Q1- Chương 20: Mang đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc tối sinh nhật năm Ecgberht mười ba tuổi, hắn dắt tay một vị phu nhân, đi vào giữa đám người. Đó là mẹ hắn, tình nhân đứng đầu trong đám đông tình nhân của Lost mười lăm, là người mỹ mạo nổi tiếng một thời.

Vị phu nhân đó như hoa tươi nở rộ đến mức tận cùng, còn con của cô vẫn giống như nụ hoa hoa hồng.

Tòa trang viên hoa hồng này xây xong, tiểu vương tử mà Lost mười lăm thương yêu nhất sống ở nơi này, cậu lớn lên ở đây, quen thuộc mỗi một chỗ nơi này.

Tiệc tối xa hoa với cậu mà nói là trò chơi nhàm chán, vì thế cậu và mẹ nhảy xong một điệu vũ, dẫm lên tiếng nhạc cuối cùng, cười vang hôn lên tay mẹ, xoay người chui vào đám người, lướt qua những phu nhân tiểu thư chờ mong khiêu vũ cùng cậu, chạy ra ngoài.

Trang viên hoa hồng trên đảo Tomani có xây trại nuôi ngựa lớn, cậu thường xuyên cưỡi hắc mã mà mình yêu nhất rong ruổi dọc theo đảo nhỏ, cậu có thể phi lên sườn một ngọn núi cao nhất bên bờ biển, nhìn ra mặt biển xa, có thể tùy ý để ngựa chậm rãi đi về phía trước, chở cậu lang thang đi dạo không có mục tiêu.

Cha cậu, Lost mười lăm ngẫu nhiên sẽ đến thăm cậu cùng mấy tình nhân ở nơi này, nhưng nhiều thời gian ông ta đều ở hành cung khác hưởng lạc.

Mười sáu tuổi năm ấy, Lost mười lăm chết đột ngột, sau một trận hỗn loạn, một huynh trưởng của cậu kế vị, mà khi đó, bên ngoài thời cuộc rung chuyển hỗn loạn, hơn nữa ảnh hưởng tới tòa trang viên hoa hồng này.

Thời kì cuối vương triều Lost, Lost mười sáu bị giết, chính quyền hỗn loạn, mấy thế lực cướp đoạt tài nguyên lẫn nhau, trang viên hoa hồng cũng giống những hành cùng vương đình và vô số bảo vật trân quý bị người từ bên ngoài đến cướp bóc.

Những người đó ngồi thuyền lớn, xông lên đảo.

Giáo sư dạy hắn hội họa bởi vì luyến tiếc những bức tranh bị hủy, vì thế bị giết chết ở phòng trưng bày, đầu phun ra máu vẩy đầy vách tường, giáo sư dạy hẳn khiêu vũ treo cổ ở sảnh yến hội. Linh mục cùng rất nhiều người hầu nấp ở nhà thờ trên đảo cứ thể bị thiêu chết.

Mẹ cậu bị kéo ra từ tủ quần áo, tuyệt vọng mà từ trên lầu ngã xuống.

Cậu phẫn nộ, thống khổ, cầm kiếm muốn đi quyết đấu cùng những người đó, nhóm hầu gái chăm sóc cậu lớn lên ngăn cản cậu, giấu cậu trong bụi hoa hồng rậm rạp, họ dắt hắc mã tới, thỉnh cầu cậu nhanh chóng trốn tránh đi.

"Tựa như khi còn nhỏ chơi trốn tìm vậy, trốn đi, không để người ta tìm được." Hầu gái lớn tuổi thanh âm run rẩy nói, một lần cuối cùng từ ái mà vuốt ve tóc của cậu.

Cậu là tiểu vương tử được sủng ái lớn lên, là chủ nhân nơi này, tòa đảo nhỏ này là nhạc viên của cậu. Cậu nhìn mọi người bị giết, gia viên bị hủy, lại bất lực.

Chỉ còn lại có một mình cậu, bị nhốt ở trên đảo không chỗ để trốn.

Cuối cùng cậu mang theo súng trốn vào vườn hoa hồng giống mê cung, cuộn tròn ở dưới tượng thánh mẫu, nhìn khắp nơi bốc cháy lên lửa lớn, nói ra lời nguyền rủa thê lương:

"Sau khi ta chết, sẽ biến thành vong linh bóng đè, vây chết tất cả bọn họ ở chỗ này, vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể rời khỏi ác mộng của ta!"

Chuông trên gác chuông rung lên, nặng nề tấu vang.

