chap 27 tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh vân đến chỗ hẹn cũng đã gần 20p vẫn không nhìn thấy đan thanh, trong lòng phát bực xen lẫn một chút lo lắng, cô suy nghĩ đan thanh là người nghiêm túc trong công việc  như vậy không thể đến trễ được, lại nghĩ người này có phải là đang có chuyện gì quan trọng đến mức không đến kí hợp đồng không, cô thở dài nén xuống mọi lo lắng vào trong cố gắng nhẫn nại chờ đợi, quả thật hợp đồng này rất có giá trị cô phải kí hoàn toàn bằng được , nếu không cô làm phó tổng còn có mặt mũi gì nữa.

30p ..1 tiếng..trôi qua cũng không thấy bóng dáng người kia đâu, mặc dù cô vẫn có số điện thoại của đan thanh nhưng hối thúc người khác không phải là cách làm việc của cô đối với khách hàng, trong lòng không khỏi bực tức, cô nghĩ đến thuý vy đã nói không sai, cô gái này quả thật rất khó tiếp xúc ,suy nghĩ cũng chẳng thể nào đoán được.

Cô bước khỏi điểm hẹn, xem đồng hồ cũng đã gần 7h tối, cô miễn cưỡng lái xe vài vòng thành phố dù sao công việc từ khi sang anh nhiều đến vậy, cô cũng chưa từng một mình ngao du đây đó, thành phố nước anh khi đêm xuống thật là mỹ lệ, người người chen chút nhau trên phố, cô bỗng chợt nhớ đến thuý vy không biết giờ này cô ấy đang làm gì có nhớ tới mình không, cô thật sự muốn rũ bỏ mọi thứ để về bên cạnh thuý vy nhưng cô không thể, đây là sự nghiệp , là niềm mơ ước của cô nó cũng quan trọng gần bằng người cô yêu vậy, khẽ thở dài cô tiếp tục cho xe chạy đều đều trên đường cao tốc, vì trời tối nên đoạn đường rất vắng xe qua lại ,nên cô cho xe càng nhanh tốc độ hơn, bất chợt cô nhìn thấy chiếc xe audi của ai đó đã bị lật ngã, xung quanh đều yên ắng, cô cho xe chạy gần đến, mở cửa bước vội ra xem thế nào, dù gì cô cũng không thể thấy người gặp nạn lại không cứu giúp

Theo trịnh vân quan sát, Bên trong xe hình như là một người phụ nữ, thân mặc đồ tây bó sát, mái tóc đen tán loạn do sự cố tai nạn gây nên, cô lo lắng chạm vào vai cô gái đó lay nhẹ

-cô ơi cô có sao không?

Một lát sau mới thấy cô gái ấy có dấu hiệu cử động , cô mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoáng chốc trên gương mặt bỗng dưng bị hóa đá lại, cô gái này không ai khác chính là đan thanh, do va chạm xe khá nặng , trên trán đan thanh không ngừng rỉ máu, khuôn mặt trắng bệch xanh xao chưa từng có, đan thanh chỉ có thể nhìn thấy người trước mặt mơ hồ không rõ,  cô bất lực không thể đứng dậy nổi, lại chẳng thể nói ra được lời nào

Trịnh vân đang hốt hoảng lại càng hốt hoảng hơn khi thấy dưới xe bắt đầu tràn xăng lên lán, cả người cô run run nhìn đan thanh đang bán sống bán chết. Vội vàng tháo bỏ dây an toàn , ôm người kia thoát khỏi chiếc xe, nhưng do thể lực của trịnh vân không đủ nên di chuyển lại trở nên khó khăn, cô dùng hết sức mình dìu đan thanh vào xe của mình, rồi vội vã chạy đi, trịnh vân chạy không được xa đã nghe một tiếng nổ lớn vang trời làm cho màng nhĩ cô thoáng chút nhức nhối, cô nhìn ra phía sau xe, nhìn đan thanh trở nên xanh xao hình như không chịu nổi nữa, trán đầy máu do chấn thương làm trịnh vân trở nên sợ hãi, vội vã phóng xe đến ngay bệnh viện gần nhất

Đến bệnh viện , các bác sĩ nhanh chóng đưa đan thanh vào phòng cấp cứu, tình hình vô cùng nguy kịch, nếu trịnh vân không đến kịp có lẽ đan thanh đã không chừng mất mạng tại chỗ . Cô ngồi xuống phía bên ngoài , tâm trạng cũng hơi rối rắm, lâu lâu lại nhìn đến chiếc đèn phía trên cánh cửa phòng cấp cứu, dù cho đan thanh có xấu xa, độc ác thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lúc cô ta đang dần dần chạm đến cái chết lại không khỏi tiếc thương, dù gì cô ta cũng là một cô gái thông minh, tài giỏi nếu chết như thế này thật là quá uổng phí, trịnh vân thương hoa tiếc ngọc suy nghĩ rồi lại nhìn đến cánh cửa phòng cấp cứu nén lại tiếng thở dài.

3 tiếng trôi qua, ánh đèn phía trên cửa cũng đã tắt, ca phẫu thuật đã hoàn thành các bác sĩ đều từ trong phòng bước ra, trịnh vân vội vã đi lại

-bác sĩ cô ấy có nguy hiểm không?

Bác sĩ gật đầu, sau đó hơi mỉm cười

-lúc nãy rất nguy kịch cũng may cô đưa bệnh nhân đến sớm, trễ một chút xem như là không qua khỏi rồi, hiện tay ca phẫu thuật rất thành công cô không cần phải lo lắng

Trịnh vân thở phào nhẹ nhõm ,chưa nói gì thì bác sĩ đã tiếp lời

-cô là gì của cô ấy?, một chút nữa tôi sẽ cho y tá chuyển cô ấy sang phòng hồi sức.

-tôi là bạn của cô ấy, được. chút nữa tôi sẽ làm giấy tờ nhập viện giúp cổ.

Một lúc sau, đan thanh nhanh chóng được chuyển sang phòng hồi sức, trịnh vân cũng ở lại cùng cô, cô ngồi xuống phía bên ghế sofa nhìn về phía đan thanh, trên đầu quấn băng trắng, trên gương mặt bị một số thương tích nhỏ ngoài da, thật lòng mà nói cô gái này cũng thật xinh đẹp từ thân hình đến khuôn mặt chỉ ngoại trừ là tính cách độc ác, xấu xa ra thì sẽ khiến nhiều người yêu thích lẫn say mê

Trịnh vân mệt mỏi tựa vào sofa ngủ lúc nào cũng không hề hay biết

Sáng sớm, đan thanh nằm trên giường bệnh, đôi mắt khẽ động đậy, cô nhíu mày khó chịu với ánh sáng trong phòng, giờ cô mới cảm nhận được cả cơ thể đều đau nhức, dù cử động nhẹ đều cảm thấy khó khăn, ngoài ra đầu cô cũng đau nhức không kém, cô chỉ nhớ rằng lúc cô đang chạy xe đến nhà hàng để kí hợp đồng với công ty JV thì bị một xe tải đâm trúng còn về sau thì cô không còn nhớ nữa

, nhìn xung quanh căn phòng, sau đó nhìn lại bộ y phục trên người cô mới nhận ra rằng mình đang nằm tại bệnh viện, thoáng nhìn thấy cô gái đang ngủ, tựa lưng vào sofa làm cô không khỏi ngạc nhiên, cô gái này tại sao lại ở đây, không lẽ cô ta là người đưa mình vào bệnh viện sao?. Trong lúc đan thanh còn đang suy nghĩ thì trịnh vân đã cựa mình tỉnh giấc, cô chính là không quen ngồi ngủ như thế này , có chút mệt mỏi mở mắt thức dậy, nhìn thấy người kia nằm ở trên giường đang nhìn mình đăm chiêu thì tiến lại

-cô đã tỉnh lại rồi sao? Cô cảm thấy thế nào có cần tôi gọi bác sĩ không?

Đan thanh lắc đầu, quên đi câu hỏi của trịnh vân mà hỏi ngược lại cô

-tôi đã nằm bao lâu rồi? Là cô đưa tôi vào bệnh viện sao?

Trịnh vân gật đầu, khuôn mặt vẫn thản nhiên trả lời đan thanh

-cô đã nằm đây một ngày thôi, hôm qua là tôi đưa cô vào đây vì vô tình thấy cô gặp tai nạn, thương tích rất nghiêm trọng

Đan thanh thở dài, song đôi môi khẽ nhếch lên

-cảm ơn cô.

Đan thanh định ngồi dậy thì thân thể liền đau nhức, cả phần đầu của cô đều cảm thấy nhức nhối vô cùng, đan thanh nhíu mày, ngăn không cho đau đớn phát ra , trịnh vân lắc đầu nhìn con người cố chấp này, thân thể đã như vậy mà còn cố gượng gạo là thế nào , liền đi tới giúp người kia lấy chiếc gối để ở thành giường rồi giúp đan thanh tựa vào

-phó tổng trịnh,thật phiền cô.

Trịnh vân nhẹ mỉm cười nhìn đan thanh

- không sao. Tôi chỉ là thấy hoạn nạn thì giúp thôi, cô không cần phải cảm ơn

Trịnh vân nhìn đồng hồ đeo tay cũng đã gần 6h sáng, hôm nay cô phải đến công ty để xem xét một số công trình, nhìn lại bộ y phục công sở trên người vẫn còn chưa thay mới, liền nghĩ đến trở về nhà xong thì mới đến công ty sẽ tốt hơn, dù gì cũng không thể để cấp dưới nhìn nhận mình trong như kẻ lôi thôi lết thết.

