Chương 17: Xây dựng lại tư tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận thứ hai, Thẩm Nhạc Triết xung phong làm liệt sĩ. Kim Thái Hanh vẫn solo đường giữa như lúc trước. Vì thế cho nên Điền Chính Quốc liền theo Triệu Tư, Lý Khải Tinh phối hợp đánh đường ưu tiên.

Con trai chơi game có xu hướng nói chuyện dựa vào thực lực. Sau khi Điền Chính Quốc đại sát tứ phương ở trận đầu, ba người còn lại liền nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, thái độ cũng niềm nở nhiệt tình hơn rất nhiều.

Vào trận, Triệu Tư và Lý Khải Tinh còn chìm trong trạng thái rảnh tay quá mức của trận đánh đầu. Thấy Điền Chính Quốc kỹ thuật rất cao, bọn họ liền quay sang bắt chuyện với cậu.

Tư lệnh bù nhìn: "0, cậu là người bản địa à?"

J_K: "Uh"

Em gái tao không thể nhỏ hơn tao ba tháng: "0, cậu chơi DotA mấy năm rồi?"

J_K: "2"

Em gái tao không thể nhỏ hơn tao ba tháng: "Tôi cũng mới chơi hơn hai năm một chút thôi, vì sao lại cảm thấy cậu trâu bò như vậy nhỉ? Cậu chơi kiểu gì?"

J_K: "Luyện tập nhiều."

Em gái tao không thể nhỏ hơn tao ba tháng: "..."

Điền Chính Quốc trả lời vô cùng ngắn gọn, cho người khác một cảm giác cực kỳ ngầu.

Nhưng câu nói "luyện tập nhiều" không phải là cậu giả ngầu, mà thực sự là đúc rút từ kinh nghiệm.

Lúc trước, quả thật vì Kim Thái Hanh nên Điền Chính Quốc mới download DotA, nhưng cậu hoàn toàn không coi chơi game là một việc tầm phào.

Con người Điền Chính Quốc, bất kể làm chuyện gì đều đặt mục tiêu cực kỳ cao, một khi đã làm thì nhất định phải làm thật tốt.

Để luyện kỹ thuật, cậu từng tìm một đống video và bài hướng dẫn của cao thủ DotA về nghiên cứu, luyện bổ đao, luyện thao tác, luyện di chuyển.

Những việc nhàm chán trong mắt người khác, với Điền Chính Quốc lại là rất bình thường. Bởi vì từ nhỏ, nghị lực của cậu đã được chiếc đàn piano mài dũa thành một thanh kiếm vô cùng sắc bén.

Game bàn phím cũng tương tự như đánh đàn, gặp phải kỹ năng không biết, chỉ cần luyện đi luyện lại, một trăm lần, hai trăm lần, cho đến khi quen tay, để nó trở thành một loại bản năng là được.

Nhưng đa số mọi người đều chơi cho vui, không có ý thức như vậy. Vì thế, Điền Chính Quốc chỉ bỏ ra một chút tâm tư và công sức là sẽ chơi giỏi hơn so với rất nhiều người.

Hơn nữa, Điền Chính Quốc có thể thi đậu Đại học F, chắc chắn thành tích không tồi. Đối mặt với một học sinh xuất sắc, một cao thủ chơi game, một người có tính cách ngầu lòi như vậy, đám người Lý Khải Tinh không khỏi thán phục ở trong lòng.

Triệu Tư không nhịn được mà giơ cành ô-liu, ý đồ kéo cao thủ vào trận doanh nhà mình: "0, bình thường cậu có team cố định nào không?"

J_K: "Không."

Trước đây, bạn học của Điền Chính Quốc cũng chơi DotA, nhưng chơi chung với nhau rất phiền. Lại nói, bản thân Điền Chính Quốc luôn đề cao kỹ thuật cá nhân, không cần phối hợp với đồng đội, cho nên cậu thường xuyên chơi một mình.

Em gái tao không thể nhỏ hơn tao ba tháng: "Vậy 0 này, về sau cậu chơi cùng chúng tôi nhé?"

Lời này vừa hiện lên trên màn hình, tay Điền Chính Quốc đột nhiên khựng lại.

Triệu Tư và Lý Khải Tinh cũng lập tức ngẩn người, còn tưởng đối phương định từ chối. Kết quả, năm giây sau, trên khung chat nhảy ra một câu.

J_K: "Ok, nhưng đừng gọi tôi là 0."

Trong nháy mắt, Triệu Tư và Lý Khải Tinh ngã gục xuống đất, hoàn toàn không dậy nổi.