Tần Phi Thường từ trên mặt đất ngồi dậy. Trên cổ tay của cô có một vòng ấn ký dây leo hoa hồng màu đỏ, phía trước tượng thánh mẫu vốn nên bị cô dùng súng đánh nát vẫn êm đẹp đứng ở kia, trong khuỷu tay có bộ xương khô bọc áo choàng.

Tần Phi Thường: "..." Lúc trước lại là bóng đè? Kẻ điên sử dụng trò chơi bóng đè này sao vẫn một lần lại một lần nữa, không nhàm chán sao?

Cô hít sâu một hơi, đi đến trước tượng thánh mẫu, kéo áo choàng ra, thấy trên xương cốt cánh tay của bộ xương khô có ấn ký màu đỏ giống cô.

Tốt lắm, cho dù phía trước đến tột cùng là chuyện thế nào, cái nguyền rủa này đã có hiệu lực. Hai người bọn họ tính mạng hiện giờ nối liền cùng nhau, Ecgberht không thể làm gì cô, cô cũng không thể làm gì Ecgberht.

Tuy rằng ôm tâm tư muốn tiêu diệt lời nguyền rủa và kẻ điên này mà tới, nhưng dựa theo kết quả, cô quả thực là tự đưa mình tới cửa gả cho người ta.

Tần Phi Thường rũ rũ tấm áo choàng màu đỏ, cuộn xương cốt bên trong thành một bọc, thắt cái nút nơ bướm, ôm lấy đi ra ngoài. Tình huống đã như vậy, không mang theo trở về thì rất khó xong việc.

Bộ xương của Ecgberht ở trong bao áo vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng gì, Tần Phi Thường nghĩ thầm hắn bị lời nguyền rủa của chính hắn phản phệ, nên chắc đang chịu đả kích lớn lắm?

Đi ra vườn hoa hồng, Tần Phi Thường phát hiện sương mù trên đảo đang chậm rãi di chuyển, những sương mù lúc trước bị bài xích ở bên ngoài đảo đã tiến vào bên trong trang viên, vong linh nửa trong suốt bên trong sương mù cũng theo sương mù tràn ngập xuất hiện ở chung quanh.

Cô mang theo bộ xương của Ecgberht, những lũ vong linh phiêu giật nấp ở trong sương mù cũng không tới gần.

Vong linh bình thường không có ký ức và thần trí, đại đa số người sau khi chết, linh hồn sẽ chậm rãi tiêu tán, không có tình huống đặc biệt chỉ có thể tồn tại trong hình thái vong linh một khoảng thời gian thực ngắn ngủi. Nơi này nhiều vong linh như vậy, qua mấy trăm năm còn không tiêu tán, chỉ có thể là bởi vì Ecgberht.

Sau khi chết không biết vì sao hắn biến thành vong linh bóng đè, bởi vì oán khí và nguyền rủa cường đại, ngăn cách đảo Tomani, cũng mạnh mẽ giữ lại những vong linh sớm nên tiêu tán đó.

Thật giống trẻ con, cố chấp trả thù không muốn buông tay, dù họ sớm đã biến thành một bộ dáng khác.

"Oán hận của anh kỳ thật đã sớm biến mất rồi." Tần Phi Thường đi ở trong sương mù ướt át. Bên cạnh là trại nuôi ngựa cô chưng từng tới, cô còn nhớ rõ đoạn ngắn vừa thấy, thiếu niên cưỡi hắc mã từ nơi này bay vọt đi, khí phách hăng hái.

Mới vừa nghĩ như vậy, bên người cô xẹt qua một trận gió, mơ mơ hồ hồ, tựa hồ là mấy con ngựa nửa trong suốt chạy qua.

Tần Phi Thường: " Anh thật giỏi, linh hồn con ngựa cũng phải giữ lại cho bằng được."

Bộ xương khô vẫn luôn đang giả chết, bỗng dưng ngẩng đầu lên nói chuyện, hắn nói: "Ta giữ lại cái gì."

Rõ ràng là cái gì cũng không giữ lại.

Hắn từ rất sớm đã hối hận, lúc oán hận theo thời gian tiêu tán, hắn phát hiện nguyền rủa của mình vây khốn những kẻ thù, cũng vây khốn chính mình cùng người chết ở trên đảo.

Trước khi chết nguyện vọng của hắn mãnh liệt đến mức ảnh hưởng tới sinh linh trên đảo này, hắn không biết những người đã chết là tự nguyện hay bị cưỡng bách lưu lại nơi này cùng hắn.

Ban đầu oán hận biến mất, lại không ngừng có oán hận mới sinh ra, hắn xác thật muốn rời khỏi nơi này, chỉ có hẳn rời khỏi nơi này, tòa đảo này mới có thể không bị hắn ảnh hưởng, vong linh mới có thể tiêu tán.

