quán hiện lên trước mặt tôi và thú thật thì tôi ko thể kìm được sự phấn khích của mình. Tôi cùng bố lượn từ ngân hàng Gringotts với những chiếc bậc thang trắng dẫn đến lối cửa màu đồng sáng bóng và dừng lại trước một cửa tiệm với dòng chữ màu vàng - 'Ollivanders: Nhà Sản Xuất đũa phép uy tín từ năm 382 Trước Công Nguyên". Có một chiếc đũa phép được đặt trưng bày trên chiếc đệm màu tím ở trước tấm kính vô cùng bụi bặm. 

Cả hai chúng tôi hiện tại đang trong cửa tiệm " Phú quý và Cơ hàn " sau khi rời khỏi với chiếc đũa phép trên tay. Những cái kệ trong tiệm trải dài đến tận trần nhà, chất đầy những quyển sách lớn như đá lát, được bọc bằng da; những quyển sách có cùng kích cỡ với tem thư được bọc bằng lụa; những quyển với đủ biểu tượng kì dị và một số khác lại không có gì trong đó. Khi tôi đang nán lại gần cuốn "Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng" thì một bóng dáng quen thuộc lướt qua mắt tôi và cuốn sách tôi đang cầm rớt khỏi tay tôi, lặng lẽ nằm im ở đó. Tôi vội vàng chạy ra khỏi cửa tiệm như bóng dáng đã mất hút trong đám đông, như cái cách cậu bé đó mất vụt giữa những cây xanh. Tôi buồn thui quanh trở lại. 

Đêm đó, tôi vẫn như một thói quen mà đắp chăn ngủ sớm. Rằng ngày mai sẽ là ngày tôi tới ngôi trường mới, lúc đó tôi muốn gặp lại người bạn của tôi trong giấc mơ lần cuối. Nhưng đáng tiếc sao, khi tôi đến nơi đó, bóng dáng cậu đã mất đâu. Tôi đứng thẫn thờ ở đó, nỗi buồn khiến tôi lặng im và nỗi đau quặn thắt lấy trái tim tôi, như đè nặng lấy trái tim bé nhỏ này. Tôi ko khỏi rùng mình khi nhận ra từ lúc nào những giọt nước mắt đã dàn dụa trên gương mặt tôi. 

Tôi ngẫn ngơ nhìn con tàu đỏ đang nghi ngút khói, những làn sương mờ trắng bao trùm lấy nơi đây. Tôi lúc này đang ở Ngã Tư Vua, hờ hững nhìn những học sinh đang háo hứng mừng rỡ, một số khác thì lại ôm chầm lấy bố mẹ họ, xong tạm biệt họ trong nước mắt. Khi đó có một cậu bé bước đến gần tôi và ngay lập tức tôi nhận ra giọng nói trầm và ấm áp mà tôi đã tìm kiếm  

- Cậu có thể cho tôi hỏi cậu có thấy ai có mái tóc màu đỏ hung với đôi mắt lục bảo quanh đây ko ? 

- Cậu ... 

- Tôi sao ? - Cậu ấy nhẹ nói, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh 

Tôi nhìn cậu ấy, gần như ko kìm được cảm xúc của mình. Lúc này tôi chỉ muốn lao vào ôm cậu ấy, cậu ấy ko chỉ là giấc mơ, cậu ấy là định mệnh của tôi. Tôi cúi xuống cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nói 

- Ko, tớ ko thấy 

- Được rồi cảm ơn - Cậu ấy khẽ gật đầu rồi quay bước rời đi 

Tôi nhìn cậu ấy một lúc, nhẹ kéo tay áo cậu ấy 

 - T- tên bồ là gì vậy?

- Severus Snape 

- Snape sao? Tôi nghĩ thầm, quả là một cái tên đẹp - " Cậu sẽ ko bỏ tớ nữa, đúng ko " Tôi nhủ thầm trong khi ngước nhìn hình bóng kia xa dần 

// .... // 

Okay chap này hết rồi và chúc mấy bồ giáng sinh vui vẻ nhe . Bye 👋 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net