Tháp xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

001

Từ lâu rồi, nó đã xuất hiện bên khung cửa sổ nhà tôi. Những khi học bài bên bàn học, tôi lại nhìn sang nó. Nó là một tòa tháp cao, cao lắm, với những mảng tường kính sáng loáng và thanh khiết, như nổi bật hẳn lên giữa bầu trời xanh biếc.

Nó cao hơn hẳn những tòa nhà bình thường khác. Đỉnh tháp lấp ló trong mây. Nơi tôi sống là một vùng ngoại ô thành phố. Từ khung cửa sổ có thể trông ra xa, và thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là nó.

Như có gì đó thu hút.

Như những thứ không thuộc về nơi đây.

Tôi đã nghĩ đó là trụ sở chính của một công ty nào đó. Nếu đúng là vậy, hẳn nó phải lớn lắm. Và không rõ từ lúc nào, tôi lại mang trong mình cái ước mơ trẻ con rằng một ngày nào đó tôi sẽ được làm việc bên trong tòa nhà như thế.

Cho đến lúc này vẫn vậy.

"Cốc cốc, mẹ vào lau phòng nhé!"

Đó là mẹ tôi, bà ấy đang chuẩn bị lau nhà, một phần trong công việc cuối tuần. Thường thì trong những lần như thế, tôi lại nằm ườn trên giường hoặc ngồi lên bàn học một lúc. Những khi ấy, tôi lại có dịp trông ra ngoài cửa sổ, như thể đó là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này.

Mẹ tôi, bà ấy ở ngay sau tôi.

"Ngày nào đó, con sẽ lên thành phố, và làm việc trong tòa nhà đó, mẹ ạ..."

Bà ấy không nói gì cả, vẫn mải miết làm tiếp công việc của mình. Không gian yên tĩnh lạ thường.

002

Chuyến xe đầu tiên lên thành phố vào lúc bảy giờ sáng.

Tôi đã chuẩn bị mọi thứ từ tối hôm trước, mọi vật dụng cần thiết cho một chuyến đi xa. Quần áo, sách vở, dụng cụ sinh hoạt,... Tôi tự hỏi liệu đã đủ chưa nhỉ, hay đúng hơn cảm giác nôn nao lúc này trong tôi thực sự có ý nghĩa gì đây.

Bởi vì hôm nay là một ngày quan trọng với tôi, chỉ riêng tôi.

Hôm nay, ngày tôi chính thức trở thành sinh viên Đại học, và cũng có thể xem là ngày tôi bắt đầu cuộc sống tự lập của chính mình. Ngẫm lại thì ngày hôm nay cũng không quá đặc biệt, và tôi biết sau này chắn chắn sẽ có thêm nhiều ngày như thế nữa.

Tôi không quên nhìn ra cửa sổ lần cuối trước khi bước chân khỏi phòng.

Trên chuyến tàu đông đúc.

Tôi vẫn luôn nghĩ về nó, về cái tháp cao ấy. Dạo trước, tôi chỉ có thể ngắm nhìn nó qua ô cửa sổ phòng chật hẹp, nhưng chỉ vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ được trông thấy tận mắt cái tháp cao huyền diệu ấy. Nó hẳn hùng vĩ, to lớn và đẹp đẽ hơn nhiều so với khi chỉ trông qua cửa sổ. Cảm xúc lúc ấy thế nào, tôi không rõ, nhưng chỉ nghĩ đến thôi đã làm tôi vui sướng và hào hứng hẳn lên.

"Hôm nay trời nắng đẹp!"

Tôi có hẹn với thằng bạn thân dành ra một ngày để tham quan toàn thành phố.

Tòa tháp đặc biệt ấy, ắt hẳn phải rất dễ nhận ra.

Như có gì đó đang chờ tôi xác nhận sự tồn tại của nó.

Nhưng tôi đã nhầm.

Khi chuyến tàu cập bến thành phố, tôi mới nhận ra điều đó. Thành phố hoa lệ với những tòa nhà cao chót vót. Kính sáng phản chiếu chói cả mắt. Người người đi lại tấp nập và đông vui.

Nhưng tuyệt nhiên, nó không hề ở đó.

Không hề có cái tháp cao nào như tôi đã từng trông thấy.

