Chờ em ở ngoài kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1

Một ngày Sài Gòn thật lạ. Đã quá chín giờ sáng mà sương mù vẫn bao phủ khắp mọi nơi, tưởng như cái lảng bảng trong giấc mơ đêm qua của mỗi người đang cố chấp kéo dài đến hiện tại.

Chi ngồi chống cằm trong lớp, xoay xoay cây bút trên tay, cắm mặt vào bài kiểm tra trước mắt mà đầu óc cứ để đâu đâu. Một làn gió khẽ lách mình qua khe cửa sổ khép hờ, thơ thẩn lướt ngang những trang giấy nháp trên bàn. Tiếng giấy bị thổi dựng lên rồi lại vội vã nằm xuống nghe sột soạt yếu ớt, nhưng cũng đủ để đánh thức không gian yên tĩnh xung quanh. Có ai đó cựa mình, có tiếng thở dài trút ra từ từ chậm rãi. Chi làm rơi bút đánh "cạch". Một hai mái đầu ngước lên nhìn nó theo phản xạ. Cô giáo đẩy gọng kính, liếc đồng hồ. Vừa lúc Chi nhặt được cây bút để ngay ngắn trên bàn, cô giáo cũng cất tiếng:

"Hết giờ kiểm tra. Các em đặt bút xuống, chuyển bài ra đầu bàn."

Tiếng bút lia trên giấy bắt đầu vang thật gấp gáp, những lời xì xào bàn tán rõ lên và lớn dần. Chi đan hai bàn tay vào nhau, những ngón tay níu chặt như để kìm đi cảm giác bất an, cho đến khi cô giáo cầm xấp bài bước ra khỏi lớp, nó mới bình tâm lại được.

Mặc kệ những thanh âm ồn ã quen thuộc của giờ ra chơi, Chi đeo tai nghe vào, nằm gối đầu lên bàn. Giọng đọc rap dễ gây nghiện của Eminem bắn thẳng vào tai. Từng hình ảnh dồn dập xuất hiện trong tâm trí. Chuyến xe ngày cuối năm. Bầu trời mưa giăng kín. Xộc xệch những cung đường. Và anh.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?"

"Sẽ được thôi nếu đó là điều em muốn. Còn anh thì sẽ chờ em ở ngoài kia."

Đúng vậy, mùa Đông năm ấy, Đăng đã bảo là sẽ chờ nó. Ở ngoài kia.

2

"Chi thân mến,

Em vẫn ổn chứ? Mùa này Dallas tuyết vừa rơi. Người dân ở đây bảo đã mười mấy năm rồi sắc trắng mới tràn ngập khắp nơi như vậy. Cảnh thì đẹp, nhưng cái lạnh thấm đến tận tim.

Em uống cà phê với anh nhé?"

Cái email lần này của Đăng ngắn hơn thường lệ, chỉ có nhiều ảnh đính kèm theo. Chi thoáng hụt hẫng. Ngày xưa, lúc nhận được email đầu tiên Đăng viết bằng tiếng Anh toàn bộ, Chi đã rất sốc. Nó cặm cụi tra từ điển, cặm cụi dịch sao cho lời văn của anh hiện lên ấm áp nhất. Những cái email ngày ấy dài và có nhiều cấu trúc câu phức tạp đến nỗi có khi đọc lại, cảm nhận rõ tình cảm của Đăng trong từng câu chữ, rồi viết email trả lời cũng bằng chính thứ tiếng anh dùng, nó mới cảm thấy cách đọc kiểu này thật thú vị. Nó biết anh đang ngầm giúp nó làm quen với ngôn ngữ của đất nước xa xôi ấy. Nó mỉm cười khi nghĩ rằng anh vẫn đang chờ nó ở ngoài kia.

Vậy mà đến lúc nó tự tin hơn với khả năng của mình thì lại nhận được một cái email như vậy. Nhưng có lẽ hụt hẫng nhất vẫn là khi lướt qua những tấm hình đính kèm email ấy, rồi phát hiện ra không tấm nào có khuôn mặt của Đăng. Chỉ là những nhánh cây mùa Đông trơ lá được phủ thêm sắc trắng lạnh lẽo, là chú người tuyết đứng lẻ loi giữa không gian. Vạn vật như đẹp lạ, và cũng cô đơn một cách lạ lùng.

