Thua Lỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi nhà này không phải nhà dân mà vốn là căng tin của một cơ quan nhà nước, sau được sửa chữa lại thành kho hàng. Tuy vậy, nó lại nằm ở vị trí đẹp, trong một thành phố lớn ở miền Trung. Tôi và Tần Nhất Hằng nhận thấy có thể biến nó thành một tiệm rửa xe, rất có tiềm năng kinh doanh.

Nơi này trước đây không có ai chết, chỉ có quản lý căng tin bỗng nhiên biến mất, còn khuân theo két sắt vốn cũng chẳng có bao nhiêu tiền, sống không thấy người chết không thấy xác. Tận một tháng sau, người quản lý này mới xuất hiện tại Thiên Tân, đâm đầu vào đoàn tàu tự sát. Khi chết trên người ông ta không có tiền bạc không mang theo bất cứ đồ tùy thân nào, đến cả chứng minh thư cũng không. Nghe người nhà kể, trước khi bỏ đi ông không hề tỏ vẻ gì bất thường chỉ nói với đứa con gái nhỏ rằng muốn ra ngoài mua đồ ăn, cũng không mang theo hành lý. Sau này cơ quan ấy chuyển đổi hình thức, căng tin bị sửa thành nhà kho cho một xưởng thép nhỏ thuê lại.

Cứ thế yên bình được vài năm, đến gần đây, xưởng cán thép cũng xảy ra chuyện tương tự. Một công nhân vừa mới vào làm không bao lâu đã nhân lúc đêm tối trộm một phần vật liệu rồi bỏ trốn. Điều khiến người ta kinh ngạc là công nhân này cũng chết ở Thiên Tân, hơn nữa còn tự sát giống hệt người quản lý trước đây.

Bởi chuyện cũ từng được truyền miệng xôn xao trong thành phố nên công nhân nọ vừa chết, ai nấy đều gợi lại hoặc liên tưởng đến sự cố ngày xưa. Xưởng cán thép từ đó bắt đầu làm ăn thua lỗ không bao lâu sau thì đóng cửa. Tiếp theo nơi này lại thành một tiệm rửa xe cũng rơi vào cảnh ế ẩm. Nhiều người đều nói kho hàng này độc dần dà không ai muốn thuê.

Có nhiều nguyên nhân khiến một cửa hàng lỗ vốn: kinh doanh không tốt, bị chèn ép cạnh tranh, thậm chí cả về phong thủy... So ra thì xác xuất bị ma quỷ quấy phá cực kỳ nhỏ. Đầu tiên lầ quỷ ít khi chặn đường tài lộc, tiền tài đối với chúng không có lợi ích gì, nhưng đương nhiên cũng có hồn ma giữ của. Tôi đã từng nghe một câu chuyện từ lâu rằng có lão già vô cùng keo kiệt bình thường một đồng cũng không lọt ngày nọ trụy tim đột ngột qua đời con trai con gái lão muốn chia tài sản, nhưng cả nhà tìm kiếm rất lâu cũng không tài nào tìm được đương nhiên không loại trừ trường hợp trước khi chết lão dã cất kĩ cuốn sổ tiết kiệm đi nhưng kì quặc ở chỗ, khi con cái đốt cho lão nhiều giấy tiền vàng bạc rồi khấn, tiền của dương gian cha cũng không thể tiêu được, hay là hãy đem chúng cho con, bọn con sẽ đổi thành tiền âm phủ đốt cho cha. Sau lời khẩn đó, họ lại dễ dàng tìm ra sổ tiết kiệm. Câu chuyện lúc đồn đến tai tôi không biết đã bị thêm mắm dặm muối chưa, nhưng tôi tin rằng quả thật có chuyện như vậy. Tuy nhiên, nơi này không liên quan gì đến ma giữ của, cho nên chúng tôi chỉ còn cách tự mình đi xem thế nào.

Tôi và Tần Nhất Hằng chuẩn bị qua loa rồi lên đường. Bàn bạc trên đường đi, chúng tôi đều cảm thấy vụ không khó xử lý. Ngôi nhà kho không xảy ra chuyện gì đặc biệt kì lạ, tuy có hai người từng làm ở đó bị chết nhưng đều chết ở nơi khác nên cũng không xem như bị ám được. Hơn nữa bây giờ chẳng ai buồn hỏi vì sao những người thuê mảnh đất này đều làm ăn thua lỗ, nguyên nhân quả nhiều, cùng lắm là có liên quan đến phong thủy. Chúng tôi nghĩ cứ mua mảnh đất này, tìm cách xung hỉ (1) rồi cho ai đó không mê tín thuê, cũng có thể ăn lời.

