Chương 10: Giống như hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với việc bị chia cho cái bát màu hồng, ngay từ đầu Kim Thái Hanh đã có ý định từ chối.

Bởi vì rõ ràng hắn thấy cái bát trên tay Điền Chính Quốc là màu lam - Vì sao đối phương lại cố tình đưa cho hắn cái màu hồng chứ? Nhìn hắn giống người thích dùng đồ đạc màu hồng không?

Đó chính là lý do cho việc Kim Thái Hanh cầm cái bát rồi chìm vào u mê mờ mịt mất mấy giây đồng hồ.

Chẳng qua, bạn cùng phòng mới của hắn nhìn có vẻ rất lạnh lùng. Hắn đã làm phiền người ta mua giúp nhiều đồ như vậy, cũng không thể mặt dày mà yêu cầu thêm, nhất là loại chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này.

Do đó, hắn chỉ đành đè nén kháng nghị trong lòng, lặng lẽ nhận lấy phần mình được phân chia.

... Mặc dù trong lòng hắn vô cùng muốn nói một câu: tôi không thích màu hồng!

Sau đó, Điền Chính Quốc lấy tiền thừa trả cho Kim Thái Hanh.

Để cảm ơn, Kim Thái Hanh chủ động đề nghị mời Điền Chính Quốc ăn cơm chiều.

Điền Chính Quốc nghĩ đến chuyện suýt nữa gãy tay vì xách đồ, nên cũng không từ chối nữa, còn thầm khen Kim Thái Hanh thế mà thực có lương tâm.

Nếu là mời người ăn cơm khách, chọn cơm canteen thì có vẻ hơi thiếu lòng thành. Vì thế cho nên Kim Thái Hanh đề nghị đi tới quán ăn ở ngoài trường.

Điền Chính Quốc không có ý kiến, dù sao Kim Thái Hanh cũng chẳng thiếu tiền.

Sau khi bóng tối bao phủ vườn trường, không gian cũng yên tĩnh hơn so với ban ngày nhiều lắm. Đi thẳng tới cửa Nam của trường đại học, hai người mới thấy đèn đóm rực rỡ của chợ đêm.

Trên con phố đối diện với cửa Nam của trường đại học, những quán ăn ngon với đặc trưng của đủ các vùng miền mọc lên san sát nhau. Quán xiên que, quán thịt nướng, quán lẩu cay... nói chung là vô cùng đa dạng.

Nhóm thanh niên trẻ tuổi mang theo sự trẻ trung sôi nổi của học sinh sinh viên tụ tập thành từng nhóm, ngồi khắp trong và ngoài quán. Bọn họ vui vẻ chuyện trò, ăn cơm uống rượu, náo nhiệt vô cùng.

Nghe những âm thanh rộn rã, ngửi mùi thức ăn thơm nồng, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cảm thấy hứng thú hẳn lên, dạ dày cũng bắt đầu rục rịch.

Kim Thái Hanh đút hai tay vào trong túi quần, nói: "Cậu muốn ăn cái gì? Tự chọn đi."

Chỉ một câu đơn giản, nhưng chẳng hiểu vì sao Điền Chính Quốc lại cảm thấy đôi phương rất là khí phách.

Điền Chính Quốc đảo mắt nhìn qua menu một lượt. Sự thật là, sau nhiều năm âm thầm quan sát trang cá nhân của Kim Thái Hanh, cậu đã quá hiểu Kim Thái Hanh thích ăn món gì - Người này khoái cá om dưa, tôm hấp, xào cay, mì cá, ngoài ra còn có bánh rán cùng với cà ri...

Thế nhưng nếu bây giờ cậu chọn những món Kim Thái Hanh yêu thích, liệu có phải là... rất mưu mô?

Ở phía đối diện, Kim Thái Hanh vẫn đang nhìn Điền Chính Quốc, kiên nhẫn chờ cậu đưa ra lựa chọn.

Điền Chính Quốc cảm thấy hơi xấu hổ... Ôi dào, tùy tiện đi, rối rắm cái khỉ gì!

"Xào cay tổng hợp*."

(*):

Kim Thái Hanh nghe vậy liền vui vẻ nói: "Tôi cũng muốn ăn xào cay, chúng ta quả là tâm ý tương thông!"

Điền Chính Quốc: "..."

