chap 5 (smut)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 5

Một tuần sau.

Sana cùng Wendy tới đài SBS vì Wendy có lịch trình tham gia show thực tế. Trong khi Wendy đang quay show thì cô nhận được một tin nhắn từ Dahyun.

Sana vô cùng ngạc nhiên bởi sự chủ động của cô ấy, Dahyun rủ cô đến nhà ăn tối, cô ấy sẽ nấu vài món và hỏi cô muốn ăn gì.

"Malatang"

Sana trả lời Dahyun một cái tin rồi tiếp tục công việc của mình, trong lòng vô cùng phấn khởi.

Đến tối, Sana giao việc cho trợ lý Kang rồi chuồn đi mất, cô không thông báo gì với Wendy hết vì cô e rằng cô ấy sẽ ngăn cản cô lại. Tối nay Wendy có lịch đi gặp một đạo diễn để bàn luận về bộ phim sắp tới mà vị đạo diễn này muốn Wendy tham gia, cô ấy là ca sĩ nhưng có kế hoạch lấn sân sang nghề diễn để tăng thương hiệu cá nhân và Sana cần phải đi theo, nhưng cô lại ưu tiên việc khác.

Kim Dahyun đang là ưu tiên số một của cô, cô không thể đưa ai lên trước cô ấy trong thời điểm này, cô đặc biệt muốn ở cạnh Dahyun bằng mọi cơ hội cô có.

Sana đi mua một bó hoa hồng rồi đến nhà Dahyun.

- Woa, cám ơn chị – Dahyun bất ngờ nhận lấy bó hoa.

- Hôm trước chị thấy em có một lọ đựng hoa rỗng ở bàn, nên chị nghĩ chị nên mua một bó hoa để có thể cắm lên đó – Sana chỉ vào cái bàn ở bếp, cách phòng khách 10 bước chân.

Dahyun vừa cắm bó hoa vào trong lọ vừa lén lút mỉm cười, cô không nghĩ Sana lại quan sát chi tiết như vậy.

Hai người ngồi cạnh nhau và ăn tối trên chiếc bàn tròn.

- Dahyun em nấu ngon thật đó – Sana vừa ăn vừa gắp thức ăn vào chén của Dahyun.

- Em ở một mình cũng lâu rồi nên tự mày mò cách nấu ăn, nấu nhiều thành quen.

- Dạo này em có việc gì căng thẳng hả?

- À..ừ... cũng có – Dahyun gật gật đầu. Sana nói rằng khi cô căng thẳng thì gọi cho cô ấy, nhưng hôm nay cô hẹn cô ấy chỉ vì muốn ăn tối cùng thôi chứ không có căng thẳng gì cả.

- Vậy thì có tuần nào là em không căng thẳng không vậy? – Sana hỏi và làm Dahyun bật cười.

- Hôm trước những người làm ở trung tâm đã biết em đến từ một gia đình giàu có và họ có ánh nhìn khác về em – Dahyun thổ lộ, cô bắt đầu có cảm giác muốn chia sẻ nhiều hơn khi có Sana ở cạnh.

- Ánh nhìn khác là sao, ngưỡng mộ?

- Không, họ xa lánh em và em cảm thấy mệt mỏi về điều đó. Họ bàn tán xì xào về việc em đã có mọi thứ rồi và nói những lời khó nghe.

- Công ty của gia đình em tên gì?

- Hãng dược phẩm Twice.

- Ồ chị biết hãng đó, cả cái đại hàn dân quốc này ai cũng đã từng mua hàng của Twice ít nhất một lần – Sana bất ngờ trong lòng.

- Điều đó làm em không thoải mái mấy ngày nay, em cũng không biết vì sao mọi người lại biết.

- Đó chỉ là suy nghĩ của họ, em rõ ràng là đang thiếu thốn nhiều thứ mà.

- Em thiếu cái gì? – Dahyun vờ hỏi.

- Ví dụ như là....một người để tin tưởng, có phải không? - Sana nhìn thẳng vào Dahyun.

Dahyun trầm lặng, đồng tử lay động thể hiện cảm xúc đang hoảng loạn.