Chi đưa tay chạm vào tấm ảnh tách cà phê anh gửi kèm trên màn hình máy tính, nhắm mắt lim dim, cố gắng cảm nhận làn khói ấm bốc lên từ đó. Trong đầu lại mường tượng khoảnh khắc Đăng cầm lấy đôi bàn tay nó. Trên chuyến xe rít gió chạy từ Sapa về Hà Nội, chuyến đi đầu đời của cô gái mười sáu tuổi đã kết thúc trong những dư vị ngọt ngào như thế.

3

Đọng lại rõ nét nhất trong ký ức Chi về chuyến xe năm ấy là hình ảnh màn mưa bay giăng ngoài cửa sổ. Rồi tiếng mưa rơi lộp bộp trên nóc xe khách. Chiếc cần gạt nước đẩy qua đẩy lại trên tấm kính trước mặt bác tài. Mùi mưa như thấm hết vào trong tư tưởng.

Buổi tối trên xe hôm đó, Chi cố co mình vào bên trong chiếc áo khoác dày sụ mà vẫn không thoát khỏi cảm giác giá lạnh bao quanh mình, nó cố nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được. Tất cả hào hứng thu gom được ngày khởi hành dường như đã vương vãi hết trên suốt chặng đường đi. Để rồi giây phút bước chân lên xe, nỗi trống rỗng mơ hồ như phủ tràn tâm trí nó.

Buổi tối trên xe hôm đó, Chi nhắm mắt, dỗ mình vào giấc ngủ mà thật khó biết bao. Ngày rời Sài Gòn để du lịch mọt mình, nó chỉ muốn chứng tỏ với tất cả mọi người sự trưởng thành mình đang có . Nhưng đến giờ phút này, tất cả những gì đọng lại trong nó chỉ là một niềm nuối tiếc mà thôi. Phải chăng khi đã lớn lên rồi, hoài niệm sẽ trở thành một phần không thể bỏ, thế chỗ cho những vụng dại ngây ngô chẳng thể quay lại được ngày xưa?

Buổi tối trên xe hôm đó, trong cơn mơ màng chừng như vô cớ, nó vẫn cảm nhận được tai nghe của mình đang bị ai đó dùng ngón tay tháo ra. Nó mở mắt, sửng sốt nhìn chàng trai kế bên lạ mặt. Anh ta cũng ngạc nhiên nhìn lại nó, rồi nhẹ nhàng đặt lại tai nghe vào vị trí ban đầu.

"Xin lỗi, tôi cứ tưởng là em ngủ rồi. Nghe nhạc lúc ngủ là điều không tốt, nên tôi mới tháo tai nghe ra giùm em."

"Sao anh biết là tôi vẫn đang nghe nhạc?" - Chi nhìn anh ta với ánh mắt ngờ vực. Nó nép sát về phía cửa sổ, thấy tim mình đập thình thịch bất thường.

Người lạ không trả lời, chỉ cất tiếng hát khe khẽ. Giọng hát ấm đến không ngờ, đủ sức làm trái tim ai đó mềm đi và tan ra như những giọt nước.

"This is my winter song to you
The storm is coming soon
It rolls in from the sea
My voice, a beacon in the night
My words will be your light
To carry you to mẹ
Is love alive?
Is long alive?"

"Anh nghe được từ tai nghe của em đấy, cô bé ạ. Bật nhạc lớn quá không tốt cho tai đâu. Giờ thì tin anh rồi chứ?"

Chi lặng yên không trả lời. Nó lại co mình vào sâu hơn trong chiếc áo. Những lần này không phải vì lạnh. Mà là bởi một điều gì đó lạ lẫm đang len lỏi trong cơ thể của nó. Ấm áp và an yên.

4

Bố dặn Chi đừng vội vã yêu một ai đó.

Mẹ bảo rằng còn nhiều việc phải làm trước khi hướng trái tim về bóng hình ai xa lạ.