003

Tôi buồn và hụt hẫng trong tuần đầu tiên nhập học. Dĩ nhiên kết quả học tập không thể nào tốt được khi tâm trạng của tôi như thế.

Trong suốt một tuần qua, tôi đã luôn tìm kiếm nó. Mọi lúc, và mọi nơi có thể, thậm chí tôi đã lẻn lên sân thượng trường để tìm nó·. Tôi nhìn xung quanh, bên trái, bên phải, cả trên bầu trời và dưới chân mình nữa.

Nó vẫn không hề tồn tại.

Tôi tự vấn lại bản thân. Hồi còn dưới quê, qua khung cửa sổ phòng tôi, tôi đã từng trông thấy nó rất nhiều lần. Nó luôn nằm ở đấy, khoảng xen giữa hai tòa nhà trung tâm. Đó là cơ sở một và hai của tập đoàn FPT. Giữa hai tòa nhà là con đường tôi đi đến trường Đại học.

Dù đã gần một tuần, nhưng đâu đó trong tôi vẫn mong chờ nó trở lại. Vẫn tin tưởng sắt đá vào sự tồn tại của nó. Đến mức tôi đã va phải khá nhiều người trên đường chỉ vì mải mê tìm kiếm.

"Chỉ vì một cái tháp không có thật, có đáng hay không?"

"Bỏ biết bao thời gian, công sức như vậy, liệu có xứng đáng cho một cái tháp không hề có thật?"

Tôi luôn nhẩm thầm những lời đó trong đầu, mỗi khi tôi nghĩ về nó. Như một cách làm chủ bản thân.

Hơi thất vọng một chút, nhưng rồi chuyện gì cũng qua đi. Tôi quen với môi trường sống mới. Chấp nhận sự thật rằng tòa tháp kia không hề tồn tại và tiếp tục sống như những người bình thường khác.

004

Tám năm sau, tôi ra trường với tấm bằng loại khá.

Mặc dù nhận được kha khá lời mời phỏng vấn, nhưng tôi bỏ qua tất thảy để tập trung vào dự án của riêng mình. Và kết quả rất khả quan. Chỉ hai năm sau, startup của tôi phất lên nhanh chóng, nhờ vào lượng vốn cực khủng đổ vào của các nhà đầu tư nước ngoài.

Và thêm vài năm phát triển nữa, tôi đã có thể tự thành lập công ty riêng cho mình.

Câu chuyện vài năm trước vụt qua trong thoáng chốc, sau tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Cốc cốc, em vào được chứ?"

Đó là thư kí riêng của tôi.

"Mời vào."

Cô ta mở cửa bước vào trong, trên tay là một xấp tài liệu được kẹp gọn gàng trong cặp hồ sơ.

"Sếp xem lại bản thiết kế trụ sở chính lần nữa ạ, nếu không còn gì sai sót em sẽ gửi lại phòng công vụ để tiến hành thi công."

"Khoảng hơn ba tháng nữa sẽ xong."

Tôi cầm bản thiết kế tòa nhà trong tay, gãi cằm suy nghĩ. Đối với công ty đang trên đà phát triển mạnh như của tôi, thì có một trụ sở chính thật lớn và oai phong cũng là điều cần thiết. Không thể cứ ở mãi trong cái văn phòng ọp ẹp này nữa.

Ba tháng thì có vẻ khá chậm nếu so tới trình độ xây dựng phát triển hiện nay. Tuy vậy, nó sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn.

"Được rồi, khi nào xong tôi sẽ gọi cô. Giờ cô có thể đi làm việc."

Có tiếng đóng cửa nhè nhẹ.

"Ừm, đến tận hơn trăm tầng cơ à. Cao chứ nhỉ."

"Mà, màu sơn này cũng không tệ!"

005

Ba tháng sau, việc xây dựng trụ sở chính đã hoàn thành trước thời hạn. Tòa nhà khá cao, trông xa xa giống như một tòa tháp. Nhưng trên tất cả là màu đỏ rực sáng trên nền tường vôi trắng xóa, tất cả như nổi bật hẳn lên trên nền trời xanh biếc.

"Hơi khác với ý định ban đầu của tôi một chút, nhưng không sao!"

Và từ khi nào, tôi đã hiểu ra được mọi chuyện.

Tòa tháp đã từng không tồn tại, chỉ vì tôi chưa hiểu được nó, và cả bản thân tôi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net