Q1- Lâu đài vong linh - Chương 1: Lời nguyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần truyện thứ nhất: Lâu đài vong linh.

Bức màn dày nặng che kín cửa sổ, trong nhà tối tăm tràn ngập hỗn hợp mùi tanh nồng đậm và mùi hoa nhàn nhạt, mấy ngọn nến lay động chiếu sáng ấn ký quỷ dị vẽ trên mặt đất trong đại sảnh, cùng với ba người hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm.

Người phụ nữ lớn tuổi nhất trên đầu khoác khăn sa màu đen bưng ngọn nến đứng ở chính giữa đại sảnh, tiếng nói hơi khàn khàn, không có quy luật liên tục lặp lại niệm một đoạn ca từ.

Theo thanh âm kỳ dị đó, ngọn nến trong nhà không xua nổi bóng tối, tựa hồ trở nên vặn vẹo, có tiếng thì thầm không rõ từ nơi tối tăm nào truyền đến.

Trên sàn nhà hai bên bà lão đó là những đường vẽ hỗn độn đều dùng máu tươi vẽ nên. Giữa đường vẽ bên trái có một người còn trẻ nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi đang ngồi. Mái tóc ngắn của hắn nhuộm thành màu nâu, đeo khuyên mũi và khuyên môi, khuôn mặt vốn tính là soái khí nhưng lại tràn ngập sợ hãi và cứng đờ, bởi vì hắn không ngừng chuyển động đôi mắt, mà trở nên buồn cười.

Hắn gắt gao nắm chặt lấy cổ tay mình, nhìn chằm chằm góc tối bên cạnh, như là một con sơn dương bị ma quỷ theo dõi, sợ hãi, cực kỳ sợ hãi.

Trên cổ tay của hắn có một ấn ký màu thâm đen, hoa văn uốn lượn tà ác, vừa nhìn sẽ làm người ta cảm thấy những đường cong đó dường như đang chuyển động vặn vẹo dây dưa.

Ấn ký này tràn ngập ý vị quỷ quái, theo thanh âm bà lão kia chậm rãi bong ra từng màng, sau đó thế nhưng nổi lên trên làn da người trẻ tuổi này.

"Ra, ra rồi! Nó rời khỏi tay của cháu rồi!". Người trẻ tuổi ấy vui mừng mà hô ra tiếng, vội không ngừng nhanh chóng bò ra, muốn cách cài ấn ký màu đen đó càng xa càng tốt.

Bà lão cầm lấy một cây gậy gỗ mọc đầy nhánh bên cạnh nhẹ nhàng gỡ người trẻ tuổi đã đánh mất kiểm soát này một chút, lúc này hắn mới nhớ tới lời bà nội nói trước khi nghi thức bắt đầu, nhìn xuống dục vọng lui về phía sau, ngồi tại chỗ chờ đợi trong dày vò.

Ấn ký màu đen thoát ra từ trên cổ tay hắn nổi lơ lửng, ở trong nhà những âm thanh cổ quái hết đợt này đến đợt khác, đi theo hoa văn vẽ từ máu tươi trên sàn nhà, chuyển dời đến ấn ký bên phải bà lão, chui vào trong thân thể một cô gái nhỏ nằm ở đó, cuối cùng hiện lên ở trên cổ tay của cô gái ấy hình thành một cái dấu vết thật sâu.

Bà lão phun ra một hơi, thân hình trở nên càng thêm co quắp.

"Thành công." Bà ta buông ngọn nến trong tay, thanh âm mệt mỏi nói: "Lời nguyền rủa này đã chuyển dời lên trên người em gái Lorraine của cháu."

Người trẻ tuổi rốt cuộc kiềm chế không được mà lộ ra vẻ vui mừng như điên vì sống sót sau tai nạn, đầu gối quỳ lại đây nắm lấy tay bà lão, nói năng lộn xộn, "Thật tốt quá, cháu sẽ không có chuyện gì, cháu sẽ không chết, cũng sẽ không điên có phải không? Cháu sẽ không sao". Hắn nhớ tới hai ngày này lo lắng đề phòng, gần như muốn gào khóc.

Bà lão hiền từ mà nhìn hắn, kéo hắn vào trong lồng ngực gầy gò của mình, như là ôm một bé trai còn rất nhỏ, "Đúng vậy, Lonso của ta, cháu đã không có chuyện gì, không cần sợ hãi nữa."

Lúc bà cháu hai người thể hiện niềm vui sướng, thiếu nữ nằm một mình ở trong một mảnh ấn ký máu tươi giật giật ngón tay, từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Sao lại thế này?

Tần Phi Thường ngồi dậy, có cảm giác bị bỏng trên cổ tay phải, nâng lên nhìn, thấy bên trên có một cái hình xăm giống như đám sợi màu đen, còn có một vết thương mới có vẻ hơi dữ tợn.

Cùng lúc đó, cô còn thấy dưới thân mình lộn xộn vết máu khô. Mùi máu tươi vọt vào trong mũi, cô ngửi thấy trong mùi máu tươi thoang thoảng mùi tinh dầu hoa oải hương và hoa hồng.

Áo và váy len trên người hoàn toàn không phải phong cách cô vẫn mặc, cổ tay vô lực và hai chân gầy yếu mảnh khảnh, cảm giác quá mức xa lạ, làm Tần Phi Thường cảm thấy tình cảnh của mình không ổn, thân thể này tuyệt đối không phải của cô.

Cô ngẩng đầu, thấy trong đại sảnh này dường như như là hiện trường của nghi thức triệu hoán tà giáo, trừ cô ra còn có một già một trẻ hai người, bọn họ cùng quay đầu nhìn về phía cô vừa đột nhiên ngồi dậy.

Bà lão sắc mặt không rõ ở dưới lớp mũ sa đen, một nam thanh niên trẻ tuổi khác nhưng thật ra đang cười đắc ý với cô, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Cô không quen biết.

Tần Phi Thường đứng lên, tránh những đường cong vẽ từ máu tươi trên mặt đất, cô sờ vết thương trên cổ tay mình, hoài nghi máu dùng để vẽ ấn ký trên mặt đất là chảy ra từ thân thể này.

Cô khinh thường không coi bọn họ ra gì mà đi ra khỏi phạm vi ấn ký, đi tới bên cửa sổ kéo ra bức màn dày nặng, làm ảnh sáng bên ngoài đột nhiên chiếu vào.

Tần Phi Thường thấy một cái đình viện bên ngoài. Ở ngoài đình viện, là cửa sắt lan can cùng với đường phố thẳng tắp. Đây tựa hồ là khu biệt thự cách trung tâm thành phố không xa, xem vị trí thì biết, giá cả xa xỉ.

Nơi xa các loại lầu cao san sát tạo hình độc đáo, hơi thở hiện đại và cổ xưa giao hòa hội tụ. Trên đường cái đồng thời chạy qua ô tô và xe ngựa, người đi đường nối liền không dứt.

Tân Phi Thường xác định đây không phải Du Châu, cũng không phải bất kì một khu vực nào ở Đông Châu. Cho nên cô làm thế nào chạy tới nơi đây, còn vào trong thân thể một người xa lạ? Cô chẳng qua là đi công tác xa quá mệt mỏi, ở trên máy bay nghỉ ngơi một lát mà thôi.

" Nghi thức chuyển đi lời nguyền rủa đã hoàn thành. Lorraine, anh trai cháu là đứa con trai còn sót lại của nhà chúng ta, nó không thể xảy ra chuyện, cháu hắn là hiểu được cách làm của ta."

Tần Phi Thường nghe được thanh âm của bà lão phía sau, thoáng tưởng tượng liên kết tình huống hiện trường đã đoán được vừa rồi xảy ra cái gì.

Cô và gã tuổi trẻ ăn mặc phản nghịch này là anh em, bọn họ đem lời nguyền rủa trên người gã chuyển dời đến trên người cô.

Lời nguyền rủa sao?

Làm tộc nhân cao cấp chăm sóc cung phụng Thị Thần của Tần thị, Tần Phi Thường cũng có một ít hiểu biết đối với những thứ vượt quá hiểu biết của con người bình thường. Nhưng cô xem nghi thức này, nguyên liệu cùng bộ dạng hai người kia, cảm thấy đây dường như là "đặc sản" của quốc gia phương Tây xa xôi nào đó.

Căn cứ nguyên tắc tình huống không rõ thì bớt nói, cô chỉ nhìn hai người này, cũng không đáp lại bọn họ.

Quả nhiên, thấy cô không phản ứng, lão bà dùng giọng điệu hòa hoãn mở miệng nói: "Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao, để cháu thay thế anh trai cháu nhận lời nguyền rủa, sao bây giờ lại không vui, chẳng lẽ là cháu đang trách bà nội bất công sao?"

Tần Phi Thường từ nhỏ đã nghe không được loại câu hỏi nghi vấn này, không tự chủ được mở miệng dùng lời nói ngắn gọn nhất trả lời bà ta: "Đúng vậy."

Bà lão không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, trùng mặt xuống, trong giọng nói mang theo chỉ trích: "Cháu quá ích kỷ, Lorraine."

Nói xong hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi, gã trẻ tuổi kia không đi, cười hì hì nhướn mày với cô, "Hiện giờ cảm giác thế nào, mang lời nguyền rủa cảm giác cũng không tồi nhỉ. Nghe nói thời gian sắp tới rồi, lời nguyền rủa này tùy thời đều có khả năng phát tác. Ngày thường lá gan mày nhỏ như vậy, hiện giờ sao lại không khóc?."

Tần Phi Thường khinh bỉ đánh giá hắn, nghĩ thầm hai anh em này nhìn tình cảm cũng không phải tốt lành gì, di dời lời nguyền rủa phỏng chừng không phải tự nguyện, mà là bị ép buộc.

Cô hoàn toàn không biết gì về nơi này, cũng không có tâm tư ở chỗ này rối rắm nhiều cùng thằng nhãi đó, cô lướt qua hắn đi thăm dò các phòng khác.

Cô phải nhanh chóng tra xem Đông Châu cách nơi này bao xa, sau đó tìm biện pháp ngồi máy bay đi Du Châu, mau chóng tìm về thân phận ban đầu của mình. Chỉ cần tìm được người, là có thể chứng minh chính mình. Cô còn có rất nhiều công việc chưa làm xong, đột nhiên rời đi, thuộc hạ không biết phải loạn thành cái dạng gì.

Tần Phi Thường theo thói quen đẩy đẩy ở trên mũi, đẩy vào chỗ trống không.

Ừm, đã quên, thân thể này không mang mắt kính.

Cô ở tầng hai biệt thự đụng phải một người hầu co rúm lại, từ trong miệng cô ấy tìm được phòng mình, một căn phòng thiếu nữ bình thường, quần áo không nhiều lắm còn cũ, đều bảo thủ già nua, thẩm mỹ kinh điển của người già. Đồ trang điểm và trang sức thưa thớt, có thể nhìn ra được cô gái này lúc trước sống quá mộc mạc, hơn nữa không thích trang điểm.

Trong gương cô gái trẻ khuôn mặt tái nhợt, tóc đen mắt đen, hình dáng đôi mắt và mũi có một chút thâm thúy, lớn lên cũng không tệ lắm.

Chỉ dạo qua một vòng, trong lòng Tần Phi Thường trên cơ bản đã hiểu rõ đối với tình huống nhà này đây là gia đình từng giàu có huy hoàng, hiện giờ sớm đã xuống dốc, chỉ còn chống đỡ giữ thể diện. Biệt thự lớn như vậy chỉ mời một người hầu nhìn không quá sáng sủa.

Chủ nhân có ba người, một bà lão, một cháu trai bảo bối của bà lão, một cháu gái không được coi trọng có tính cách hướng nội, cháu gái ngày thường cũng coi như nửa người hầu.

"Máy tính và di động quá cao quý, trong nhà chỉ có thiếu gia Lonso dùng."

Từ trong miệng hầu gái biết được tin tức này, Tần Phi Thường gõ vang cửa phòng Lonso, vào lúc đối mặt khi hắn mở cửa, một gậy đánh ngã hắn, thần sắc không đổi mà dẫm lên hắn đi vào phòng, thuận tay kéo hắn vào, đóng cửa lại. Phòng Lonso so với phòng của cô lớn hơn rất nhiều, là căn phòng có nhiều sản phẩm hiện đại hoá nhất ở nơi cổ xưa này. Máy tính của hắn đang mở ra, trên giao diện biểu hiện khung thoại của hắn và người nào đó nói chuyện phiếm.

[ Andy ] : Tao xong rồi, trên tay tao cũng xuất hiện cái lời nguyền rủa kia, đáng chết, gia tộc chúng ta vì sao lại di truyền lời nguyền rủa như vậy!

[ Lonso ] : Nguyền rủa của tao được chuyển dời lên trên người con chuột Lorraine đáng thương kia! Ha ha ha ha tao sẽ không có chuyện gì!

[ Lonso ]: Bà nội tao vậy mà rất lợi hại, trước kia tao cũng không biết bà ấy lợi hại như vậy, Còn tưởng rằng bà ấy là bà già kỳ kỳ quái quái, thật quá khủng khiếp!

Tần Phi Thường chỉ tùy tiện nhìn liền xóa đối thoại, bắt đầu tìm kiếm tin tức về nhà mình.

Nhưng mà, bất luận cô tìm kiếm thế nào đều không từng tìm được bất kì tin tức gì về khu vực Đông Châu, càng không có tin tức liên quan đến Tần gia ở Du Châu.

Tìm thật lâu vẫn không thu hoạch được gì, đến giờ phút này, sắc mặt Tần Phi Thường mới khẽ thay đổi.

Cô không thể không đối diện với một khả năng: Thế giới này không phải thế giới của cô, mọi thứ cô quen thuộc đều không tồn tại.

"Đùng " Mặt nạ lạnh nhạt tinh anh của cô vỡ ra một khe hở, đá cái bàn một cước thật mạnh, hai mắt phun lửa.

Cô nỗ lực lâu như vậy, mỗi ngày tăng ca làm việc, mắt thấy sắp được thăng chức! Hiện giờ là thế nào, thăng chức của cô đã ngâm nước nóng?! Ở Tần gia cạnh tranh kịch liệt, nghĩ cần nhìn cô ở cái tuổi này đi đến cái địa vị đó, là một hành trình bao nhiêu khó khăn!

Tần Phi Thường dù sao cũng là tinh anh mà Tần gia bồi dưỡng ra, sau thất thói ngắn ngủi, lại nhanh chóng suy xét thêm vấn đề hiện thực. Mất đi thân phận của mình, cô nên dừng chân ở cái thế giới xa lạ này như thế nào.

Cô cướp đoạt hết tiền trên người Lonso, Tần Phi Thường ra cửa quan sát hoàn cảnh chung quanh, trước mua một bộ mắt kính mảnh để đeo, cảm giác quen thuộc đã trở lại, lúc này mới cảm thấy cả người được thả lỏng.

Kế tiếp cô đi vào một nhà hàng ven đường dùng một bữa trà chiều. Thân thể này thật sự có vẻ suy yếu, phỏng chừng còn thiếu máu, đi một lát như vậy mà tay chân vô lực, trước mắt biến thành màu đen.

Ở trong mắt đám người lui tới, cô gái này một mình một người mặc một bộ váy dài bảo thủ và áo len sợi mềm, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ uống trà. Lại không ai biết giờ phút này trong lòng thiếu nữ tất cả đều là nghĩ xem làm thế nào kiếm được xô vàng đầu tiên, ở chỗ này xây dựng công ty mới, lựa chọn mặt hàng nào mới có thể mở ra thị trường nhanh nhất, làm thế nào tuyển người, làm thế nào tìm được đối tượng hợp tác đáng tin cậy vân vân.

Không có tiền vốn là rất phiền toái, nếu có thể kế thừa biệt thự lớn kia, bán sang tay thì tiền vốn sẽ có.

Tần Phi Thường chống mắt kính trầm tư.

Cô ở Tần gia không phải chỉ làm toàn chuyện quang minh chính đại, cho nên thời điểm tất yếu cô không ngại sử dụng một ít thủ đoạn để đạt được mục đích. Đôi bà cháu kia nói để cô kế thừa lời nguyền rủa, vậy căn nhà kia cho cô kế thừa coi như đền bù sự tổn thương đi.

Nói đến lời nguyền rủa, thứ này là thật chăng? Nhìn chỉ là cái hình xăm bình thường mà thôi. Cô nhìn chằm chằm hình xăm, bỗng nhiên cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp tới, không tự chủ được nhắm mắt lại.

Ước chừng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, cô bừng tỉnh hồi thần, phát giác mình đột ngột xuất hiện ở trong một đại sảnh trống trải phủ kín tro bụi.

Đèn treo thủy tinh vỡ nát rơi ở trên bàn ăn bằng gỗ mục nát, khăn trải bàn ren cong queo rơi trên nền nhà phủ đá cẩm thạch nứt vỡ, bích hoạ loang lổ tróc ra, có dấu vết bị cắt. Mỗi một chi tiết đều cho thấy nơi này là sảnh yến hội hoang phế đã lâu trong thành cổ.

Trừ cô ra, chung quanh còn có rất nhiều nam nữ đang hoang mang hoảng sợ, bọn họ một người tiếp một người trống rỗng xuất hiện, cô đơn giản đếm thử, số lượng đã đạt tới hơn năm mươi.

"Cạch cạch cạch oành "

Một bộ xương khô trên cổ treo dây thừng từ lan can lầu hai phía trước ngã xuống, lung lay treo ở giữa không trung.

Bộ xương khô này toàn bộ bị dây thừng nối vào nhau, treo trong không trung phát ra thanh âm cứng đời quỷ dị: "Hoan nghênh các ngươi, hoan nghênh các ngươi, những hậu duệ bị nguyền rủa đi vào lâu đài của ta, nơi này sẽ là phần mộ đẹp đẽ nhất của các ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net