Khi đến nơi vừa vặn là buổi sáng chúng tôi xuống máy bay rồi nhanh chóng tìm gặp chủ đất. Mới trao đổi đơn giản vài câu chưa đưa chúng tôi đi xem đất ông ta đã ra giá. Tôi không nghĩ ông ta đưa giá cao như vậy nên có hơi do dự. Tần Nhất Hằng thì vẫn muốn xem nhà kho trước rồi mới quyết định nên mấy người chúng tôi cùng đi xem.
1. Phong tục mê tín cũ, làm việc hỉ, ví dụ như cưới xin nhằm giải trừ đi xem.

Ngôi nhà kho này tổng cộng gần 500m vuông, bên trong không có gì nên vô cùng trống trải. Tôi bắt chước Tần Nhất Hằng dạo quanh một vòng hắn gật đầu với tôi, ngụ ý ở đây sạch sẽ. Đã trải nghiệm kha khá tôi cũng có chút ít cảm giác. Thông thường khi bước vào những nơi có vấn đề thì người ta sẽ cảm thấy bức bách dù không rõ là bức bách điểm nào. Nơi này lại không như vậy. Tuy hiện tại thích nhưng tôi chỉ im lặng vờ suy nghĩ, mục đích là để ép giá.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi quản lý nơi này lại chẳng có ý hạ giá. Tôi nói muốn trở về suy nghĩ, đến tối sẽ trả lời. Lần này chúng tôi không phải tìm cớ mà thực sự muốn suy nghĩ, ít nhất cũng cần trao đổi ý kiến.

Về đến khách sạn, Tần Nhất Hằng lấy máy tính ra so sánh căn cứ vào giá bất động sản tại các thành phố lớn. Cái giá chủ đất đưa thực ra cũng tốt, chẳng qua chúng tôi phải xem mảnh đất này sẽ dùng để làm gì và tại sao lại thua lỗ. Tần Nhất Hằng nói, từ khía cạnh phong thủy, bên ngoài không hề có vấn đề, trong nhà kho lại trống không, đến cả cái ghế cái bàn cản trở cũng không có. Rõ ràng việc kinh doanh lỗ phần lớn là do cách thức kinh doanh chứ không phải tại phong thủy. Nhưng theo kinh nghiệm trước đây, tôi cảm thấy không nên hấp tấp quyết định, phải tiếp tục quan sát, e rằng có những vấn đề chưa được phát hiện.

Tiếp theo chúng tôi xem xét việc hai người kia cầm tiền bỏ trốn, sau cùng đều lao đầu vào tàu hỏa tự sát. Thật ra tôi không yên tâm vì cảm thấy tuy hai sự việc cách nhau một khoảng thời gian dài, vậy mà giống nhau quá. Tần Nhất Hằng lại tỏ ra lạc quan, nói rằng trên thế giới chuyện trùng hợp nhiều lắm, nhưng sự lo lắng của tôi cũng không hẳn dư thừa, có thể giữa họ có mối liên hệ nào đó. Nhưng nghĩ kĩ lại thì tuổi tác của họ không chênh lệch quá nhiều, người công nhân không thể là do quản lý kia đầu thai thành được.

Giá bán lần này cao hơn dự đoán nhiều, cho nên chúng tôi vẫn hơi do dự, mãi vẫn không thể quyết được. Tần Nhất Hằng bèn nói, tạm thời quan sát thêm vài ngày xem phát hiện được gì mới không.

Mấy hôm sau, chúng tôi sáng tối mỗi ngày hai lần đến đó, đa số chỉ ở bên ngoài quan sát, vẫn không thấy bên trong vươn vất chút oán khí nào, có lẽ cũng an toàn.

Nhưng chính vào lúc chúng tôi chuẩn bị mua thì phát hiện ra điểm kì lạ. Kể ra cũng thật trùng hợp một buổi tối nọ, chúng tôi theo thường lệ đến bên ngoài khu đất để quan sát, tình cờ hôm đó là tiết Hàn y (2), ngày đốt áo ấm cho những người thân đã khuất, nhiều người đứng đốt vàng mã ở ngã tư đường. Tần Nhất Hằng thấy vậy phát hoảng, vỗ tai tôi rồi nói, xem ra chúng ta quyết chờ thêm mấy ngày là đúng, nhà kho này quả nhiên có vài chỗ kì lạ.
2. Rơi vào ngày mùng 1 tháng mười âm lịch hằng năm, cùng với Thanh minh, Thượng tự và Vu lan là bốn tết âm lớn nhất trong một năm của người Trung Quốc.