Mỗi lần nhìn trực diện ánh mắt nâu lạnh của Sana, cô không thể bình tĩnh được.

Cô ấy có một thần thái lạnh lùng, nhưng khi nhìn vào Dahyun thì khác hẳn, cô cảm nhận được sự ấm áp trong ánh nhìn của cô ấy.

- Em....có thể tin tưởng chị không?

Sana im lặng không trả lời, chỉ nhìn Dahyun, trao đi ánh mắt yêu thương.

Cô lại gần, lại gần, cho đến khi mũi của cô chạm vào chiếc sống mũi cao kiêu hãnh của Dahyun.

Cô cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô ấy.

Sana chầm chậm, hôn lấy đôi môi quyến rũ của Dahyun, người kia e dè đón nhận. Hai chiếc lưỡi gặp nhau, quấn lấy như đang nhảy tango.

Sana ôm lấy cổ Dahyun và kéo lại gần hơn, đẩy nụ hôn sâu hơn. Dahyun bất giác rên nhẹ một tiếng.

Sana nương theo sự chuyển động của Dahyun, cô đặt tay lên eo cô ấy, xoa nhẹ, chiếc vạt áo có lúc bị vén lên.

- Hmmm.... – Dahyun kêu lên rồi lấy lại mọi lý trí của mình, cô đặt tay lên vai Sana và đẩy cô ấy ra.

Sana bất động nhìn phản ứng của Dahyun. Dahyun vẫn đang đặt tay lên vai Sana, cúi đầu xuống để lấy lại bình tĩnh, giọng nói cô ấp úng.

- Những gì em nghĩ....những gì chị đang làm....liệu có phải là thật không?

- ............. – Sana nhất thời không trả lời, chỉ nhìn Dahyun với một ánh mắt không thể đặt tên.

- Có phải là thật không? – Dahyun lặp lại câu hỏi.

- Đương nhiên là thật – chất giọng ngọt ngào của Sana vang lên, có thể làm tan chảy bất cứ cái gì.

- ....................

- Nó rất thật

Sana nói xong liền kéo Dahyun vào một nụ hôn nữa. Cô lần đầu tiên được chạm vào đôi môi mỏng mềm này và cô cảm thấy như phát nghiện.

Tình cảm cô dành cho Kim Dahyun tăng nhanh như một chiếc siêu xe phóng băng băng trên mặt đường, cứ mỗi lần gặp lại cô ấy, cô cảm nhận được rõ hơn cảm xúc của chính mình.

Bàn tay thon dài của Sana bằng một cách nào đó đã luồn hẳn vào bên trong áo phông của Dahyun. Làn da của cô ấy mềm mại và nóng ấm, khiến cho mọi thứ thật dễ chịu.

Dahyun lại một lần nữa đẩy Sana ra.

- Hôm nay....đến đây thôi.

Sana mỉm cười rời ra, chỉnh lại áo cho Dahyun, rồi lấy ly rượu vang trên bàn của mình cụng vào chiếc ly của Dahyun và thản nhiên uống.

Kim Dahyun đỏ hết cả mặt dù từ nãy giờ không uống nhiều rượu bằng Sana, ly rượu của cô vẫn còn nửa và của cô ấy thì sắp hết rồi.

Nhưng nhịp tim của cô đang đập rất mạnh như kiểu say rượu vậy.

---

Một tuần nữa lại trôi qua, vào buổi sáng sớm.

Chủ tịch Kim hẹn Dahyun về nhà bàn công việc, cô bước vào căn nhà tuổi ấu thơ của mình với cảm xúc lẫn lộn. Thỉnh thoảng cô đến đây để ăn tối cùng ba, đôi lúc đến để nói chuyện gì đó và hầu hết ở những lần đó cô đều đi về bằng một tâm trạng tức tối.

Cuộc nói chuyện giữa cô và chủ tịch Kim hiếm khi hòa khí, hầu như là tranh cãi vì bất đồng quan điểm.

Và cô mong lần tới thăm này diễn ra suôn sẻ.

- Con đọc tin tức trên báo chưa? – Kim Junsu ngồi ở phòng khách với khuôn mặt lạnh lùng, bên cạnh là một người nhân viên mà Dahyun chưa từng gặp qua.

- Tin tức? Có chuyện gì vậy? – Dahyun ngơ ngác.

- Twice bị kiện vì sử dụng chất ma túy làm thành phần sản xuất thuốc chữa bệnh – anh chàng nhân viên ở bên cạnh trả lời.

- Cái gì?

- Kim Dahyun, con nghe cho rõ đây, đã đến lúc con không thể làm theo ý mình được nữa rồi. Con bắt buộc phải về với công ty để làm CEO – chủ tịch Kim nói.

- Thật nực cười, công ty bị kiện và con phải nhận chức để gánh cái vụ kiện này? – Dahyun mặt không thể tin nổi.

- Thanh tra đang rà soát toàn bộ nhà máy của Twice, ta sẽ bị tạm giam một thời gian, công ty không có người đứng đầu, con cần phải thế chỗ ta.

- Và một điều nữa, truyền thông không hề biết gì về việc tiểu thư duy nhất của tập đoàn đang làm trong ngành khác, nên chúng tôi sẽ công bố cô Kim Dahyun là CEO của tập đoàn luôn. Hãy coi như cô đã đảm nhiệm vị trí này từ rất lâu rồi – anh chàng nhân viên nói.

- Cho hỏi....anh là ai vậy? – Dahyun khó chịu.

- Park Chanyeol, luật sư của Twice – chủ tịch Kim trả lời hộ.

- Mới thuê hả? – Dahyun cảm thấy không thoải mái, quay mặt đi và xoa xoa thái dương.

- Cô Kim Dahyun, hai tuần nữa sẽ diễn ra phiên tòa xét xử, cô sẽ là một trong những nhân chứng, chỉ cần trả lời đơn giản là cô không biết gì hết, cô chỉ làm tốt vai trò trong tập đoàn và hãy nói thêm về mối quan hệ khăng khít giữa cô và chủ tịch Kim – luật sư Park nói.

- Mối quan hệ khăng khít? – Dahyun cười cợt nhả.

- Con cứ làm theo những gì Chanyeol nói đi, ta đã sắp đặt hết rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi – chủ tịch Kim nói.

- Cô hãy nói thêm về một vài đức tính tốt của chủ tịch, ví dụ như sự tử tế, chân thành, yêu thương cô rất nhiều, làm ăn trong sạch – Chanyeol tiếp lời.

- Thế rốt cuộc ba có làm ăn trong sạch không? – Dahyun hỏi thẳng, trong lòng muốn chế giễu người đối diện.

Chân thành, yêu thương ư? Thật buồn cười.

- Kim Dahyun, đừng quan tâm quá sâu vào việc này, hãy cứ làm những gì luật sư Park nói – chủ tịch Kim phẩy tay.

Dahyun thở mạnh, cố gắng kiềm chế để không bị nóng tính, cô thật sự muốn đánh nhau ngay lúc này.

- Nếu con không làm theo, Twice trên bờ vực sụp đổ, cuộc sống của con cũng không yên ổn đâu – Kim Junsu đe dọa.

Dahyun đứng phắt dậy rời khỏi căn nhà.

Cô phóng tốc độ trên con đường bằng phẳng, cô chẳng quan tâm mình sẽ dễ bị tai nạn hay sẽ dễ bị cảnh sát giao thông tuýp còi nữa. Cô muốn giải phóng cái năng lượng tiêu cực của mình.

Trên đường đi Dahyun gọi cho Sana. Mấy ngày hôm trước Sana rủ cô đến nhà cô ấy ăn tối và cô đồng ý, nhưng rồi sau đó cô lại không đến, sát giờ cô mới thông báo cho Sana, cô nói rằng cô bận công việc.

Nhưng sự thật là cô không có bận công việc gì vào buổi tối đó hết, cô chỉ đơn giản là muốn trốn tránh Sana tạm thời. Cô cảm giác bản thân mình chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới này, vì cô sợ những điều trong tương lai sẽ diễn ra một cách không mấy tốt đẹp.

Cô đã từng bị tổn thương và cô nhạy cảm trong việc sợ bị tổn thương lần nữa. Cô đã biết điểm yếu của mình trong tình yêu và cô sợ rằng nếu có ai đó nhìn thấy thì họ sẽ rời xa cô.

Nhưng trong giây phút này cô thực sự muốn gặp Minatozaki Sana.

"Alo" – sau vài tiếng chuông Sana nhấc máy.

- Chị đang ở đâu vậy?

"Chị đang ở nhà"

- Tôi đang đến nhà chị.

Sau nửa tiếng Dahyun đỗ xe trước cổng nhà của Sana. Ngày xưa khi Sana hẹn hò với Tzuyu cô ấy ở nhà của Tzuyu cùng với Chenle, sau khi hai người chia tay thì Sana tậu cho mình một căn nhà riêng để ở.

Sana mở cửa ra, ngạc nhiên vì thấy Dahyun xồng xộc đi vào nhà mình một cách không mấy thiện cảm, sự tấn công của Dahyun làm cô phải bước lùi vài bước, cô không còn cách nào khác đành đẩy chiếc cửa đóng cái rầm. Kim Dahyun sao tự dưng lại xuất hiện ở đây... mà giờ thì trời vẫn là sáng sớm.

- Chào buổi sáng – Sana ngại ngùng mở lời.

Dahyun thở mạnh, mặt sát với Sana, hơi thở của cả hai hòa quyện làm một.

- Có chuyện gì vậy? – Sana e dè hỏi.

Dahyun không nói gì, vồ vào hôn Sana, cô ôm lấy cổ cô ấy và tấn công một cách mạnh mẽ.

- Hmm.... – Sana có chút hoảng loạn, cố gắng nương theo cái sức mạnh như con thú của Dahyun.

Một lúc sau Sana giành lại được thế chủ động, nụ hôn của Dahyun làm cô phát điên. Cô gạt những lọn tóc của Dahyun ra sau gáy và mút lấy cổ cô ấy. Dahyun ngửa cổ lên trần nhà, miệng hở để thoát ra những tiếng rên gợi dục, tay bám vào vai Sana.

Sana vén vạt áo của Dahyun lên, một tay cô bóp một bên ngực, chân quỳ xuống, lưỡi chạm đến cơ bụng cứng cáp. Kim Dahyun có vẻ như rất chăm tập luyện, cô ấy có cơ bụng hình sọc, trông thật muốn giết người.

Rồi cô tiếp tục xuống dưới nữa, cô tháo khuy quần và cởi chiếc quần jean của Dahyun ra. Dahyun thở hổn hển, chân run tay bám. Sana kéo chiếc quần lót màu đen của người kia xuống chục phân, rồi đâm đầu vào chính giữa hai chân.

- Ahhh...

Một dòng điện khoái cảm mơn man khắp cơ thể, Dahyun cảm thấy thật thoải mái.

Sana không ngờ được hai người lại làm cái chuyện đó ở đây, ngay gần cửa chính nhà cô và là một buổi sáng sớm.

Cô nhét một ngón vào, chọc lên trên.

Dahyun bám chặt vào vai Sana, ngón tay bấu vào từng làn da mềm mại, để lại trên đó dấu vết hằn đỏ, đôi chân tiếp tục run lẩy bẩy, cố gắng đứng vững.

- Em ra...ahhhh.

Dahyun kéo Sana đứng dậy và lại vồ vào hôn cô ấy một lần nữa.

Sana cúi xuống nhặt chiếc quần jean của Dahyun ném sang ghế sofa cho gọn, rồi bế bổng Dahyun lên. Hai chân cô ấy quặp vào eo cô, tay cô chạm vào cặp mông căng tròn để đỡ thân thể Dahyun. Cô di chuyển tới chiếc giường nhà cô cách cửa chính 20 bước chân ở phía bên phải, trên đường đi hai đôi môi kia vẫn không ngừng lại.

