II. Chương 7: Một phòng ký túc xá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ hè nhanh chóng trôi qua.

Tháng chín đã tới.

Đến trường đại học, Điền Chính Quốc đi báo danh trước, sau đó mới lấy được bản đồ và chìa khóa ký túc xá.

Một đàn chị khóa trên nhiệt tình đòi dẫn cậu tới ký túc xá. Vậy cũng tốt, cậu đỡ phải tự đi tìm.

Trên đường, người đông, không khí có phần nhốn nháo. Tất cả đều là sinh viên mới đến báo danh.

Vừa thoát khỏi những ngày tháng thi đại học căng thẳng, đám thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi này trông qua có vẻ phấn chấn cực kỳ. Bọn họ nhìn ngang ngó dọc không ngừng, hệt như một con chim muốn giang rộng đôi cánh chao liệng trong thế giới mới.

"Hi hi, năm nay khoa Báo chí của chúng ta thật có phúc, một khóa mà có tận hai cậu hot boy..." Vừa đi, đàn chị vừa vui vẻ nói.

"Hả?" Điền Chính Quốc buồn bực, hai hot boy? Mình cũng tính là một trong hai à?

"Mới đây vừa có một cậu bạn tới báo danh," Đàn chị quan sát Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, ước lượng một chút rồi nói: "Cậu ta cao hơn em một chút, quào, ngoại hình quả thực vô đối! Mấy đàn chị đi đón sinh viên mới đã gục ngay tại trận, đến bây giờ còn chưa hồi máu đâu!"

Điền Chính Quốc bị cách dùng từ hài hước của đàn chị chọc cười. Nói vậy cũng hơi bị quá rồi đi?

"Em cũng rất đẹp trai, nếu em đến trước cậu ta, có lẽ người khiến bọn họ gục sẽ chính là em đấy," Giọng nói của đàn chị mang theo vài phần tiếc nuối: "Cho nên có thể nói, em đến rất không đúng lúc, mọi người vừa chịu một đòn quá mạnh, chức năng cảm thụ cái đẹp đã tạm thời mất đi hiệu lực."

Nghe đàn chị nói thế, Điền Chính Quốc không khỏi cảm thấy tò mò, rốt cuộc thì người tới trước cậu đẹp đến cỡ nào cơ chứ.

Điền Chính Quốc là gay, hiển nhiên sẽ cảm thấy hứng thú đối với tất cả những nam sinh có ngoại hình đẹp mắt. Loại hứng thú này đại khái giống như cảm giác phấn khích khi trai thẳng nghe nói về gái đẹp vậy.

"Tuy nhiên," Đàn chị hơi nghiêng đầu liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, cười nói: "Chị không quá thích loại hình như cậu ta lắm, chị thích style của em hơn."

Nghe đối phương nói vậy, Điền Chính Quốc cũng không hề mất tự nhiên, ngược lại còn cảm thấy đàn chị này khá là thú vị. Cậu chỉ vào mặt mình, hỏi: "Style của em như thế nào?"

Đàn chị nói trắng ra: "Ngây thơ, không làm bộ làm tịch."

Suýt nữa thì Điền Chính Quốc phì cười...

"Vậy, người kia thì sao?" Cậu hỏi.

Đàn chị ra vẻ hung dữ, nói: "Loại hình đẹp lồng lộn nhưng cũng cực kỳ bỉ ổi!"

"Phụt..." Cuối cùng, Điền Chính Quốc cũng không nhịn được mà phì cười: "Lồng... lồng lộn?"

Cậu không thể tưởng tượng được, vì sao cái từ này lại được dùng để tả một nam sinh... Đẹp lồng lộn? Ựa, nếu là như vậy, hình như cậu cũng không thích lắm.

"Ánh mắt của cậu ta đó!" Đàn chị dùng mười ngón tay làm động tác giương vuốt vồ mồi trước hai con mắt mình, diễn giải: "Biết phóng điệt! Xoẹt -!" Nói rồi, cô lại kéo Điền Chính Quốc mấy cái, cố biểu hiện cái gọi là "quyến rũ": "Phóng điện! Em hiểu không?"

Điền Chính Quốc giật giật khóe miệng, cứ cảm thấy vừa rồi cặp mắt đàn chị bắn ra hai tia lửa điện... đúng là cực kỳ có tính tượng hình.

Đàn chị đưa Điền Chính Quốc tới dưới lầu ký túc xá, cuối cùng nở một nụ cười gian xảo hỏi nick WeChat của cậu.