Cô nhìn thấy đan thanh đang im lặng ngồi trên giường thì đến sofa cầm lấy túi xách sau đó đến cạnh đan thanh

-tôi có việc phải đến công ty, sau khi xong việc sẽ đến thăm cô

Đan thanh gật đầu, im lặng một lúc lại nói

-tôi không sao. Cô cứ làm việc đi, hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện hợp đồng tôi sẽ nhất định kí.

Trịnh vân nhíu mày, cái cô gái này không phải là nghĩ cô vì bản hợp đồng mới đối tốt với cô ta sao, đúng là coi thường đạo đức của cô mà.

Trịnh vân không nói gì, im lặng rời khỏi phòng

Trịnh vân vừa vào phòng làm việc đã thấy thư kí cô đứng chờ sẵn, gương mặt đang lo lắng.

-mạc lợi. Có chuyện gì sao?

Mạc lợi gật đầu, đem các tài liệu trên tay đặt xuống bàn làm việc của trịnh vân

-phó tổng. Chị xem, đây là số liệu từ phòng tài chính gửi qua, em nghi ngờ việc này có chuyện gì đó không ổn lắm.

Trịnh vân ngồi xuống ghế, xem xét từng số liệu, im lặng suy nghĩ một lúc thì bất giác mỉm cười "các người nghĩ có thể được qua mặt được tôi sao, dùng những trò con nít này có vẻ xem thường tôi qúa" trịnh vân nghĩ ngợi một lúc thì nhìn sang mạc lợi

-em nghĩ thế nào về chuyện này?

Mạc lợi cau mày một lúc thì nói

-theo em biết gần đây bên phòng tài chính có một người vừa mới được tiến cử vào làm phó trưởng phòng tài chính, một người vô cùng thông minh lại rất biết cách nịnh bợ. Em đã cho người điều tra, hắn bên ngoài đánh bạc, cùng chứng khoán đang nợ nần chồng chất, em nghi ngờ số tiền này là do hắn cuỗm mất.

Trịnh vân gật đầu, cô em họ này đúng thật là thông minh lại kĩ lưỡng, cô tin tưởng mạc lợi có thể xử lý mọi chuyện một cách ổn thỏa

-được.vậy việc này giao cho em xử lý, nhất định phải để hắn giao ra số tiền của công ty bằng không thì báo cảnh sát

Mạc lợi gật đầu, thấy được sự tín nhiệm của phó tổng cô càng tự tin hơn

-em sẽ xử lý thật tốt.

Sau khi xem xét công trình xong cũng đã đến giờ tan ca, trịnh vân định ra về nhưng chợt nhớ đến đan thanh, dù gì cô ta cũng là đối tác.của công ty có hay không đến thăm cô ta một chút.

Trịnh vân lái xe đến bệnh viện, sẵn tiện mua một chút cháo đem đến , vừa vào phòng đã thấy đan thanh, khó khăn ngồi dậy định rót nước.

-để tôi

Trịnh vân bỏ túi xách lên sofa, nhẹ nhàng rót cốc nước rồi đem đến cho đan thanh, cô nhận từ trịnh vân cốc nước rồi gật đầu

-cảm ơn.

Trịnh vân kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh , nhìn thương tích của đan thanh

-cô có cần tôi gọi điện cho trần tổng ba cô không?

Đan thanh lắc đầu khẽ tựa vào thành giường

-không cần.

Trịnh vân nhíu mày nhìn gương mặt người kia có chút không được vui

-cô một mình sang anh không người thân thì ai sẽ chăm sóc cô

Đan thanh tức giận kìm nén lại, cô không thích khi nhắc đến người đàn ông kia

-tôi không phải trẻ con, tôi có thể tự chăm sóc

-tôi chỉ là muốn tốt cho cô, cô không cần phải như thế.

Đan thanh im lặng không nói gì , đưa tay chạm lấy miếng băng trên đầu vừa được thay mới, trịnh vân không phải vì cô gái này một mình một thân không ai chăm sóc thì đã bỏ mặt rồi , đi đến bên sofa lấy hộp cháo vừa mua mở nắp đem đến trước mặt đan thanh

-cô tự mình chăm sóc được, thì tự ăn đi

Trịnh vân biết rõ nếu mình còn lương thiện đút cháo cho người này ăn chắc chắn cô ta sẽ vì cao ngạo mà không ăn, đan thanh nhìn hộp cháo nóng nghi ngút trên giường, rồi nhìn thấy người kia đi lại sofa ngồi, thì miễn cưỡng cầm hộp cháo lên từ từ ăn, dù gì cô sang anh một mình lại bị như thế này không thể đi lại mua thức ăn, từ sáng đến giờ đã đói không chịu nổi, nay có người đem dâng thức ăn tận miệng nếu còn không ăn thì là đồ ngốc rồi. Sau khi ăn xong không quên hướng về người kia không nặng không nhẹ phát ra 2 từ cảm ơn.

Trịnh vân khóe miệng chợt cong lên, dù cô ta có kiêu ngạo đến mức nào cũng không thể không ăn uống, cô gái này ngày càng thú vị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net