Hai người băng qua đường cái, đi vào một quán xào có vẻ đắt hàng ở phố đối diện. Kim Thái Hanh chọn một đống đồ ăn, bảo ông chủ xào "cay vừa", lại hỏi Điền Chính Quốc có muốn uống chút bia lạnh hay không.

Điền Chính Quốc hơi sửng sốt. Tuy bây giờ cậu đã lên đại học, thế nhưng thực tế vẫn chỉ là vừa mới tốt nghiệp phổ thông thôi, quả thật chưa từng uống bia lần nào.

Đối mặt với câu hỏi của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại bắt đầu rối rắm. Nếu uống bia có phải cậu sẽ giống trai thẳng hơn không? Kiểu như đàn ông thêm một chút?

Nhưng cậu thật sự không có hứng thú với loại đồ uống này...

...

A đậu má! Vì sao cậu phải để ý đến Kim Thái Hanh như vậy!

Điền Chính Quốc bị chính sự rối rắm của mình làm cho nổi cả da gà một lần nữa. Cuối cùng, cậu bình tĩnh nói: "Không uống."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng thở ra, cười cười: "Tốt quá, tôi cũng không uống."

Điền Chính Quốc: "..." Đệt, vậy cậu còn hỏi tôi làm gì!

Cuối cùng, bọn họ gọi hai lon coca lạnh. Trong lúc chờ thức ăn, người bán hàng mang nước lên trước, đặt ngay trước mặt Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc định vươn tay qua lấy, không ngờ Kim Thái Hanh đã cầm một lon lên, mở nắp rồi mới đưa cho cậu.

Hành động hết sức ga lăng này khiến cho trái tim Điền Chính Quốc hẫng đi một nhịp.

... Cậu bạn trai trước mặt, quả thực...

Nếu Kim Thái Hanh tán gái, chắc chắn là đạt tiêu chuẩn hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn.

Hai người chạm cốc. Kim Thái Hanh bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Điền Chính Quốc: "Cậu học trung học ở chỗ nào?"

Điền Chính Quốc: "Khối phổ thông của trường Đại học Sư phạm."

Kim Thái Hanh: "Ô? Đó không phải là trường phổ thông công lập tốt nhất thành phố chúng ta sao?"

Điền Chính Quốc: "... Một trong số những trường tốt của thành phố thôi."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Lợi hại quá, có bạn phổ thông nào cùng đỗ một trường đại học với cậu không?"

Điền Chính Quốc: "Có, nhưng khác khoa, khoảng mười người, còn có đàn chị khóa trên nữa."

Kim Thái Hanh: "Thật tốt, bạn cũ cùng thi vào đại học này với tôi, theo như tôi biết thì chỉ có một người, lại còn là người chẳng bao giờ tiếp xúc."

Thực ra cũng không có gì khác biệt. Điền Chính Quốc không thích xã giao, có vài người tuy thấy mặt có thể gọi tên, song cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy.

"Cậu học trường nào?" Điền Chính Quốc biết còn cố hỏi.

"Một trường tư," Đúng lúc đồ ăn được bưng lên, Kim Thái Hanh tách đũa, nói tiếp: "Quốc tế Đức Âm, không biết cậu đã nghe nói tới chưa."

"Ồ... Chưa từng nghe qua, nó như thế nào?" Điền Chính Quốc vừa gắp đồ ăn, vừa âm thầm tự mắng mình một câu "Không biết xấu hổ".

Quá nhiên, Kim Thái Hanh liền giới thiệu trường mình với Điền Chính Quốc, bao gồm cả ba cấp tiểu học, trung học và phổ thông.

Là ngôi trường được gắn mác "Quốc tế", trung học phổ thông Đức Âm chủ yếu bồi dưỡng học sinh đi du học ở nước ngoài. Căn cứ vào những điểm đến tương lai mà học sinh mong muốn, trường chia thành bảy, tám lớp ngôn ngữ như Anh, Mỹ, Đức,... Toàn bộ nội dung giảng dạy đều theo hệ thống giáo dục của nước ngoài. Mặt khác, còn có một lớp quốc tế tổng hợp và một lớp tố chất tổng hợp.

Kim Thái Hanh học ở lớp "Quốc tế tổng hợp". Có lẽ đây chính là "lớp ưu tú" mà Điền Chính Quốc nghe người khác tám nhảm lúc trước.

Cái gọi là "tổng hợp", chính là không xác định sẽ du học ở quốc gia nào, cho nên cái gì cũng đều phải học.