Điền Chính Quốc không tiện từ chối. Cậu thầm nghĩ, đúng là cái gì cũng có nguyên nhân của nó, quả nhiên đối phương có mục đích riêng.

Cậu được phân ở tại ký túc xá số 18, phòng 412.

Lên lầu, Điền Chính Quốc nhanh chóng tìm được phòng mình. Cửa phòng đang đóng, nhưng chưa đi vào, cậu đã nghe thấy tiếng cười cùng tiếng nói chuyện trong phòng vọng ra.

"... Uầy, giường nhỏ như vậy, mày ngủ được sao? Mày mà nằm lên đó, có khi sẽ đạp chân vào đầu thằng bên cạnh đấy nhỉ? Đậu má, nếu mày có thể ở lại đây đủ một tháng, Thẩm Nhạc Triết tao liền theo họ mày!"

"Đệt! Ai cần mày theo họ tao, thằng điên!" Tiếng mắng lại mang theo ý cười. Giọng nói của người này rất tử tế, dễ nghe.

"Cá không? Ai thua là chó!"

"Cá em gái mày..."

Tiếp đó lại là một tràng cười vui vẻ.

Điền Chính Quốc đẩy cửa bước vào.

Tiếng cười nói lập tức ngưng bặt.

Hai người trong phòng ký túc xá đồng loạt quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc cũng nhìn bọn họ. Một người trong số đó là...

... Kim...

... Kim Thái Hanh...

... ! ! ! ! ...

"Ồ, bạn cùng phòng của mày đến rồi." Ngược lại, nam sinh ngồi cạnh Kim Thái Hanh phản ứng rất nhanh. Hắn dùng khuỷu tay huých vào cánh tay của Kim Thái Hanh, nhắc nhở: "Chào hỏi đi kìa."

Kim Thái Hanh ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng. Hắn mỉm cười thật tươi rồi nói một tiếng "Hi" với Điền Chính Quốc.

"Tôi là..." Nam sinh còn lại vươn tay chỉ qua chỉ lại giữa mình và Kim Thái Hanh một lượt, nhe răng cười, nói: "Bạn cậu ta, Thẩm Nhạc Triết, không học cùng trường với các cậu."

Điền Chính Quốc căn bản không biết nên phản ứng thế nào. Nhìn Kim Thái Hanh ở gần trong gang tấc, cậu sắp bị dọa đến phát ngốc rồi!

Bạn học mới?

Bạn cùng phòng mới?

Đẹp lồng lộn và bỉ ổi?

...

Người thầm ảo tưởng và ao ước suốt mấy năm, người chỉ có thể nhìn thấy trên QZone cùng mạng xã hội, đùng cái xuất hiện ở ngay trước mặt. Thế nhưng, Điền Chính Quốc không có cảm giác vui sướng như vớ được bánh thịt từ trên trời rơi xuống. Ngược lại, cậu lại cảm thấy hoa mày chóng mặt, mắt nổ đầy sao như lúc bị đĩa sắt nện trúng đầu.

Não bộ của Điền Chính Quốc hoàn toàn trống rỗng. Trong vài giây ngắn ngủi, cậu liên tục phun một vạn tiếng "Đệt!" ở trong lòng, sau đó... ra vẻ bình tĩnh mà nhìn Kim Thái Hanh rồi lên tiếng: "Ồ."

Kế tiếp, Điền Chính Quốc lặng lẽ tìm một cái tủ trống, đặt vali của mình xuống rồi xoay người rời đi.

Thẩm Nhạc Triết ngơ ngác nhìn về hướng Điền Chính Quốc rời khỏi, cảm thán: "Uầy, bạn cùng phòng của mày chất vãi, thế mà chỉ nói một tiếng "Ồ"!"

Kim Thái Hanh: "..."

Đúng vậy, lần đầu gặp mặt, loại thái độ này, đã bao nhiêu năm hắn không thấy rồi? Hoặc có lẽ nên nói là gần như chưa bao giờ thấy.

"Nhưng mà đúng là quá lạnh lùng." Thẩm Nhạc Triết sờ cằm, tiếp tục phóng đao: "Hay là thấy bộ dáng mày cũng đẹp trai cho nên ghen ghét?"

Kim Thái Hanh đạp cho đối phương một phát: "Mày có thấy phiền không? Biến đi!"

Thẩm Nhạc Triết: "Áu! Sáng sớm bố đã đi báo danh với mày, mẹ kiếp, mày có lương tâm không!"