Nhưng Chi biết nỗi nhớ là thứ mình không cách nào ngăn lại. Nhiều đêm, nó rời bàn học khi đồng hồ đã điểm một, hai giờ sáng, để rồi lại nằm thao thức trên giảng đường. Nó thèm đến nao lòng một cử chỉ ấm áp như Đăng đã làm trên chuyến xe năm ấy. Muốn nghe tiếng anh thủ thỉr trò chuyện để đêm dài chúng trôi qua. Khoác thêm chiếc áo khi biết nó đang rét run người. Hà hơi ấm vào lòng bàn tay đang co lại vì lạnh của nó. Và hát những khúc hát đủ sức xua đi những lấn cấn còn sót lại trong dòng suy nghĩ ngổn ngang.

"Anh là du học sinh Mỹ ạ? Hèn gì biết đến Sara. Ở Việt Nam, không nhiều người nghe nhạc của cô ca sỹ ấy đâu."

"Ừ, là tại bạn anh thích Sara. Còn anh bình thường chỉ nghe Eminem đọc rap."

"Eminem!? Em không ưa những gã rapper cục cằn."

"Cô bé này, luôn có những điều đẹp đẽ ẩn sau vẻ bề ngoài thô ráp. Khi em nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, em đâu nghĩ là có thể trò chuyện tự nhiên như lúc bây giờ, đúng không?"

Chi mủm mỉm cười, rồi gật đầu một cách vô thức cứ như thể nó đang được ngồi cạnh anh ngay lúc này, và nói những điều vu vơ về cuộc sống. Giây phút mơ mộng thoáng trôi quá. Nó nhắm mắt lại, cố dỗ mình vào giấc ngủ. Ngày mai, nó còn rất nhiều việc phải làm. Để được gặp lại anh nơi phương trời xa lạ.

Khoảnh khác chia tay ngày hôm ấy, nó đã nói với anh về giấc mơ du học, về ước muốn được đường hoàng ngồi cùng một giảng đường với anh, cảm nhận những điều đẹp đẽ mà anh từng trải qua. Và nó tin là mình sẽ làm được.

Bởi lời anh đáp lại là sẽ chờ nó ở ngoài kia.

5

Những ngày bận rộn của năm cuối cấp, Chi cảm nhận được áp lực đang dần dần đè nặng lên lồng ngực nó. Trong khi còn xa lắm mới đến kỳ thi quốc gia, thì ở ngay trong lớp nó, một kỳ thi đặc biệt không kém cũng cứ thế diễn ra.

Mới sáng hôm trước, cái Duyên còn nhảy nhót khắp lớp vì là đứa đầu tiên nhận học bổng tới 80% của một trường ở Canada. Thì ngày hôm sau đã có thêm bốn đứa khác gào rú đủ kiểu vì được nhận vào các trường danh tiếng khác nhau rải khắp thế giới với mức học bổng không thua kém. Rồi những ngày kế đó, tin vui cứ bay đến tới tấp không ngừng.

Trường đại học Chi nộp hồ sơ là một trường đặt yêu cầu cao, mỗi năm giới hạn số lượng rất ít học bổng tpanf phần cho sinh viên ngoại quốc. Thế nên dù có tỏ ra bình thản thế nào đi nữa, nó vẫn cảm thấy chộn rộn trong lòng mỗi khi nhìn thấy các bạn khác nhận được tin vui. Ngày qua ngày, trường vẫn chẳng cho nó dù chỉ một lời hồi đáp. Để các ngón tay cứ mãi căng thẳng níu chặt vào nhau.

Nó tâm sự qua email với Đăng về những hoang mang của mình. Anh bảo nó phải vững tin, và phải thật mạnh mẽ. Còn nhiều điều ở phía trước đang chờ đợi nó, cuộc hành trình không chỉ đơn giản dừng lại là một vị trí trong giảng đường cạnh anh.

