chap 23- Oan Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan thanh ngồi trong quầy bar, xung quanh là tiếng nhạc sập sình, cô ngồi một mình với những chai rượu đã cạn dần, hôm nay tâm tình cô thật rối bời, cô nhớ một người quá, đáng tiếc người đó đã không còn trên gian thế này nữa, cũng tại cô, tất cả là lỗi của cô, cô cảm thấy tim mình trở nên đau như cắt

-xin lỗi em..tôi thật sự có lỗi với em

Cô cảm thấy đôi mắt cô dần dần bị nhòe đi vì nước mắt, cô thật sự rất mệt mỏi, cô muốn khóc thật to, muốn quên đi sự dằn vặt từ sâu trong lòng mình, nó như một vết thương không bao giờ lành mà ngày một loét sâu hơn nữa

Gần đó Một người đàn ông có thân hình bảnh bao, trên người đã nồng nặc mùi rượu, mỉm cười tiến lại bên cạnh đan thanh, trò chuyện cùng cô bằng chất giọng lè nhè đặc trưng của người say rượu

-người đẹp. Anh sẽ uống cùng với em nhé cưng

Đan thanh vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra người trước mặt là ai " một tên hám gái" cô đã nghĩ như thế trước khi đẩy hắn ra khỏi mình

-tránh ra, tôi không muốn nói chuyện.

Người đàn ông được nước lấn tới, đặt tay lên đùi của cô, nhẹ nhàng di chuyển bàn tay thật gợi tình. cô bực tức xô mạnh hắn ra, dùng ly rượu mình đang uống dỡ mà hất thẳng vào mặt hắn

-mẹ kiếp! cút khỏi mắt tôi ngay

Hắn giận dữ trước thái độ xấc xược ấy của cô, hắn bóp chặt lấy bàn tay , đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô

-Con khốn, mày dám làm vậy với tao à

Hắn vung tay tát vào mặt đan thanh khiến cô ngã xuống và gương mặt cô ửng đỏ lên vì cái tát rất mạnh, hắn còn muốn đánh cô thêm một lần nữa thì một ly nước hất cả vào mặt hắn

-anh đang làm cái quái gì thế?, anh là đàn ông mà đi đánh phụ nữ à

Trịnh vân từ đâu đi tới hất tay hắn ra rồi đỡ đan thanh đứng lên

Cũng vừa lúc ấy bảo vệ của quán ra ngăn cản, nên hắn ta cũng chẳng làm được gì thêm mà hầm hực rời khỏi, bây giờ trịnh vân mới kịp nhìn kĩ mặt đan thanh khi cô đang vén những lọn tóc lòa xoà trước mặt

-lại là cô ,Đan thanh!

Cô ta đứng không còn vững nữa, lại còn cười cười nói nói những từ rời gạc mà cô không thể nào hiểu được

"Cô ta thật phiền phức" trịnh vân vừa nghỉ vừa đưa cô lại ghế ngồi

Vốn là hôm nay cô cảm thấy nhớ thúy vy quá, chỉ muốn đến bar uống vài ly để thoải mái hơn một chút nhưng lại gặp cô gái này

-Cô có sao k? Cô ở đâu tôi sẽ đưa cô về

Đan thanh say bí tỉ chẳng thể nói được gì cả, buộc lòng trịnh vân phải đưa cô gái này về nhà của mình, thật lòng mà nói cô chẳng bao giờ ưa đan thanh, nếu không phải cô cảm thấy có lỗi với lương tâm thì đã mặc kệ cô ta rồi, cô thở dài lắc đầu rồi đưa cô ta vào xe mình

Cô ta lầm bằm gì đó..Cô chỉ nghe loáng thoáng  như là cô ta đang rất hối hận một điều gì đó "Tôi xin lỗi...hãy tha thứ cho tôi" . Trịnh vân nhìn đan thanh rồi lắc đầu và tiếp tục chạy xe " ai bảo cô độc ác gây thù chuốc oán với nhiều người làm gì rồi phải mong người ta tha thứ"

Cô phải cật lực lắm mới đưa được cô gái kia vào nhà, cô để đan thanh nằm xuống sofa rồi lấy một chiếc chăn đắp hờ lên người cô

-đêm nay Cô chịu khó nằm ngủ ở đây đi

Cô nói xong thì bước vào phòng mình, cả ngày hôm nay thật mệt mỏi và cô cần có một giấc ngủ thật ngon

Đồng hồ đã chỉ 4 giờ sáng , đầu cô giờ như búa đổ , đan thanh không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh phòng, chỉ thấy ánh đèn lờ mờ . Cô ngồi dậy định uống cốc nước nhưng mọi thứ như đổ sụp xuống cô đã kiệt sức hoàn toàn, cơn sốt đang hành hạ thân xác cô

Trịnh vân đang ngủ thì bỗng nghe có tiếng động bên ngoài nên cô ngồi dậy bước ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, không khí trong phòng khách vẫn vắng lặng, chỉ có cô gái kia thì không còn nằm trên sofa nữa, trịnh vân hoảng hốt đỡ người kia ngồi dậy

-Cô có sao không?..hình như cô đang sốt, người cô nóng quá!

