drive safe, lmh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

a/n: một plot từ rất lâu về trước, thay tên đổi nhân vật 3 lần, từng suýt được viết hoàn chỉnh làm quà. dù sao bây giờ nhìn lại mình vẫn khá thích những thứ mình đã viết hồi đó nên đăng (và vẫn có thể coi là quà). cứ xem như là một cái kết mở, vì mình chắc chắn sẽ không hoàn thành nó. không beta. chúc chúng ta ai cũng drive safe ^_^

Five years from now, will this even matter?
You hope
You don't know where to go

Construction every turn up on the road

đồng hồ điểm mười một giờ. cậu đưa tay vào máy chấm công nằm im lìm ở sau cửa tự động. cốc cola uống dở được cậu đặt cạnh máy thu ngân, giữa đôi môi nứt nẻ là điếu marlboro đang cháy dở.

thật ra cậu không thích vị của marlboro lắm, nhưng vì cậu là một tên ca sĩ nghèo kiết xác không có mấy đồng bạc trong túi, nên cậu chỉ có thể lựa chọn gói ít tệ nhất trong đống thuốc nhàu nhĩ với những chiếc bao bì đã nhạt màu ở gian ngoài cửa tiệm để bắt đầu ca làm của mình.

thật ra thì cậu cũng có thể lựa chọn không hút thuốc, nhưng như vậy thì ca làm mấy tiếng đồng hồ này sẽ buồn tẻ biết bao.

donghyuck không chắc bản thân mình có gọi là ca sĩ được không, vì cậu là cái loại nghệ sĩ làm nhạc dưới cái danh nghệ thuật nên không bao giờ kiếm ra tiền được ấy. đấy là người ta hay nói thế. chứ cậu thì nghĩ về cái nghề của mình huy hoàng lắm, vì soundcloud của cậu ít gì cũng có vài ngàn lượt theo dõi vô thưởng vô phạt.

nhưng sống giữa seoul này thì huy hoàng bao nhiêu đó thì cũng tồn tại được ở cái xó nào đâu, nên cậu phải ở đây.

cậu chôn những đêm làm nhạc của mình ở cửa hàng này đã hai tháng hơn. cái cửa hàng tiện lợi 24h này tính ra cũng lớn, nhưng vì lớn vậy nên cũng ít ai thèm vào làm ca đêm. hoặc là do cậu may mắn, cậu thường nhún vai khi nghĩ về điều đó.

công việc này cho cậu một khoản tiền đủ ăn và mua thuốc lá và một chỗ đủ im lặng để cậu viết những dòng nhạc nguệch ngoạc vào quyển sổ da của mình. nói thật thì, công việc này còn cho cậu nhiều thứ hơn thế, cho dù cậu có muốn những thứ ấy hay không.

ca của cậu bắt đầu lúc mười một giờ tối đến bốn giờ sáng hôm sau. năm tiếng đồng hồ đó không phải lúc nào cũng vắng khách. cậu thỉnh thoảng sẽ thấy những tên ăn mặc như tội phạm vào mua thuốc lá hoặc bia. đôi lúc là một, hai cặp tình nhân mua mì gói hoặc bao cao su. có cả đôi kẻ kì lạ vào mua hai, ba bịch snacks rồi ngồi ở quầy ghế cạnh bức tường kính lớn nhìn ra đèn đường lập lòe, ăn từng bịch chậm rãi, rồi lại đi mất.

tạm biệt nhé linh hồn cô đơn, cậu hay ngao ngán hát qua kẽ răng một câu ngang ngược không thanh điệu như vậy mỗi một khi ai đó bước ra khỏi cửa hàng. nghe thì dở người quá, nhưng trong thời gian trôi chậm như muốn ăn mòn bóng người in nghiêng trên mặt kính, donghyuck cho phép mình như thế.

cậu không thật sự nói chuyện với bất kì một khách hàng nào. thật là kì quặc, cậu nghĩ, nếu như có ai đó hoàn toàn xa lạ bắt chuyện với mình vào cái tầm này. nên với tôn chỉ khách hàng là thượng đế của một kẻ làm "dịch vụ", cậu sẽ không để cho khách hàng của mình rơi vào tình thế như vậy.