Không ai hiểu vì sao Điền Chính Quốc lại không thích cái tên viết tắt này.

Chỉ có người cùng thuộc một thế giới với cậu là Kim Thái Hanh, sau khi nhìn thấy câu kia, mí mắt chợt giật giật vài cái.

Tuy Điền Chính Quốc cho người khác cảm giác cậu là một thẳng nam thực sự, nhưng Kim Thái Hanh vẫn không khỏi tự suy diễn một phen: nếu Điền Chính Quốc là gay, có vẻ cũng là 1...

Ựa, cái thuộc tính ấy, có khác gì so với trai thẳng đâu.

Bởi vì Kim Thái Hanh, cũng là chuẩn 1.

Lúc hắn đang suy nghĩ miên man, khung chat liền xuất hiện lời kêu cứu của Thẩm Nhạc Triết: "Đậu má, ông sắp bị đánh sml rồi! Thế mà các người còn có thời gian nói chuyện phiếm! Ai đó đến giúp tao đi!"

Trận này thực lực hai bên tương đương nhau. Thẩm Nhạc Triết lấy một chọi ba, đương nhiên là không chịu nổi. Hắn một đường tự dâng đầu mình, diễn trọn vai "liệt sĩ – chân chính".

Sau khi chết lần thứ ba, hắn thấy những người còn lại trong đoàn vẫn đang nói chuyện phiếm, lập tức bùng nổ.

Nhưng tiếng kêu cứu của Thẩm Nhạc Triết không được mọi người thương cảm, Triệu Tư còn trêu chọc hắn: "Ha ha ha, no zuo no die why you try"*.

(*) Câu này nghĩ là: Nếu không tìm chết sẽ không phải chết, cố quá làm gì.

Em gái tao không thể nhỏ hơn tao ba tháng: "Chọn chơi số 3 phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hy sinh, chấp nhận số phận đi!"

Đêm thần nguyệt: "Fuck em gái mày!"

Em gái tao không thể nhỏ hơn tao ba tháng: "Tới luôn đi!"

Đêm thần nguyệt: "Cầm thú! Đến em gái mình cũng không tha!"

Tư lệnh bù nhìn: "Thái Hanh nhanh tới AF* Nhạc Nhạc bé bỏng nhà mày đi, nó sắp phát nổ rồi kìa."

(*) AF = Anal fuck = thông ass -_-

Kim Thái Hanh giật giật mí mắt. Lần đầu tiên hắn có cảm giác mất mặt vì lũ bạn không biết liêm sỉ của mình.

Hắn hy vọng Điền Chính Quốc vờ như không thấy. Nào ngờ, một người kiệm lời như cậu lại thấy tò mò đối với sự việc này: "AF là gì?"

Kim Thái Hanh: "..."

Lý Khải Tinh trực tiếp gõ một chuỗi "hahahahahaha" trên kênh chat.

Triệu Tư giải thích: "AF = Anal F@ck = thích được  chăm sóc."

Đêm thần nguyệt: "Tới đây nào, Thái Hanh, miệt mài âu yếm tao đi!"

...

Điền Chính Quốc hơi khiếp sợ.

Dù ở thời đại của bọn họ, vấn đề này đã tương đối cởi mở, nhưng trường học trước đây của cậu rất truyền thống. Kể cả những hủ nữ và đám nam sinh hay đem chuyện giới tính ra đùa giỡn với nhau, cũng hiếm khi nói năng không có chừng mực như vậy.

Đương nhiên, điều ấy cũng là do tính cách của Điền Chính Quốc. Từ khi ý thức được tính hướng của mình, cậu liền giữ khoảng cách thích hợp với các nam sinh khác. Vì thế, người đùa giỡn với cậu ít cực kỳ.

Giờ thấy đám bạn của Kim Thái Hanh trêu chọc lẫn nhau, Điền Chính Quốc bỗng cảm thấy cánh cửa bước sang một thế giới mới vừa mở rộng!

Cậu thật không ngờ khi Kim Thái Hanh ở cùng bạn lại... phóng khoáng đến như vậy.

Chẳng lẽ, đây mới là cách mà trai thẳng chơi đùa với nhau?

Nhớ lại thái độ của Cao Tuấn Phi và Kim Thái Hanh đối với topic đồn nhảm lúc trước, Điền Chính Quốc muộn màng phát hiện: thì ra tất cả những chuyện bát quái tình nhân, chuyện đăng tin trên mạng xã hội, chuyện trêu ghẹo ở hồ Uyên Ương, hay là chuyện cái topic kia, đều chỉ có cái tên giả làm trai thẳng như cậu tự – nghĩ – nhiều.