Lưỡi của Kim Dahyun rất dài và lợi hại, hôn cô ấy Sana có một cảm giác choáng ngợp vào lúc đầu, rồi say đắm vào lúc sau.

Cô thật sự muốn phát nghiện.

Nhà của Sana phòng khách và phòng ngủ thông nhau, chỉ được ngăn bởi một vách ngăn bằng tấm gỗ hình chữ nhật. Sana ngồi xuống mép giường, vẫn đang ngửa cổ hôn lấy Kim Dahyun, cái cần cổ của cô đang vô cùng mỏi mệt nhưng cô thì lại không dừng nụ hôn đê mê này được.

Dahyun đẩy Sana nằm xuống, rồi cởi hết quần cô ra, cô ấy nhấc chân cô đặt lên vai cô ấy, và....

- Urgg.... – Sana cong người, tay bám vào ga giường làm cho nó nhăn nhúm.

Lưỡi và ngón tay của Dahyun làm cô chết mất.

Dahyun rướn đầu lên, rúc mặt vào cổ Sana, ngón tay vẫn đang bị mắc kẹt bởi cái lỗ ở dưới, vừa ướt át vừa nóng ấm. Sana ngửa cổ hết cỡ, cô cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Dahyun đang phả vào cổ cô khiến cô ngây ngất.

- Ah...Dahyun....

---

Vài tiếng sau.

Sana lờ mờ tỉnh dậy, tay cô vô thức loạng choạng ở bên cạnh để tìm hơi ấm nhưng không có, bên cạnh cô trống trơn. Cô và Kim Dahyun kết thúc cái chuyện làm tình kia bằng việc cởi hết những món đồ còn sót lại trên cơ thể và khỏa thân ôm nhau đi ngủ.

Khi trong đầu đang suy nghĩ xem Dahyun đang biến mất tiêu đâu rồi thì Sana nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng khách, rất gần cô.

Cô nghe thấy tiếng nói chuyện khá là căng thẳng của Dahyun.

Sana dụi mắt cho tỉnh táo hoàn toàn, cô nhấc người lên tìm Dahyun. Miếng vách ngăn bằng gỗ của nhà cô được thiết kế có lỗ theo hình tròn, nên cô có thể nhìn thấy phòng khách qua những cái lỗ đó. Qua tấm vách ngăn cô thấy Dahyun đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô ấy đã mặc lại quần áo chỉnh chu, vừa nghe điện thoại vừa đeo lại khuyên tai và vòng tay chuẩn bị rời khỏi đây.

- Tại sao anh lại chấp nhận nhà tài trợ đó mà không cho tôi biết? – giọng Dahyun rít lên.

"Hôm trước tôi đã cho cô xem danh sách các nhà tài trợ rồi nhưng vì cô chỉ lướt qua nên không để ý, Twice là nhà tài trợ lớn nhất"

- Tôi nhất quyết sẽ không đổi lại tiêu đề chương trình theo nhà tài trợ đó, chúng ta có nhiều sự lựa chọn không nhất thiết phải bám víu vào cái hãng đó – Dahyun kẹp chiếc điện thoại vào giữa tai và vai, cô nghiêng đầu sang trái giữ nguyên tư thế đó để nghe máy, hai tay bận rộn đeo lại cái vòng tay bạc, trang sức vốn có của cô.

Sana khoác một chiếc áo mỏng rồi tiến tới ngồi cạnh Dahyun, ôm lấy cô ấy từ đằng sau, gạt những ngọn tóc của Dahyun sang một bên để hở hõm cổ trắng ngần, cô hôn lên đó vài cái thật kêu.

"Có tiếng gì vậy? Ai đang ở cạnh cô à?"

- Không, chẳng là ai cả - Dahyun trả lời, mặc kệ sự gần gũi ở bên cạnh của Sana.

Sana nghe thấy loáng thoáng giọng nói trong điện thoại và nghe thấy rõ ràng từng từ Dahyun thốt ra. Một cảm giác bất mãn nảy lên trong lòng, cô rời Dahyun và không chạm vào cô ấy nữa.

End chap 5.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#saida