Điền Chính Quốc tò mò: "Cậu học chương trình của tất cả các lớp khác sao?"

Kim Thái Hanh cười, nói: "Làm sao học nổi? Chỉ cần chọn ba cái là được rồi. Tôi chọn Anh Pháp Đức."

Điền Chính Quốc kinh ngạc: "Cho nên, cậu còn biết nói tiếng Đức và tiếng Pháp?"

Kim Thái Hanh không phủ nhận, lại bổ sung thêm: "Còn biết một chút tiếng Nhật. Nhưng chỉ ở trình độ nghe nói và giao tiếp thông thường thôi, đọc viết không tốt lắm."

Điền Chính Quốc ngất, như thế đã trâu bò lắm rồi đó, có biết không!

"Có điều, đến học kỳ 2 năm lớp 11 tôi mới chuyển sang lớp Tố chất tổng hợp." Kim Thái Hanh uống một ngụm coca, lại nói: "Đó chính là lớp ôn thi vào các trường đại học trong nước của trung học Đức m. Bởi vì tôi bỗng nhiên quyết định thi vào đại học. Lúc ấy, tôi không theo kịp mọi người, cho nên cơ bản là không đi đi học, mà toàn tự học ở nhà."

Tự học? Điền Chính Quốc càng thêm kinh hãi!

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ một chút, sửa lại lời mình: "Nói đúng ra là học gia sư ở nhà. Mời các thầy cô chuyên luyện thi đại học trong và ngoài trường về dạy cho tôi. Sau một thời gian học bù điên cuồng, tôi mới miễn cưỡng bắt kịp chương trình."

Điền Chính Quốc: "..." Thế còn dễ chấp nhận một chút, không thì Kim Thái Hanh thật sự là Thần.

Kim Thái Hanh: "Cậu học ban xã hội hay ban tự nhiên?"

Điền Chính Quốc: "Tự nhiên."

Kim Thái Hanh sáng bừng con mắt: "Vậy là cậu rất lợi hại. Đề thi ban Toán Lý Hóa vào các trường đại học trong nước quá khó, may là tôi ôn ban xã hội, chứ nếu thi tự nhiên, có lẽ không đỗ được Đại học F đâu."

Điền Chính Quốc cười cười: "Lợi hại cái gì, tôi cũng có biết tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng Nhật đâu."

Đúng là khoa Báo chí của Đại học F cho thi cả ban tự nhiên và ban xã hội, nhưng Kim Thái Hanh có thể dùng một năm để vượt qua ba năm ôn tập của người khác mới thật sự là lợi hại đi?

Huống hồ, Điền Chính Quốc cũng không biết kéo vi-ô-lông, chơi golf, đánh kiếm, làm thơ... Được rồi, làm thơ thì không tính, bây giờ đọc lại những dòng thơ Kim Thái Hanh viết năm nào, quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.

Hai người vùi đầu ăn uống thêm một lát, Kim Thái Hanh bỗng ngẩng đầu, hỏi: "Mà này, bình thường, lúc rảnh rỗi cậu thích làm gì?"

Điền Chính Quốc nói: "Chơi DotA."

Kim Thái Hanh lập tức tỏ ra vui vẻ: "Cậu cũng chơi DotA?"

Điền Chính Quốc không lên tiếng. Cậu sẽ không thừa nhận vì nhìn thấy video game mà Kim Thái Hanh up lên mạng xã hội nên mới tập chơi theo hắn.

Kim Thái Hanh vẫn đang hưng phấn: "Buổi tối chơi một ván nhé?"

Điền Chính Quốc: "Ký túc xá không có mạng."

Kim Thái Hanh vươn tay chỉ về một hướng: "Tôi vừa thấy gần đây có một quán game."

"Chẳng phải cậu còn chưa thu xếp đồ đạc à? Lần sau đi." Không phải Điền Chính Quốc muốn làm Kim Thái Hanh cụt hứng, mà sự thật là... bây giờ cậu đang rất căng thẳng, sợ lát nữa đánh không tốt sẽ kéo chân sau của Kim Thái Hanh. Thôi thì, chờ khi trạng thái của cậu tốt hơn rồi sẽ tính đi.

Kim Thái Hanh: "Nói cũng phải, về sau có thời gian liền chơi. Ngoài game ra, cậu còn làm gì nữa?"

Điền Chính Quốc im lặng trong nháy mắt, mở miệng đáp: "Lúc ở nhà, thỉnh thoảng còn đánh dương cầm."