— Trai thẳng thời đại mới, là phải đùa giỡn mà không để ý một cái gì.

Sau khi Thẩm Nhạc Triết nói câu kia, Kim Thái Hanh liền đáp bằng một chữ "cút".

Điền Chính Quốc liếc trộm Kim Thái Hanh một cái, thấy mặt hắn không lộ ra một chút xấu hổ nào, ngược lại còn mỉm cười theo thói quen.

... Quả nhiên, hắn không hề để ý.

Quãng thời gian chơi game sau đó, Điền Chính Quốc với tam quan hoàn toàn sụp đổ, vừa quan sát cách trò chuyện của Kim Thái Hanh và bạn bè, vừa nhanh chóng xây dựng lại tư tưởng của mình.

Không anh em, không DotA.

Tổ đội chơi game là hành vi tăng cường tình hữu nghị tốt nhất.

Kim Thái Hanh chơi game vốn rất lợi hại, hôm nay lại có thêm cao thủ như Điền Chính Quốc, cho dù đồng đội bị chèn ép giữa đường, chung quy cũng sẽ không thua.

Sau một buổi tối, Điền Chính Quốc đã khá quen thuộc với bạn bè của Kim Thái Hanh. Lúc ngừng chơi game, Triệu Tư còn chủ động thêm WeChat của cậu. Sau đó, những người khác cũng sôi nổi đòi thêm.

Điền Chính Quốc không từ chối, cho bọn họ nick WeChat của mình.

Lý Khải Tinh đặc biệt tạo một box chat trên WeChat, hẹn Điền Chính Quốc lần sau lại cùng chơi.

Kim Thái Hanh đề phòng nửa ngày, rốt cuộc cái gì cũng không phòng nổi.

Thoát game, cũng đến giờ tắm rửa đi ngủ.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lần lượt dùng nhà vệ sinh. Sau đó, Kim Thái Hanh lại nhờ Điền Chính Quốc bôi thuốc mỡ cho mình.

Trước lạ sau quen, bây giờ nội tâm Điền Chính Quốc đã bình tĩnh hơn so với sáng nay rất nhiều. Chỉ là lúc bôi thuốc, đầu óc cậu ngập đầy đống thảo luận về "Anal F@ck" của Triệu Tư ở trên game, vì thế mà suýt nữa không nhịn được lại cứng lên.

Đổi chiếu mới xong xuôi, Điền Chính Quốc bỗng hơi do dự không biết nên xử lý cái chiếu mới ngủ một đêm như thế nào. Dù sao thì cậu cũng không bị dị ứng, vứt đi thì hơi phí, nhưng nếu không vứt, để trong phòng cũng chẳng có tác dụng gì.

Đúng lúc Cao Tuấn Phi thấy được, liền nói: "Hai cái chiếu cũ này các cậu bỏ sao? Không cần thì đưa tôi đi? Tôi mua lại cho các cậu."

Kim Thái Hanh cảm thấy buồn cười: "Cậu lấy là tốt rồi, mua lại cái gì... Tôi còn phải cảm ơn cậu giúp tôi tiết kiệm công mang xuống lầu vứt đấy."

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh thẳng thắn như thế, cũng hào phóng đưa cái chiếu của mình cho Cao Tuấn Phi. Nhưng trong nháy mắt đưa đồ, đầu óc cậu bỗng lóe lên một ý tưởng: không phải là Cao Tuấn Phi định bán lại mấy cái chiếu này đấy chứ?

Ặc, tuy cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng Điền Chính Quốc cũng không phải người ám ảnh về vấn đề sạch sẽ. Cậu thầm nghĩ, chiếu mới ngủ có một lần, có bán cho người khác cũng chẳng sao, nên không nói gì thêm.

Sau khi bò lên giường, Điền Chính Quốc lại chui vào trong chăn mở WeChat, nhanh chóng vào trang cá nhân của ba người Thẩm Nhạc Triết, Triệu Tư và Lý Khải Tinh – Kế tiếp, cậu liền nhìn thấy những tin tức có liên quan tới Kim Thái Hanh do bọn họ đăng lên.

Dạo một lượt, quả nhiên thu hoạch được rất nhiều!

Nhất là trang cá nhân của Thẩm Nhạc Triết. Bên trong tới một phần ba nội dung là có liên quan đến Kim Thái Hanh. Hắn còn đăng không ít ảnh chụp cùng với người kia, bao gồm ảnh hai người cùng ăn cơm, cùng hát karaoke, cùng chơi bóng, cùng đi ở trong và ngoài trường... Nói chung là gi gỉ gì gi, cái gì cũng có.