Cùng lúc đó, Điền Chính Quốc đang tự hỏi mình chạy đi để làm gì. Nhưng cậu biết, nếu mình đứng ngốc trong phòng ký túc xá thêm một giây, rất có khả năng sẽ không nhịn được "A a a" thật lớn, sau đó bốc cháy rồi phát nổ.

Vào năm cuối cấp ba, trong vô số đêm ôn tập, Điền Chính Quốc đã từng ảo tưởng, nếu mình đỗ đại học F, có khi nào sẽ gặp lại Kim Thái Hanh không? Dù chỉ lén nhìn hắn từ xa thôi, vậy cũng là tốt lắm rồi.

Nhưng cậu vạn lần không ngờ được, Kim Thái Hanh thật sự thi vào đại học F, cùng khoa với cậu, thậm chí còn cmn... được phân vào chung một phòng ký túc xá!

Ngày trước, chỉ cần nhìn ảnh đối phương cậu đã có thể động dục rồi, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu liền thấy, lại còn nghe được giọng nói của đối phương...

A a a! Đệtttttt!

Rốt cuộc là ông trời đang ưu ái cậu hay là đùa giỡn cậu vậy! ?

Điền Chính Quốc ôm đầu ngồi xổm xuống, liên tục hít thở thật sâu, giống như vừa trúng một tràng bạo kích.

Lượn lờ trong khuôn viên trường khoảng một tiếng đồng hồ, Điền Chính Quốc mới hơi bình tĩnh lại. Cuối cùng, cậu cũng chấp nhận cái hiện thực mình sẽ trở thành bạn cùng phòng của Kim Thái Hanh.

Nếu không thì cậu còn có thể làm gì nữa hả?

Binh đến tướng chặn, nước lên đắp đập, nếu trời muốn ta chết, ta sẽ không có chỗ trốn.

Chấp nhận số phận đi... Điền Chính Quốc.

Lúc trở về ký túc xá, Điền Chính Quốc tiện đường ghé qua phòng quản lý để lấy chăn chiếu. Lên lầu, lần này cửa phòng 412 vẫn đóng kín, song bên trong lại chẳng có tiếng động nào.

Điền Chính Quốc cẩn thận mở cửa. Không có ai, cậu bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy cuống quá nên cậu không phát hiện ra, thực chất ở ngay bức tường sát cửa phòng có dán một cái sơ đồ giường ngủ, bên trên điền tên của mỗi người.

Ký túc xá sinh viên đại học F là loại bốn người một phòng. Giường ở tầng trên bàn ở tầng dưới. Mỗi phòng ký túc đều một phòng tắm chung với phòng vệ sinh. Ngoài ra, còn có một ban công nho nhỏ.

Kim Thái Hanh ngủ giường số một, ngay cạnh cửa ra vào và phòng tắm. Điền Chính Quốc được phân giường số ba, gần sát với ban công.

Tủ đồ của hai người được đặt đối xứng với nhau, bàn học thì kê sát đến không còn kẽ hở.

Điền Chính Quốc dùng tay đo chiều rộng của bàn học một chút. Cái bàn rộng khoảng một mét. Điều này có nghĩa là, ở trong ký túc xá, phần lớn thời gian, cậu và Kim Thái Hanh sẽ như ngồi chung trước một cái bàn.

Ở tầng trên, giường của hai người cũng đụng đầu vào nhau, ngay cả thang trèo cũng là dùng chung một cái.

... Thế này thì hơi bị ngại, lên giường xuống giường còn phải chen chúc chung một cái thang.

Điền Chính Quốc không tài nào hiểu nổi, vì sao một cậu ấm như Kim Thái Hanh lại muốn ở trong một gian phòng ký túc xá có điều kiện kém đến vậy?

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất để bò lên giường, trải chăn chiếu của mình ra, xong lại không khỏi liếc sang giường bên một cái. Giường của Kim Thái Hanh vẫn trống không.

Nghĩ đến chuyện từ nay về sau ngày nào cũng có thể nhìn thấy bộ dáng Kim Thái Hanh đi ngủ và thức dậy, Điền Chính Quốc không nhịn được mà giơ tay ôm đầu. Cậu "phì phì" mấy tiếng, quỳ gối nằm úp sấp trên cái giường vừa mới trải xong...

"Cạch", cửa mở, "Ô? Cậu đã trở lại rồi." Tiếng nói của Kim Thái Hanh vang lên.

Điền Chính Quốc nhanh chóng ngồi dậy, dùng tay đè chặt trái tim đang nhảy loạn của mình, mặt không đổi sắc mà bước xuống giường.