Đọc xong email, đột nhiên Chi bật lên ý nghĩ rằng cái điều mình cần thực ra là một ví trí trong trái tim Đăng mới đúng. Nó đỏ bừng mặt, lắc đầu để quên đi suy nghĩ ngớ ngẩn. Khi vừa biết tương tư, người ta có thế nói dối người khác về cảm nhận của chính mình. Nhưng lại không thể tự đánh lừa bản thân được.

Rồi cũng đến ngày Chi được nhảy cẫng giữa lớp vì vui sướng. Trong những lời chúc mừng rôm rả của bạn bè.

Cũng đến ngày bàn tay nó được thả lỏng ra vì thôi cảm giác hoang mang.

Và cũng đến ngày nó soạn một cái email ngắn, những lại chứa đựng một niềm vui chỉ chực chờ bùng nổ.

"Đăng à, em sắp gặp anh ở ngoài kia!
Anh uống cà phê với em nhé?"

6

"This is my winter song to you
The storm is coming soon
It rolls in from the sea
My voice, a beacon in the night
My words will be your light
To carry you to me
Is love alive?
Is love alive?"
(Winter Song - Sara Bareilles ft. Ingrid Michaelson)

Ở mảnh đất Dallas xa xôi, cố một bản nhạc đang phát ra thì bị tắt đi khô khốc. Có người đang ngồi lặng thinh trước màn hình laptop, thẫn thờ nhìn cái email đến từ một địa chỉ quen thuộc. Mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt không che đậy được nỗi cô đơn.

Đã lâu lắm rồi cảm giác chua xót mới trờ lại trong người con gái mang tên Kelly ấy. Nhưng lần này nó không dai dẳng như trước, mà rơi tõm ngay vào một khoảng trống hoác của tâm hồn.

Kelly nhớ lại lời Đăng nói khi anh nằm trên giường bệnh. Những ngày xám xịt ấy, cô luôn phải giấu đi sự đau buồn khi trông thấy người mình yêu ngày càng tiều tụy. Chỉ vì cái căn bệnh nan y đáng ghét đó.

"Kelly à, anh muốn nhờ em làm giúp một chuyện."

"Vâng ạ?"

"Cô bé ấy. Người anh gặp trên chuyến xe khách đêm Đông ấy, mà có lần anh từng kể với em. Còn nhớ không?"

"Em nhớ."

"Anh đã hứa là sẽ chờ cô bé ấy ở đây. Cô bé vẫn còn mong manh lắm. Anh không muốn cô bé mất đi nghị lực và cả cuộc sống tươi đẹp ở phía trước chỉ vì lời thất hứa của anh."

"Anh đừng nói thê,s anh sẽ khỏe lại mà..."

Kelly đặt tay lên môi Đăng, để ngăn anh không nói những điều không vui. Nhưng hình như cũng có một ngón tay vô hình đang đặt lên môi cô, để kìm lại tiếng nấc ứ nghẹn trong cổ họng.

Lời Đăng nói ngày hôm ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu Kelly. Sau khi Đăng ra đi, cô đóng giả làm Đăng, viết email bằng tiếng Anh để Chi không nhận ra giọng văn và cách dùng từ lạ lẫm. Chẳng hiểu sao chỉ bằng cách đó, cô mới nguôi được nỗi nhớ Đăng. Cô cảm nhận được một phần nào đó của anh đã vĩnh viễn ở lại thế giới này, bên trong trái tim cô, và cô sẽ thay anh làm những điều còn đang dang dở.

Để rồi giờ đây, cái ngày cô gái Việt Nam bé nhỏ đạt được ước mơ của mình cũng đã đến. Nhưng Kelly lại cảm thấy lạnh lẽo không ngờ, khi nhận ra điều đó đồng nghĩa với việc vai diễn của mình tới đây là kết thúc.

Mắt Kelly bỗng dừng lại ở tấm hình đính kèm email mà Chi gửi. Là một tách cà phê đang bốc khói. Cô đưa tay chạm vào nó, tưởng như đang cảm nhận được sự ấm áp quanh đây. Vòng tay ôm của Đăng ngày nào. Nụ hôn nồng nàn. Những lời thì thầm bên tai. Khúc hát của những mùa Đông xa vắng.

Kelly bước về phía cửa sổ, nhìn ra bầu trời đang sáng dần lên. Cái ngày mà cô đến sân bay đón người lạ quen thuộc từ Việt Nam ấy, cô sẽ nói với cô bé rằng Đăng chưa bao giờ thất hứa. Rằng dẫu thế nào thì ngày mai vẫn là một ngày mới. Rằng yêu thương chưa bao giờ có lỗi. Và trái tim luôn tìm được cách để mỉm cười trở lại.

Sẽ là như thế.

7

Từ phía ga đến cửa sân bay Dallas, Chi bước những bước đầu bỡ ngỡ trên mảnh đất xa lạ, từng ngón tay lại bất giác níu chặt vào nhau. Tai nghe nút kỹ. Giọng rap của Eminem vang lên dồn dập. Nó đánh mắt kiếm tìm một bóng hình thân quen, rồi đột nhiên cảm thấy một sự lạc lõng khó chiu. Giữa sân bay rộng lớn, vạn vật như đang xoay chuyển không ngừng. Đám đông xa lạ chằng khác gì những hình nhận vô tri vô giác. Đi. Về. Gặp lại. Chia xa.

Những hoang mang đó chỉ thực sự chấm dứt khi tiếng hát như thổn của Rihanna thế vào phần rap đầy phẫn nộ. Đọng lại trong tâm trí người nghe sau rốt vẫn chỉ là sự tiếc thương đến tận cùng. Nhưng kể cả có chua xót đến thế nào, thì vẫn muốn giai điệu đó lặp lại lần nữa. Những khúc tình ca đã gắn bó với một thời tuổi trẻ sôi nổi của chúng ta, liệu có vĩnh viễn tắt bao giờ?

Just gonna stand there and watch me burn
Well that's alright because I like the way it hurts
Just gonna stand there and hear me cry
Well that's alright because I love the way you lie
I love the way you lie
I love the way you lie..."

___________________
Một trong những điều tuyệt vời nhất khi đến trường học là bạn không chỉ có một mình! Minh chứng rõ nhất là giờ kiểm tra 15 phút môn Hóa của Kim Cương, nhờ có bạn bè xung quanh yểm trợ, hết mình giúp đỡ mà nhỏ đã "tai qua nạn khỏi" không cần "bùa". Trong đó, công lớn nhất thuộc về Lan, "siêu nhân" môn Hóa đã dựng cao bài làm suốt buổi để Kim Cương chép khí thế.

Giờ ra chơi, Kim Cương kéo nhỏ bạn thân xuống căng tin khao trà sữa trả ơn "cứu mạng" lúc nãy, nhân tiện kể về chuyện lạ kỳ liên quan đến số điện thoại của chị Linh admin và Quốc xảy ra mấy ngày gần đây.

"Mi giỏi mấy môn khoa học hơn ta, thử giải thích sao cho hợp lý coi!"

Lan gõ gõ tay lên cằm, ra chiều suy nghĩ tợn. Rốt cuộc, buông một câu gọn ghẽ:

"Ta hiểu rồi. Là mi bị... khùng, đúng không?"

Kim Cương chắp hai tay lại vái lạy nhỏ bạn ngay tại chỗ.

"Chớ sao nữa? Làm gì có chuyện hai người có chung một số điện thoại, lại cùng xài được hẳn hoi? Vô lý!"

"Chuyện mà hợp lý thì tao đã chẳng hỏi mi rồi..."

"Thì ta trả lời hợp lý quá rồi đó: Mi bị... khùng chớ chi?"

Chuyện chưa đâu vào đâu, trống vào tiết đã vang lên giòn giã. Trên đường về lớp sau đó, Kim Cương cứ canh cánh mãi trong lòng câu hỏi còn chưa được giải đáp. Chắc chắn phải có một cách giải thích nào hợp lý hơn là cho rằng nhỏ bị... khùng như thế!

Cùng tâm tư với Kim Cương chắc chỉ có... Việt. Cậu Copywriter giờ đây đã bị Quốc đổi tên luôn thành Việt "khùng". Mặc dù cậu ta cứ đinh ninh rằng những điều mình nói hợp lý lắm chứ bộ?
___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net