Tôi không hiểu lắm nhưng cũng đoán được điều hắn nói có liên quan đến việc đốt càng mã kia. Tôi hỏi hắn đã thấy gì, Tần Nhất Hằng suy nghĩ một lúc rồi bảo cũng không giải thích rõ ràng được, nhưng đám vàng mã kia đốt xong đều bị hút vào nhà kho.

Tôi nghe xong giật mình, trong đó có người cướp tiền âm sao? Tần Nhất Hằng cho rằng chuyện này bất thường nhưng cũng không giải thích được nguyên do trừ phi bây giờ chúng tôi vào trong xem xét. Tôi lập tức lùi lại, dù đã trải qua bao nhiêu chuyện và bớt nhát gan hơn, nhưng bản năng vẫn e dè chuyện đêm hôm khuya khoắt chờ gặp ma quỷ. May mà Tần Nhất Hằng cũng không kiên quyết đòi vào chỉ nói bây giờ không thể mau nơi này. Trước khi rời đi hắn cũng mua một ít vàng mã ven đường để đốt, bảo rằng đây là đốt cho những cô hồn dã quỷ, anh đừng có bắt chước không phải ai cũng làm như vậy được.

Tôi vừa đứng nhìn vừa ghiền ngẫm lời hắn. Theo như hắn nói thì món tiền âm này sẽ bị thu vào nhà kho, phải chăng đây là nguyên nhân khiên ai làm ăn trên đát này cũng thua lỗ? Bên trong có một con ma hám tiền, muốn ẵm cả tiền âm lẫn tiền dương? Nhưng bây giờ không ai làm rõ được duyên cớ.

Chúng tôi lại quay về khách sạn bàn bạc. Tần Nhất Hằng phân tích, những lần trước chúng ta tới không phải là ngày đốt vàng mã nên không phát hiện ra điều bất thường có thể thứ bên trong kia chỉ quay về vào những ngày này, bởi vậy ngày mai chúng ta sẽ lại vào trong thám thíng thêm lần nữa. Nghe hắn nói vậy tôi cũng tán thành, dù sao là ban ngày cũng không cần quá đề phòng.

Sáng sớm hôm sau chúng tôi vờ như vẫn còn hứng thú lại gọi chủ đất đưa chúng tôi đi xem nhà kho. Lúc cửa mở, tôi cứ tưởng sẽ cảm nhận được chút gì đó nhưng không hề. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, nhìn thế nào cũng không giống một nơi bị ma ám.

Tần Nhất Hằng lại rảo một vòng lần này hắn xem xét vô cùng cẩn thận nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Không còn cách nào khác, chúng tôi vờ lấy lý do cần chuẩn bị tiền để trì hoàn với chủ đất sau đó quay về khách sạn.

Mọi chuyện khiến chúng tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, không ngờ nhà không bị ma ám mà cũng gặp trở ngại. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tần Nhất Hằng nói thật ra vẫn còn một cách chúng ta mua vàng mã tối nay đến ngã tư đường đốt lần này chúng ta đốt cho những người thân đã khuất trong gia đình để xem diễn biến ra sao.

Nghe đề xuất tôi cảm thấy đây cũng là một cách nhưng đồng thời cũng lo lắng lỡ như xảy ra bất chắc chúng tôi làm sao ứng phó kịp? Hắn bèn an ủi xem tình hình bên trong thì tôi thấy dù là gì đi nữa nó cũng là thứ càu tài chưa chắc đã hại người tôi nghe bùi tai, nghĩ đi nghĩ lại thì cúng bái cho ông ngoại đã mast luôn thể bình thường những việc này do người khác trong nhà phị trách tôi cũng ít làm hôm nay coi như cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo vậy.

Buổi chiều chúng tôi đi mua nhiều vàng mã Tần Nhất Hằng lại mua một vốc lớn củ khởi (3) bắt tôi nuốt hết nói là để cố định dương khí đề phòng lũ quỷ túng quẫn bám lên người.
3. Tên một vị thuốc trong Đông y.

Chờ đến tối chúng tôi lên đường tới nhà kho. Ở ngã tư đường Tần Nhất Hằng lấy phấn vẽ một vòng tròn to trên mặt đất sau đó đốt vàng mã ở bên trong vòng tròn ấy. Hắn nhóm lửa rồi bảo tôi lấy cây gỗ khơi lên cho cháu đều, mặt khác bảo tôi vừa khấn vừa đốt tiền cho ông ngoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net