"À, tôi vừa tiễn thằng bạn về," Kim Thái Hanh vừa tự động giải thích, vừa giơ cái túi plastic trên tay lên, nói: "Nhân tiện mua chút đồ uống, cậu uống không?"

Nói xong, hắn liền chủ động lấy một chai nưới suối ở trong túi ra, đưa cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc không tiện từ chối, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn" .

Kim Thái Hanh cười cười, dường như thái độ đã tự nhiên hơn một chút. Hắn dựa vào mép bàn, tự mở cho mình một chai.

"Cạch."

Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng động, không khỏi nghiêng mặt nhìn sang. Chỉ thấy đối phương ngửa đầu, hầu kết lên xuống theo từng ngụm nước, một tay tùy tiện chống ở mép bàn, những ngón tay thon dài hơi cong, cạnh đó là một đôi chân dài thẳng tắp...

Chỉ một cái liếc mắt như thế, Điền Chính Quốc nhìn xong, lập tức cứng lên.

Cậu nhanh chóng xoay người, ngồi xổm xuống bắt đầu sắp xếp đống hành lý ít ỏi của mình, tầm mắt không dám lia về phía Kim Thái Hanh dù là một milimet!

"Trời nóng quá." Kim Thái Hanh một hơi uống hết nửa chai nước, thuận miệng hỏi Điền Chính Quốc: "Cậu cũng là người bản địa à?"

Điền Chính Quốc bị điện giật đến mức toàn thân tê liệt, não bộ tiếp nhận tín hiệu tương đối chậm chạp. Qua ba giây đồng hồ sau, cậu mới nhả cho Kim Thái Hanh một tiếng: "... Ờ."

Kim Thái Hanh: "..."

Điền Chính Quốc: "..." Má nó chứ, xấu hổ quá!

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng ồn ào "Đây rồi, ở chỗ này", ngay sau đó, một nhóm người kéo nhau vào phòng.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngây ngốc ngay tại trận. Bọn hắn trợn mắt há hốc miệng mà nhìn nhóm người có đủ già, trẻ, lớn, bé ở trước mặt mình.

Đây là một đại gia đình. Một đôi vợ chồng trung niên, một cụ già quắc thước khoảng chừng bảy mươi tuổi, và đi đầu là một cậu thanh niên mặc áo Vua Hải Tặc. Có lẽ người này mới là nhân vật chính.

Xấu hổ làm giảm xóc cho xấu hổ, chẳng hiểu vì sao, Điền Chính Quốc bỗng thấy tự nhiên hơn.

Người phụ nữ trung nhiên có phản ứng nhanh lẹ nhất, bà nhiệt tình đi tới, nói: "Các cháu đều ở phòng này à? Đây là con trai cô - Đại Bảo!"

Mặt thanh niên đỏ lên, không kiên nhẫn mà nói: "Mẹ, đừng gọi tên ở nhà trước mặt bạn bè con!"

Người phụ nữ nhanh chóng sửa lời: "Con cô tên là Tạ Kỳ Bảo, ha ha, về sau mấy đứa sẽ là bạn học của nhau..."

Thanh niên tên Tạ Kỳ Bảo cắt lời của mẹ mình: "Mẹ, con tự biết giới thiệu!"

Điền Chính Quốc không nhịn được cảm giác buồn cười. Tạ Kỳ Bảo? Nhụt chí bao*? Sao lại có người đặt tên con mình như vậy!

(*) Tạ kỳ bảo (谢奇宝 [Xièqíbǎo]) đồng âm với Nhụt chí bao (泄气包[xièqì bāo]).

Kim Thái Hanh thì trực tiếp nở nụ cười, nhưng hắn cười rất mực tự nhiên, còn thoải mái giơ tay muốn bắt tay Tạ Kỳ Bảo: "Xin chào, hoan nghênh cậu, tôi tên là Kim Thái Hanh..." Nói tới đây, hắn nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, hỏi: "Mà này, cậu tên là gì?"

Nghe được câu hỏi năm nào, Điền Chính Quốc đột nhiên hơi hoảng hốt. Ký ức của cậu đùng cái quay về kỳ nghỉ hè hồi tốt nghiệp tiểu học và cuộc thi ở đài truyền hình lúc học cấp hai...

Cùng một người, cùng một câu hỏi.

Nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh, cậu nói ra tên mình một cách cực kỳ rành rọt: "Tôi tên là Điền Chính Quốc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net