Có điều, so với những bức ảnh được chọn lọc rồi mới đăng lên của Kim Thái Hanh, ảnh mà Thẩm Nhạc Triết up đều là tùy tiện chụp bừa. Nếu không phải giá trị nhan sắc của Kim Thái Hanh đủ cao, 360 độ không góc chết thì cái tên hại bạn Thẩm Nhạc Triết kia đã sớm bị đánh thành đầu heo rồi.

Trái lại, Triệu Tư và Lý Khải Tinh đăng ít nội dung liên quan đến Kim Thái Hanh hơn. Từ đó có thể nhìn ra, quan hệ của Thẩm Nhạc Triết và Kim Thái Hanh là rất tốt.

Điền Chính Quốc lưu một đống ảnh mới, thấy cái này cũng đẹp cái kia cũng đẹp. Quả thực hệt như fan cuồng vớ được ổ cứng của thần tượng, hạnh phúc đến phát nổ tới nơi.

Nhưng cùng lúc đó, cậu lại không khống chế được mà hâm mộ Thẩm Nhạc Triết. Hâm mộ hắn có thể làm bạn với Kim Thái Hanh nhiều năm như vậy. Hâm mộ cách bọn họ đùa giỡn đến không giới hạn ở trong game...

Loại hâm mộ này, hoàn toàn không giống cảm giác khó chịu mà những scandal tình ái của nữ sinh với Kim Thái Hanh mang lại.

Dù sao, tình bạn là tình bạn, tình yêu là tình yêu, Điền Chính Quốc chưa bao giờ mơ ước những điều vượt ngoài tầm với.

Trong giới hạn của tình bạn, nếu cậu có thể có được địa vị tương đương với Thẩm Nhạc Triết ở trong lòng của Kim Thái Hanh, vậy đã vô cùng hiếm thấy rồi.

Vừa nghe bọn họ nói ở trong game, cuối tháng chín, Thẩm Nhạc Triết và Triệu Tư sẽ sang Anh du học. Lý Khải Tinh thì sang Canada vào cuối tuần này.

Có cái gọi là "gần quan được ban lộc", Điền Chính Quốc không khỏi nghĩ, nếu Thẩm Nhạc Triết đi rồi, người có khả năng thân với Kim Thái Hanh sẽ là mình. Sao cậu không nắm chắc cơ hội, thừa dịp mấy năm đại học mà chiếm đoạt vị trí của người kia?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, liền lửa lớn lan tràn ra toàn đồng cỏ.

Điền Chính Quốc nghe tiếng tim đập như trống nổi của mình, cậu nằm trong chăn, chớp chớp mắt. Sâu dưới đáy con ngươi trong suốt của cậu dần hiện ra một tia sáng quyết tâm.

Sáng sớm hôm sau, Kim Thái Hanh mơ màng tỉnh dậy, cầm điện thoại lên xem giờ theo bản năng, lại mở WeChat đang báo đỏ như mọi ngày.

Mạng xã hội có mấy cái thông báo mới. Hắn xem qua một chút, bỗng tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Vào nửa đêm qua, Điền Chính Quốc like cái trạng thái "bạn mới" của hắn, lại còn bình luận một cái mặt cười.

Kim Thái Hanh không nhịn được mà cười ngây ngô, nhìn sang cái giường trống bên kia, Điền Chính Quốc dậy sớm hơn hắn rất nhiều.

Ló đầu ra khỏi thành giường, Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc đang thay quần áo ở bên dưới. Khi mặc T shirt, thắt lưng mảnh khảnh của đối phương trực tiếp lộ ra. Cũng vì thế mà Kim Thái Hanh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không chịu được.

Ngáp dài một cái, hắn biếng nhác gọi tên Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, mỉm cười với hắn: "Dậy rồi à?"

Kim Thái Hanh: "..."

Xuống giường, Điền Chính Quốc lại chủ động hỏi thăm: "Lưng cậu đỡ hơn chưa?"

Kim Thái Hanh: "Ừm, tốt hơn nhiều rồi..."

... Sao thế nhỉ? Sao mà hắn cứ cảm thấy Điền Chính Quốc hôm nay và Điền Chính Quốc hôm qua hơi không giống nhau?

Cao Tuấn Phi cũng rời giường, vừa đánh răng rửa mặt xong. Hắn ra khỏi nhà vệ sinh thì Kim Thái Hanh đi vào.

Mắt thấy đã sắp chín giờ, Cao Tuấn Phi cau mày nói: "Này, sao người cuối cùng ở phòng này còn chưa tới? Mười giờ là tổ chức lễ khai giảng rồi, không phải là cậu ta trốn luôn đấy chứ?"