Người kia mê sảng, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì

-Tôi xin lỗi...Tôi xin lỗi em

Trịnh vân hết cách đành phải dìu người kia vào phòng, người cô ta nóng qúa, đặt người kia nằm xuống giường cô lấy một ít thuốc dự phòng đưa cho đan thanh uống, đồng thời nấu một ít nước nóng để lau mặt cho cô ta, trịnh vân lắc đầu , gương mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ.

Cô đưa khăn lau mồ hôi trên trán của đan thanh, xem ra cô ta đang bị sốt cao, bỗng dưng đan thanh cầm lấy bàn tay của trịnh vân kéo người kia về phía mình, áp đôi môi mình vào môi trịnh vân, cô hốt hoảng đẩy mạnh người kia ra, gương mặt đỏ lên giận dữ "cô ta đang làm cái quái gì thế?" Cô bực mình rời khỏi phòng ngủ, hành động của cô ta thật là thiếu lịch sự, cô không còn đủ kiên nhẫn đến chăm sóc cô ta nữa, cô nằm xuống sofa, vì quá mệt mỏi nên cô đã thiếp đi từ lúc nào..

Đến sáng đan thanh mới tỉnh giấc, cô chớp mắt cho quen dần với ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cô đưa tay ôm lấy đầu mình , cả thân thể cô đều ê ẩm, cô nhanh chóng nhận ra ngay đây không phải là phòng của cô, cô không nhớ đã xảy ra việc gì ngoại trừ việc cô gặp phải một tên khốn hám gái ở quán bar

Cô tung chăn, rồi bước xuống giường, căn hộ này hình như là của một cô gái, vì cách thiết kế rất tinh tế và nhã nhặn , bỗng cô nghe tiếng ai đó phát ra từ phía sofa

-Cô đã thức rồi à

Đan thanh nhìn người vừa nói chuyện với mình, gương mặt thoáng hiện lên sự bất ngờ

-Tại sao là cô, sao tôi lại ở đây?

Trịnh vân cau mày khó chịu cái con người này không phải được mình cứu thì đã chết bờ chết bụi mất rồi giờ đây còn dám lên giọng với mình

-Hôm qua cô say, nếu tôi không giúp cô thì cô đã ăn đòn của tên hì hợm kia rồi, vả lại cô bị sốt là tôi đã thức để chăm sóc cô đấy, tôi đúng thật là xui xẻo mà, còn bị cô...

-Tôi làm sao?

-không có gì

Đan thanh suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói chuyện với trịnh vân

- vậy cám ơn cô đã chăm sóc tôi, hôm qua thật là phiền cô quá, giờ tôi sẽ về khách sạn

Trịnh vân chỉnh sửa lại quần áo rồi nhìn đan thanh

-Cô ổn chứ? Tôi chuẩn bị đến công ty, tôi sẽ đưa cô đến khách sạn, dù gì cô cũng là đối tác của công ty tôi

Đan thanh gật đầu đồng ý, cùng trịnh vân bước ra ngoài

-cảm ơn cô.

Trịnh vân dù bị mất ngủ nhưng cũng không thể lười biếng mà không đến công ty dù sao cô cũng là phó tổng của JV, cô không thể làm việc thiếu trách nhiệm như vậy, hiện giờ cô chỉ cần có một tách cafe để có thể tỉnh táo lại thôi, chắc hẳn mạc lợi sẽ chuẩn bị điều đó cho cô, con bé đó là người rất chu đáo

Sau khi đã đưa đan thanh về khách sạn thì trịnh vân liền đến công ty, trên đường đi cô nhận được cuộc gọi của một người khiến cô quên mất đi cơn buồn ngủ vừa rồi

-Em nghe đây vy

-mọi chuyện bên đó vẫn tốt chứ em

-mọi thứ vẫn tốt, đã gần nữa tháng rồi mà chẳng nghe vy nói nhớ em thế?

Trịnh vân nghe được tiếng cười của thúy vy làm cô cảm thấy vô cùng thoải mái

-tất nhiên là vy nhớ em rồi

-Em cũng rất nhớ vy, em đến công ty rồi, em sẽ call cho vy sau nhé

-được. Vy cũng phải làm việc, chào em

Trịnh vân mỉm cười thật tươi, chỉ cần nghe được giọng của thúy vy, nghe được rằng cô ấy nhớ mình cô đã cảm thấy không có niềm vui nào có thể thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net