Kim Thái Hanh nghe vậy, lập tức nở nụ cười: "Cậu cũng biết chơi dương cầm à?"

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh sẽ nói như vậy. Cậu dùng giọng điệu như nhìn thấu tất cả, bình tĩnh nói: "Ừ, cậu cũng biết sao?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đúng vậy, lúc nhỏ tôi có học, nhưng đã nhiều năm không đánh rồi, chờ tôi luyện tập thêm... Cậu đến trình độ nào rồi? Có cơ hội thì so tài một chút nhé? Hoặc là hợp tấu bốn tay."

Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cũng hơi không chịu nổi. Cậu không nhịn được mà nở nụ cười: "Được, lúc nào cũng sẵn sàng chiều cậu."

Kim Thái Hanh đột nhiên giơ cốc lên, dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn cậu: "Điền Chính Quốc, rất vui khi được làm quen với cậu."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Kim Thái Hanh. Cả hai đồng thời ngây ngẩn.

Ánh đèn rực rỡ đủ loại sắc màu trong chợ đêm hoà lẫn vào nhau, hắt tới nửa bên mặt nghiêng của cả hai người, tựa như phủ lên mặt họ một tầng mộng ảo.

Trong đầu Điền Chính Quốc bỗng lóe lên động tác minh họa tương đối phô trương của Tề Thu Nhị khi mô tả ánh mắt Kim Thái Hanh vào sáng nay.

Trong khoảnh khắc đối mặt, hình như cậu cảm giác được, miêu tả ấy rất là chân thực...

Lập tức điều chỉnh tầm nhìn lệch đi một chút, Điền Chính Quốc giơ cốc lên chạm vào cốc của Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng vậy."

Khi ba tiếng "tôi cũng vậy" được thốt ra, đại não của Điền Chính Quốc đã hoàn toàn tê dại vì bị điện giật. Song, mặt cậu thì lại không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

Có lẽ, ngay tại thời điểm Kim Thái Hanh không hề nhận ra Điền Chính Quốc đang "vui" thì cậu lại thực sự rất rất vui. Vui đến nỗi trái tim đập dồn từng trận, hệt như một chú nai con háo hức nhảy loạn cào cào.

Trước ngày hôm nay, Điền Chính Quốc hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh mình và Kim Thái Hanh ngồi đối mặt với nhau, lại càng không tin có thể tận mắt thấy Kim Thái Hanh tươi cười, tùy tiện phóng điện với mình.

Chỉ có hai người bọn họ... Thật giống như đang hẹn hò.

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. Vì sao sáu năm trước không ở lại chờ Kim Thái Hanh thi xong? Vì sao sau khi về nhà không lập tức mở lại nhạc phổ?

Năm năm trước cũng thế, vì sao đã add QQ của đối phương rồi lại chẳng nói với hắn dù chỉ một câu? Vì sao lúc tái ngộ ở đài truyền hình lại không có dũng khí nói tên mình cho hắn biết?

Nếu quen nhau từ sớm, có phải cậu và Kim Thái Hanh đã là bạn tốt năm, sáu năm?

Cùng sống trong một thành phố, năm, sáu năm này, chẳng biết bọn họ sẽ có bao nhiêu cơ hội hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.

...

Nhưng mà, trên đời làm gì có "giá như".

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, lại nhìn vào mắt Kim Thái Hanh một lần nữa: "Sau này phiền cậu chăm sóc."

Kim Thái Hanh cứng người mất một giây, song lập tức khôi phục tinh thần, cười nói: "Ừ."

-

Nhạc dạo:

Kim Thái Hanh: Đm, mình và Điền Chính Quốc đúng là tâm ý tương thông!

Điền Chính Quốc: Đừng có ngốc, đây chính là tổng kết sau mấy năm nằm vùng của tôi.

...

Kim Thái Hanh: Tiêu rồi, tôi đối với Điền Chính Quốc chính là vừa gặp đã yêu!

Điền Chính Quốc lạnh lùng dời tầm mắt. ( Thật ra đã bị điện giật đến tê rần)

Kim Thái Hanh: A! Tôi thất tình rồi! TAT

...

Điền Chính Quốc cười với Kim Thái Hanh: "Phiền cậu chăm sóc."

Kim Thái Hanh: "Ừ!" Tôi cảm thấy tôi còn có thể chăm và sóc nhiều thêm một chút!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC