Nhìn một người từ xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời phổ thông, tôi thích một cô bạn lớp bên tên là Phương Hoài. Những rung động đầu đời đọng lại thật tinh khiết, khó quên. Chỉ có điều, suốt thời gian đó tôi vẫn tự hỏi mình, rằng tại sao bản thân lại không thể có được trái tim Phương Hoài, dù chỉ là trong giây phút?

Cô gái trên tầng thượng – Những đám mây 16

Học kỳ hai năm lớp 10, lần đầu tiên tôi viết thư tỏ tình với một cô bạn cùng lớp, giấy trong hộc bàn. Sau một đêm thấp thỏm mong ngóng, sáng hôm sau tôi mỉm cười rạng rỡ khi tìm thấy trong hộc bàn mình một lá thư. Đến lúc nhận ra đó là lá thư tỏ tình bị trả lại, nụ cười trên môi tôi mới chịu tắt ngúm. Giờ ra chơi, tôi tránh ánh nhìn của lũ bạn, bỏ qua những lời xì xào bàn tán sau lưng, một mình trèo lên tầng thượng của trường, một mình nằm nhấm nháp nỗi đau của thằng con trai mới lớn- nỗi đau bị vuột khỏi tay mối tình đầu còn chưa kịp thành hình, nên dạng.

Bầu trời hôm ấy không chói chang như thường lệ. Mặt Trời bị khuất sau những đám mây bồng bềnh. Tôi đưa tay mình lên, tưởng như có thể níu một đám mây xốp trắng xuống mà cắn ngập răng như ngày xưa thơ ấu cắn lấy cây kẹo bông mẹ mua cho mình. Rồi thơ thẩn thế nào lại nghĩ giá như mình được trở về lúc bé thì tốt. Con nít dễ nói dễ quên, không lo nghĩ nhiều, lại chưa có cảm giác nhói buốt trong tim khi nhận ra mình chẳng là gì trong tâm trí ai đó.

"Đó là chỗ ngồi của tớ."

Dòng suy nghĩ đang thong thả trôi bị chặn lại bởi một câu nói nhẹ nhàng, như một nhành liễu vô tình vắt ngang dòng suối. Tôi chống tay ngồi dậy, nhận ra người bạn gái tóc gắn lớp bên đang bước tới cạnh mình. Tôi nhìn bảng tên. Cô nàng có một cái tên thật đẹp: Phương Hoài.

"Hôm nay tớ đến trước, không còn là chỗ của cậu nữa rồi." Tôi nhún vai đáp, rồi lại nằm xuống.

Cho đến khi bước chân của Phương Hoài ngày càng sát gần lại, rồi cô bạn nằm xuống cạnh tôi, thì tôi không thể lặng im được nữa.

"Cậu làm gì vậy?" Tôi bối rối hỏi.

Phương Hoài thả trôi ánh mắt nhìn xa xăm lên bầu trời, thì thầm thật khẽ.

"Cậu đến trước, vậy thì tớ phải sẻ chia khoảng trời này với cậu thôi."

Có một điều mà ngày hôm đó có lẽ cả tôi, cả Phương Hoài đều không biết được. Đó là suốt những ngày 16, chúng tôi đã phải chia sẻ khoảng trời với những đám mây xanh biếc cùng nhau. Không ai chịu nhường chỗ cho ai, hoặc là không ai muốn rời bỏ cảm giác cùng chia sẻ điều gì đó quý giá với một người xa lạ.

Và khi mùa mưa tới, lúc tôi không thể đưa tay nắm lấy những đám mây 16 của mình như những ngày trước đây nữa, cũng là lúc tôi nhận ra mình nhớ da diết một ai đó nằm cạnh bên. Giờ ra chơi, tôi kiếm cớ đi qua đi lại trên hành lang giữa hai lớp, lén nhìn qua ô cửa sổ lớp bên, chỉ để chắc chắn rằng ai đó cũng đang sẻ chia những ngày mưa xám xịt. Mặc dù không cùng chung cách chúng tôi ngắm những đám mây trôi suốt những ngày đầy nắng.

17 – Ngày cứ trôi vội vã

Mùa Hè chuyển từ năm lớp 10 lên 11 là một mùa Hè nhuộm màu thương nhớ. Thi thoảng, tôi lại đạp xe đến trường một cách vô thức, chẳng để làm gì ngoài leo lên tầng thượng và một mình nằm ngắm những đám mây trôi. Lần nào tôi cũng cố nhắm mắt mường tượng ra Phương Hoài lại đang nằm cạnh mình, hát vu vơ một câu nào đó, kể cho tôi nghe câu chuyện tưởng tượng về một chàng trai chỉ thích ngồi một mình trên ghế đá đọc sách. Nhưng tuyệt nhiên không lần nào những viễn ảnh ấy trở thành hiện thực. Chỉ có mình tôi với tình cảm đơn phương mới nhú đầy lo lắng, chỉ sợ là chuyện bức thư tình bị trả về lại lặp lại lần hai.

Rồi cũng đến ngày mùa tựu trường mới lại về. Tôi đạ xe đến trường thật sớm, dáo dác dõi mắt về phía lớp bên, ngạc nhiên xen lẫn thích thú khi thấy tóc Phương Hoài đã dài ra một chút. Tôi cầm trên tay quyển sách mình yêu thích nhất, chờ đến giờ ra chơi sẽ leo lên tầng thượng, tặng cho cô gái tóc dài của tôi. Trên bìa trong sách, tôi đã nắn nót ghi những cảm xúc của mình về Phương Hoài, về những đám mây 16 đầy kỷ niệm.

Nhưng rốt cuộc Phương Hoài đã không xuất hiện. Ngày đó, ngày sau ngày đó, và ngày sau nữa. Khoảng trời 17 tuyền một màu xanh xao, nhợt nhạt.  Tôi để sách nằm kề cạnh, thế chỗ của Phương Hoài, chỉ mong một hôm nào cô bạn sẽ trở lại đòi chỗ của mình, và tôi có cơ hội nói vài câu:

"Đồ ngớ ngẩn, ai thèm lấy thêm chỗ của cậu chứ? Tớ đặt sách giữ chỗ cho cậu bao lâu nay mà không tới. Ngoài cậu ra, tớ đâu còn muốn ai nằm cạnh mình?"

Ấy thế mà ngày cứ trôi vội vã, nhìn đi nhìn lại, những năm tháng 17 đã trôi mất từ lúc nào chằng hay. Tôi vẫn thả ánh nhìn thắc mắc qua ô cửa sổ lớp bên mỗi giờ ra chơi đến, ngắm nhìn mái tóc của ai ngày một dài thêm, rồi cô độc leo lên tầng thượng giữ chỗ cho một ai không bao giờ xuất hiện.

Mùa mưa đổ sập xuống thành phố như một dấu ba chấm đầy mơ hồ cho câu chuyện của tôi. Tôi ngăn mình không leo lên tầng thượng nữa, dù cứ đau đáu mãi không biết những ngày âm u ấy , ai sẽ giữ chỗ cho Phương Hoài đây? Ô cửa sổ lớp bên những ngày ấy cũng bỗng dưng đóng kín. Tôi dò hỏi, mấy đứa bạn chỉ đáp gọn lỏn là trời mưa to quá, chỉ sợ nước hắt vào ướt hết tập vở, đóng cửa sổ là đúng thôi. Tôi lúc ấy đã quên đi hết tầm quan trọng của chuyện đúng sai, chỉ nghĩ rằng khoảng cách giữa tôi và Phương Hoài giờ đã có thêm một cánh cửa gỗ màu nâu trầm đáng ghét.

Rồi ngày nắng cũng trở lại, như một thói quen kỳ lạ, tôi lại ôm cuốn sách trèo lên tầng thượng một mình. Vũng nước đọng trên chỗ của tôi và Phương Hoài nằm còn chưa bốc hơi hết, sờ vào thấy ẩm ướt, nhờn nhợt. Tôi trút một tiếng thở dài, quyết định không nằm nữa, ngồi vắt vẻo ngắm nhìn nững hình nhân người đi lại dưới sân.

Đó cũng là giây phút tôi cảm giác được lòng mình cuộn trào những cơn sóng chòng chành. Phương Hoài của tôi, mái tóc dài tôi vẫn thường hay nhìn lén, chủ nhân chỗ nằm trên tầng thượng tôi gìn giữ bấy lâu nay, đang ngồi nắm tay một chàng trai trên ghế đá xa lạ. Tôi nhắm tịt mắt lại, vùng chạy khỏi tầng thượng, khỏi cảnh tượng không muốn ghi vào trong tâm trí. Nền tầng thượng vẫn đang còn trơn sau những ngày mưa ẩm ướt, bước chân tôi trượt dài trong lúc vội vã bỏ đi. Tây tôi vung lên, cuốn sách yêu thích  cũng tung trên không trung ngay lúc ấy. Khi rớt xuống, cuốn sách nằm nhem nhuốc cạnh tôi – cũng đang lấm lem vì bùn đất. Cú ngã làm thân thể tôi đau nhiều, nhưng tim tôi còn nhói đau hơn thế.

Một tuần sau, vết thương ngoài da được bôi thuốc đã lành lặn hẳn. Còn chỗ khuyết trong trái tim thì hình như đã đánh rơi trên tầng thượng ngày hôm ấy. Cái tầng thượng mà chẳng bao giờ tôi muốn quay trở lại cùng ai.

Những ngày 18 – Khung trời ảm đạm

Người ta thường bảo khi đã lên cuối cấp, cậu học trò lớp 10 ngày xưa sẽ bạo gan hơn trước, vì cậu biết rằng những ngày 18 là cơ hội cuối cùng để thực hiện những điều vẫn còn đang dang dở. Tôi đúng là có những điều còn đang bỏ lỡ, nhưng thâm tâm lại chẳng muốn nắm lấy cái cơ hội cuối cùng để thực hiện những điều vẫn còn đang dang dở. Tôi đúng là có những điều còn đang bỏ lỡ, nhưng thâm tâm lại chẳng muốn nắm lấy cái cơ hội cuối cùng. Nhất là những chuyện liên quan đến Phương Hoài, đến tầng thượng, đến những đám mây xanh biếc 16 và những ngày 17 vội vã đến lạnh lùng.

Học bài, khảo bài, thi thử, thi thật,.. khoảng thời gian 18 là khoảng thời gian bận rộn và đầy những chật vật, khó khăn. Tôi không ghé lại tầng thượng, nhưng đôi lúc vẫn bất giác hướng mắt về khung trời ngày xưa. Mọi thứ ảm đạm đến không ngờ. Những đám mây hôm nao dịu ngọt như kẹo bông giờ cũng khoác lên mình một lớp vỏ mịt mù, xa cách.

Mỗi dịp bước trên hành lang ngang qua lớp bên, tôi không màng nhìn qua ô cửa sổ nữa. Dần dà cũng chẳng hay liệu bây giờ chúng có còn khép kín, hay đã lại mở toang ra như những ngày yêu dấu ban đầu?

Họp bàn chuyện tổ chức 8/3 cuối cùng cho các bạn nữ cùng lớp, tôi được giao nhiệm vụ nghĩ lời chúc mừng quan trọng nhất. Lời chúc này sẽ được in trên băng rôn và trưng ra để các cô bạn vừa vui sướng, lại vừa có dịp nở mày nở mặt với phái nư các lớp khác trong trường.

Bỏ công thức mấy đêm để nghĩ ý tưởng, tôi vẫn chẳng biết nên múa bút thế nào cho vừa ngắn gọn, vừa hay. Gần đến hạn đi in, tôi ôm đầu đau khổ, buông mình thẫn thờ trên giường, tự hỏi những cảm xúc của thời phổ thông chẳng lẽ lại khó tuôn thành lời đến vậy sao? Bứt tóc một hồi thì đứng phắt dậy, tìm cảm hứng chữ nghĩa trong đống sách bày đầy trên kệ. Thế rồi tay chạm phải cuốn sách giữ chỗ cho Phương Hoài hôm nao.

Đó cũng là lúc tôi biết chính xác mình cần phải ghi những gì lên tấm băng rôn ấy.

Ngày 8/3 năm đó, lũ con trai chúng tôi thức dậy thật sớm, đến trường, trèo lên trên tầng thượng. Rồi chọn hướng quay ra cổng trường, chúng tôi treo tấm băng rôn lên để đảm bảo dòng chữ trên đó se đập vào mắt bất cứ ai bước vào cổng.

Đúng như tôi đã nghĩ, không chỉ khiến mấy cô bạn cùng lớp há hốc mồm vui sướng, tấm băng rôn còn làm họ mỉm cười vui vẻ, tô thêm phần rạng rỡ lên những khuôn mặt nhuộm màu căng thẳng sau chuỗi ngày bị đè nén bởi áp lực của kỳ thi quốc gia. Còn những cô nàng lớp khác cũng đứng chỉ trở, tỏ vẻ phấn khích bởi món quà đặc biệt đó.

"Con gái 12A8 ơi! Bất kể sau này tụi tớ có yêu ai, thì các cậu vẫn luôn là mối tình đầu của chúng tớ!"

Tôi đã không đoán trước được rằng Phương Hoài cũng sẽ ngước nhìn lên ngày hôm ấy. Trong một phút giây ngắn ngửi, khi ánh nhìn xuống của tôi chạm phải ánh nhìn của Phương Hoài đang ngước lên đọc băng rôn, ở đúng vị trí chúng tôi đã cùng sẻ chia với nhau hai năm về trước, tôi đã không thể rời mắt đi được. Tôi lặng lẽ lấy tay cố gắng che đi phần tên lớp in trên băng rôn, rồi mỉm cười với Phương Hoài không giấu giếm.

Nụ cười ấy nhanh chóng trôi vào những âm thanh giục giã của tụi con trai cùng lớp. Thầy giám thị đến trường tự khi nào, đang chạy lên mục kích "trò mèo" của mấy đứa choai choai trên tầng thượng. Sau đó là một màn rượt đuổi trối chết để giữ lấy cái băng rôn kỷ niệm của chúng tôi vòng quanh trường. Trong giây phút, tôi đã quên bẵng đi mất rằng mình vẫn chưa nhận được câu trả lời từ phía Phương Hoài cho nụ cười treo lửng lơ nơi tầng thượng. Sau này nhớ lại, cũng chẳng muốn đi hỏi cô bạn để làm gì. Vốn dĩ tôi đâu có mong một nụ cười đáp lại như bức thư tình bị trả lại hôm nào. Sẽ đau lắm, tôi đồ rằng thế.

Và cứ như vậy, khung trời ảm đạm bao phủ lấy chúng tôi suốt những năm tháng ấy. Trong ngày thi thử, ngày thi thật, rồi ngày tốt nghiệp phổ thông. Tôi đã ôm lấy rất nhiều người bạn và gửi những lời chúc về con đường dài phải đi sắp tới, dẫu thân hay sơ, dẫu cùng lớp hay khác lớp. Chỉ có Phương Hoài là tôi ngó lơ. Vì cứ hy vọng mơ hồ rằng lên đại học chúng tôi sẽ lại cùng chung thành phố với nhau, sẽ lại còn cô hội gặp gỡ.

Và một ngày gặp lại

Bốn năm đại học trôi qua vùn vụt, tôi mới chợt nhận ra ngày ấy, bản thân đã đoán nhầm thực sự. Rời trường phổ thông rồi, tôi và Phương Hoài không gặp nhau dù chỉ một lần. Có thể là vì những mối quan hệ mới, vì mỗi đứa đã chọn cho mình một lối đi riêng, hoặc giả như một trong hai người đã không còn nhớ đến người còn lại nữa.

Tôi vốn tin Phương Hoài mới là người đã lãng quên trước. Thậm chí sau này còn đau đớn nhìn lại, và chấp nhận rằng tôi đã bị bỏ rơi lại từ những năm 16 của cô bạn. Dù vậy, đôi lần tôi vẫn nhớ đến câu hỏi cứ đau đáu mãi trong tim: Rốt cuộc thì tại sao bản thân lại không thể có được trái tim Phương Hoài dù chỉ là trong giây phút?

Lời đáp cho câu hỏi đó, phải cho đến tận ngày trở lại thăm  trường nhân dịp lễ kỷ niệm thành lập, tôi mới tìm ra được.

Ấy là khi tôi một mình leo lên tầng thượng, lại một mình nằm ngắm khoảng trời xanh biếc ngày xưa. Và chợt nhớ ra câu đầu tiên Phương Hoài nói với tôi khi gặp mặt.

"Đó là chỗ ngồi của tớ."

Tôi từ từ ngồi dậy, đưa đôi mắt nhìn xuống. Chỉ đúng ở góc này, chỉ khi ngồi thật thẳng, chiếc ghế đá nơi tôi thấy Phương Hoài nắm tay chàng trai lạ mặt mới không bị khuất đi. Và cũng chính lúc đó, tôi nhận ra câu chuyện về chàng trai thích một mình ngồi đọc sách trên ghế đá sân trường không phải là câu chuyện mà Phương Hoài tự tưởng tượng như trước giờ tôi vẫn nghĩ.

Từ trước khi tôi bước vào khoảng trời 16 của cô bạn, trái tim Phương Hoài thực ra đã có người chiếm lấy. Và vốn dĩ cô bạn chưa hề rời bỏ tôi, mà tôi chưa bao giờ là người cô bạn hướng đến khi ở trên tầng thượng.

Nhận ra sự thật đó rồi, tôi đờ người trong chốc lát. Và cứ thế vừa cười, lại vừa lắc đầu như một kẻ ngốc. Mối tinh đầu trong trái tim mỗi thằng con trai mới lớn là chất chứa những ảo tưởng của riêng mình. Là mong muốn sở hữu một ai đó đặc biệt, nhưng lại chưa bao giờ hiểu được nỗi lòng người ta. Không thể nói giá như ngày đó tôi đừng nằm mộng mơ mãi mà phải ngồi thẳng dậy sớm hơn, cũng không thể trách Phương Hoài đã không rõ ràng mọi chuyện. Là do cả hai đều cùng ngốc nghếch, đều không muốn ai biết đến tình cảm một phía trong lòng mình.

Nghĩ được đến đó, tôi lại thả mình nằm xuống. Câu chuyện của Phương Hoài đến đây chấm dứt được rồi, tôi đã có thể tìm về những đám mây 16 của mình mà không chút vướng bận trong tim.

Tôi cứ nằm như vậy mãi, cho đến khi một bước chân khe khẽ tiến lại gần, và chất giọng nhẹ nhàng ngày nào lại vang lên:

"Đây là chỗ nằm của tớ, có đúng không?"

Lần này, tôi chỉ đơn giản là gật đầu với người xa lạ. Để rồi người đó trả lại cho tôi nụ cười treo lơ lửng trên tầng thượng hôm nao.

Và chúng tôi, một lần nữa, lại cùng sẻ chia khoảng trời xanh biếc. Sát gần bên. Như những ngày 16.

________________
Quốc cầm điện thoại trên tay, thấy cuộc gọi đã tắt rồi. Anh quay lại, xẵng giọng mắng Việt:

"Chú mày lộng hành quá đấy! Việc này là của anh, chú bao đồng làm gì?"

"Anh còn không biết tên cô ấy là gì! Em mới gọi một cuộc đã biết rồi này!"

"Tên gì kia?" Quốc tiến lại gần Việt, giọng tò mò. "Kim? Bình? Mai?"

"Lan!" Việt làu bàu. "Hèn gì trong đầu anh chả có chỗ chứa cho khoa học."

Quốc gật gù, rồi lại đuổi Việt về nhà như lùa... vịt.

Đêm hôm đó, bầu trời ở cả hai thành phố đều khô ráo. Kim Cương rủ Lan lên sân thượng ngồi, vì nhỏ bạn rên rỉ là ở trong phòng nóng quá. Rồi Kim Cương bật đèn sân thượng lên, tiếp tục đọc bản thảo, trong khi Lan vẫn lải nhải không nhưng về kết quả thu được sau cú điện thoại ban nãy.

"Mi thấy điểm khác biệt giữa khoa học của ta và trí tưởng tượng viễn tưởng của mi chưa? Đó là ta lúc nào cũng rõ ràng, mới gọi lần đầu đã biết được tên của hắn ta. Còn mi thì toàn ngồi suy diễn này nọ, chẳng biết bao giờ mới có được thông tin đây."

Việt rời khỏi nhà rồi, Quốc cũng một mình cầm đàn trèo lên sân thượng ngồi. Bất giác, anh nghĩ vẩn vơ về một cô gái tên Lan nào đó ở Sài Gòn đang muốn tìm hiểu về anh như anh đang muốn tìm hiểu về cô ấy vậy. Mặc dù trong tay anh chưa có vé dự showcase của thần tượng cô ấy như đã hứa, và anh thậm chí còn không biết cô ấy bị khùng thật hay đang ở tương lai nào đó như lời một thằng khùng khác nói cho anh nghe nữa?

Rốt cuộc, cả bốn người đều bị mắc kẹt vào cái sự nhầm lẫn oái oăm của ngày hôm đó. Lại như tình cờ, Kim Cương đọc trúng một truyện chung chủ đề của tác giả Bảo Quốc. Bản thảo này ngày càng trở nên đặc biệt, theo một cách kỳ lạ.
___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net