Nhưng hắn không nghĩ tới, chính hắn có một ngày thật sự sẽ rời đi.

"Cô thật sự muốn dẫn ta đi?"

"Bằng không thế nào, muốn tôi ở lại nơi này cùng anh chơi hả? Tôi cảm thấy anh chơi đủ rồi."

"Cô không sợ ta đi ra thế giới bên ngoài, làm ra cái gì đáng sợ ..."Ngữ điệu hắn dần dần quỷ dị.

Tần Phi Thường cười lạnh một tiếng, "Thành thật chút, nếu không tôi sẽ đốt anh thành tro cốt đem đi phơi của anh."

Ecgberht không dám tin, nói,"Cô là đang uy hiếp ta?"

Tần Phi Thường nghiêm trang: "Công chúa ngài tỉnh chưa ? Vương triều Lost đã diệt vong mấy trăm năm rồi."

Ecgberht: "Ai là công chúa?!"

Tần Phi Thường tự nhiên mà sửa miệng: "Nói sai, là vương tử."

Hắn còn không phải là công chúa sao, tự mình làm ra hành động xấu hổ tự nhốt chính mình ở lâu đài, làm công chúa chờ người ta tới cứu vớt.

Có bộ xương của Ecgberht ở trong tay, Tần Phi Thường đi ở trên đảo không gặp bất kì vấn đề gì, cô đi vào bên rìa đảo, vừa vặn thấy một đám người mờ mịt mà từ trên mặt đất bò dậy.

"Tôi...... Chúng ta đây là làm sao vậy?"

"Chúng ta sao lại ở chỗ này?"

Tần Phi Thường túm lấy bộ xương của Boss, thần sắc tự nhiên mà đi qua: "Đi thôi, lên thuyền, chúng ta trở về."

Những người trẻ tuổi kia càng thêm mờ mịt, bọn họ cảm thấy chưa từng đuổi kịp tiến độ của Lorraine. Sao lại phải trở về? không phải bọn họ mới vừa lên đảo sao, còn chưa đi vào đâu!

Ánh mắt vu sư Rhodes càng thêm nghi hoặc hơn, ông ta mơ hồ nhớ rõ chính mình có một giấc mộng, nhưng cảnh trong mơ giống như mảnh nhỏ biến mất ở chỗ sâu trong óc.

"Nguyền rủa của chúng ta còn chưa giải quyết đâu, sao lại phải trở về?" Lyon hỏi.

"Ồ!" Meisan nâng tay mình lên, lại không dám tin tưởng mà lấy đèn ra soi lên, tỉ mỉ nhìn một lần lại một lần, không còn, ấn ký nguyền rủa đã không còn!

Tất cả mọi người vội vàng xem xét cổ tay mình, một đám người phát ra tiếng khóc và tiếng cười chạy ra đường sống, ôm chặt lấy nhau.

Thấy bọn họ vui quá mà khóc, sau lưng Tần Phi Thường truyền đến một tiếng cười lạnh không có ý tốt, bộ xương khô nọ ở bên tai cô nói: "Bọn họ cao hứng quá sớm, nguyền rủa cũng chưa giải trừ đâu, ha ha ha"

Tần Phi Thường giật giật miệng, "Câm miệng đi."

Phát hiện ấn ký nguyền rủa trên cổ tay biến mất, một đám người cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu, chỉ muốn nhanh rời đi, lập tức quay lại thuyền trở về điểm xuất phát.

Tần Phi Thường mang theo đồ lạ bị mọi người vô ý thức xem nhẹ, chỉ có vu sư Rhodes cảm giác được cái gì, nhịn không được nhìn Tần Phi Thường.

Lyon đầy mặt tươi cười mà đi tới bên ông ta biểu đạt cảm tạ: "Vu sư Rhodes, lần này ít nhiều có ngài trợ giúp, trở về tôi và cha tôi sẽ cùng cảm tạ ngài."

"Không, tôi cũng không làm cái gì." Vu sư Rhodes nhíu chặt mày. Ông đáp ứng đi một chuyện này, nghĩ tới sẽ phát sinh bất kì chuyện gì đáng sợ, nhưng sự thật lại hoàn toàn không giống như ông ta nghĩ, ông ta căn bản là không thể làm cái gì, "Nếu thật sự có ai làm cái gì, đại khái là cô gái bên kia."

Biểu tình ông ta nghiêm túc chỉ vào Tần Phi Thường, bỗng nhiên cảm giác bên đó truyền đến một hơi thở làm người ta cực không thoải mái, không tự giác lui về phía sau một bước, thu hồi ngón tay.