"tính tiền giúp anh. hôm nay em vẫn tốt chứ, donghyuck?"

ừ, cho đến lúc gặp tên này.

công việc này cho cậu rất nhiều thứ cậu không muốn, nhớ chứ.

đó có thể là một khoảng thời gian vắng lặng quá dài buộc cậu phải suy nghĩ lại về những quyết định mà mình đã đưa ra trong cuộc đời. như việc theo đuổi âm nhạc, như việc đến seoul, như việc "tại cái mẹ gì mà mình lại đi dí mông vào cái công việc dấm dớ này".
đó có thể là sự phát triển tệ hại của thói quen hút thuốc, mà thằng cu em cậu có khi còn ghét điều này hơn cả cậu.

đó có thể là một tên lạ hoắc xông vào cuộc đời cậu vào hai giờ sáng một ngày mùa hè.

"khỏe, cảm ơn."

tên lạ hoắc đó là ông anh này.

tại sao cậu biết đó là một "ông anh" trong khi tên đó trông chỉ xấp xỉ tuổi cậu ư? vì anh ta nói thế. trong rất nhiều cuộc nói chuyện ngắn ngủn trước đây.

ban đầu thì anh ta chỉ ghé qua mua vài lon cà phê ướp lạnh. rồi vài điếu thuốc "giống loại em đang hút ấy nhưng gói ít hơn". sau đó, chúa ơi làm ơn giết cậu luôn cho rồi, anh ta biết tên cậu - viết trên cái bảng tên kim loại sáng bóng ngu ngốc đeo trước ngực. giờ thì mỗi tối thứ tư, anh ta này lại ghé qua mua mì và hỏi cậu ngày hôm ấy thế nào.

ồ, gặp anh thì không tốt lắm đâu.

"donghyuck này, em làm nhạc hả?"

"ăn mì của anh đi."

"em đang viết lời bài hát nhỉ, em theo thể loại gì thế? rap à, trông em chẳng giống mấy tên rapper lắm. không ý gì đâu nhé. ừm. trông em như này, có lẽ là r&b, hoặc là ballad. nhỉ?"

anh ta mỉm cười khi cậu ngước lên. hai khóe mắt cong cong đầy chiến thắng. cậu lại cúi đầu xuống.

"thôi nào, mình là đồng nghiệp đấy."

ồ, là sao?

trước khi đôi vans đen bước ra khỏi cửa hàng sáng hôm đó, cậu cố làm cho giọng mình dửng dưng nhất có thể.

"anh tên gì?"

cái bóng người ấy khựng lại, quay ngoắt về phía cậu với vẻ ngạc nhiên rõ ràng trên khuôn mặt. cậu cá là bộ não của anh ta đã đình công chừng đâu gần năm phút. vì anh ta cứ đứng yên đó tận năm phút. rồi với nụ cười tươi chưa từng thấy khiến cậu hơi nheo mắt, không phải vì chói mắt hay gì đâu nhé, anh ta đáp rõ to.

"anh tên minhyung!"

"không, nghệ danh ấy."

nét tươi vui hớn hở trên mặt minhyung xìu xuống trong chớp mắt. cậu cứ ngỡ như mình là một mụ phù thủy độc ác vừa đâm kim nhọn vào quả bóng chứa niềm vui của một đứa trẻ vào hôm sinh nhật nó vậy. nhưng mà cậu có ý hỏi nghệ danh thật, nào có thể trách cậu.

"nhiều lắm em ơi, nhưng mà thôi, em cứ biết là mark đi. username soundcloud là onyourmark."

I'm tryin' hard to stop the rain
'Cause smilin' doesn't feel the same
I just called to tell you "Drive safe"
Will I see you in the mornin'?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#allhyuck