Điền Chính Quốc thay quần áo xong liền lấy một cặp kính ra khỏi ngăn kéo bàn học, đáp: "Không biết, Kim Thái Hanh số điện thoại của cậu ta, lát nữa gọi hỏi xem sao."

Cặp kính kia có gọng vàng rất mảnh. Điền Chính Quốc đeo lên càng có vẻ thư sinh, ngoài ra còn mang theo một tia sắc bén cùng cảm giác xa cách khó gần.

Kim Thái Hanh vừa làm vệ sinh cá nhân xong đi ra thì lập tức ngây ngẩn cả người: "Cậu... bị cận?"

Điền Chính Quốc: "Hơi, độ nhỏ thôi."

Kim Thái Hanh quan sát Điền Chính Quốc hai giây, cười nói: "Cậu đeo kính đẹp trai hơn."

Điền Chính Quốc: "..."

Khi nãy, Kim Thái Hanh cũng nghe được đoạn đối thoại giữa Cao Tuấn Phi và Điền Chính Quốc, nên hắn trực tiếp lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tạ Kỳ Bảo.

Tạ Kỳ Bảo trả lời ngay lập tức: "Tôi đi ăn sáng với ba mẹ, không kịp về ký túc xá, lát nữa sẽ đến thẳng hội trường."

Kim Thái Hanh đọc tin xong, lại thấy Điền Chính Quốc lấy một tờ giấy A4 ra khỏi ngăn kéo, hỏi: "Cái gì vậy?"

Điền Chính Quốc: "Bài diễn thuyết."

"... Bài diễn thuyết?" Cao Tuấn Phi nghe vậy thì nhanh chóng xoay người lại, "Đậu má, cậu là đại biểu của sinh viên mới?"

Điền Chính Quốc: "Ừ..."

Bình thường, các trường đại học sẽ chọn sinh viên trúng tuyển với số điểm cao nhất làm đại biểu để lên sân khấu đọc diễn văn. Cao Tuấn Phi tự xưng "Bách Hiểu Sinh", cho nên đương nhiên phải biết chuyện này.

Nhưng hắn không thể ngờ, cái ký túc xá mà mình được phân bừa tới lại đáng sợ như vậy. Hai hot boy, một người cực có khả năng trở thành nam vương của trường trong tương lai, một người còn lại chính là đại biểu sinh viên của khóa này!

Hiện tại, Cao Tuấn Phi cực kì muốn tìm cảm giác tồn tại từ trên người của thằng bạn cùng phòng cuối cùng.

Kim Thái Hanh cũng rất hiếu kỳ, ghé lại liếc nhìn một cái: "Cậu chuẩn bị khi nào thế?"

Mùi nước súc miệng bạc hà tươi mát cùng với hương vị đặc trưng trên cơ thể Kim Thái Hanh đập thẳng vào mặt, trong nháy mắt, Điền Chính Quốc cảm thấy hơi khó thở: "Chủ nhật tuần trước... Giáo viên phụ trách gọi điện thoại cho tôi."

Chống lại hormone do người mình thích phát ra ở khoảng cách gần như vậy, đối với Điền Chính Quốc mà nói, thực sự rất gian nan. Nhưng cậu đã quyết định, cho nên đã chuẩn bị sẵn tư tưởng tiếp nhận đủ loại thử thách rồi.

Kim Thái Hanh cười với cậu, cậu có thể nhịn.

Kim Thái Hanh tới gần cậu, cậu có thể nhịn.

Kim Thái Hanh khoác vai cậu, cậu cảm thấy cậu cũng có thể nhịn.

Nếu không thể nhịn, bọn họ còn làm bạn thế quái nào được? !

— Gặp nguy không loạn, thấy biến không sợ, đây mới là cách tiếp xúc bình thường giữa trai thẳng với nhau.

Nhạc dạo:

(Một)

Hệ thống : Bạn tốt "Điền – âm mưu – Chính Quốc" của bạn đã online.

Kim Thái Hanh: "..."

(Hai)

Điền Chính Quốc: "Cậu nhanh đi "chăm sóc" bạn của cậu đi."

Kim Thái Hanh (một mực mỉm cười): "Tôi chỉ muốn "chăm sóc" cậu."

Điền Chính Quốc (vẫn mặt đơ): "Nào, mau tới chăm, sóc tôi."

Kim Thái Hanh: "... ... ..." ! ! ! (nội tâm hoàn toàn sụp đổ: bảo cậu cái này, cậu mà như vậy, sẽ có ngày!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net