"Ngài làm sao vậy?" Lyon nghi hoặc.

Vu sư Rhodes môi run run, hàm hồ nói: "Không có gì."

Một mình ông ta ngồi trong phòng, trên đường quay về rốt cuộc không nói một câu, hơn nữa vừa đến bến tàu liền vội vàng rời đi. Rời xa con thuyền rồi, ông ta mới lộ ra thần sắc nghĩ mà sợ.

Nếu ông ta đoán không sai, cô gái kia từ trên đảo mang theo đồ vật cực đáng sợ.

_____

"Lorraine, cô thật sự không đi chơi cùng chúng tôi sao?"

"Đúng vậy, chúng ta thật sự đơn giản như vậy đã giải trừ nguyền rủa, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao!"

Tần Phi Thường cự tuyệt bọn họ mời, mang theo hành lý đi về.

Nguyền rủa hạ màn, cũng là thời điểm cô nên chuyên tâm làm việc. Cô trở lại nhà Lorraine, đơn giản chuẩn bị vài thứ, chuẩn bị dọn đến một căn phòng lúc trước đã xem qua.

Từ trên lầu đi xuống dưới, vừa vặn cô nhìn thấy Lonso và bà nội. Bởi vì nguyền rủa giải trừ nhanh, bà nội còn chưa chết, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Tự giác đã thanh toán ân oán với bọn họ, Tần Phi Thường lễ phép mà gật gật đầu với rồi rời đi.

Cô có thể tưởng tượng được kế tiếp nơi này sẽ phát sinh cái gì. Tòa nhà này đã không thuộc về bọn họ, bọn họ sắp phải dọn đi, Lonso là người ích kỷ, gã sẽ lấy đi toàn bộ tiền của bà nội, bà ta sẽ chết ở trong tay cháu trai bảo bối bà ta thương yêu nhất, mà Lonso, người như vậy nếu không thay đổi, kết cục bi thảm gần như là chắc chắn.

Ký kết khế ước cùng Ecgberht xong, bỗng nhiên cô có thể thấy khí trên người những người khác, hai bà cháu kia trên người có khí màu đen, rất nồng đậm.

Cô tạm thời thuê nhà ở lầu hai trong một phố cũ phục cổ gần đại học Thanh Sam, đồ đạc các thứ đều có sẵn, mang theo hành lý là có thể vào ở, bà cụ chủ nhà là một giáo viên âm nhạc hòa ái, nhà cho khách thuê trọ cũng xử lý rất tốt, rất có phong cách, một ít chi tiết trang trí đều hiển lộ ra phẩm vị.

Toàn bộ lầu hai đều được Tần Phi Thường thuê lại, một người ở cũng đủ rộng rãi.

Đặt xong hành lý, Tần Phi Thường cởi quần áo đi vào phòng tắm. Trong chốc lát, rương hành lý của cô lạch cạch một tiếng bị đẩy ra, một bộ xương khô từ bên trong đứng lên, dẫm lên quần áo, ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Lúc trong phòng tắm tiếng nước vang lên, bộ xương khô chậm rãi biến thành một mỹ nam thiếu niên môi hồng răng trắng, xõa tóc dài. Mặt vô cảm mà chống cằm, hắn vẻ mặt ghét bỏ đánh giá căn nhà với hắn mà nói quá mức nhỏ hẹp này.

Quá cũ, trần nhà không có phù điêu hoa văn màu sắc, không có đèn treo thủy tinh, sàn nhà có vết, thảm quá rẻ tiền. Chẳng qua, có rất nhiều đồ vật kỳ quái hắn chưa từng thấy.

Ecgberht đứng lên, dùng gậy chống màu bạc trên tay gõ gõ TV, lại gõ gõ tủ lạnh bên kia.

Đây là cái gì?

Tần Phi Thường mang theo đầy người hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, cô đi dép lê đi tới bên Ecgberht, mở tủ lạnh, thấy bên trong cả nước và sữa mà chủ nhà đã để sẵn.

Cô cầm một lọ nước đá, thuận tay cho Ecgberht một hộp sữa.

Đóng lại cửa tủ lạnh, cô uống ngụm nước đá, dùng khăn lông lau tóc ướt đi tìm quần áo.

Ecgberht nhìn vật hình hộp lạnh bằng trong tay, học động tác của Tần Phi Thường mở tủ lạnh ra.

Tần Phi Thường lật quần áo ở rương hành lý, nghe thấy tủ lạnh phía sau không ngừng bị mở ra đóng lại, cũng không quay đầu lại nói: "Công chúa, đừng nghịch tủ lạnh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net