Q2- Chương 7: Tấn công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Minh Hoàng có một đêm ngủ ngon, tỉnh lại tinh thần tốt hơn gấp trăm lần, không chỉ bụng nhỏ ẩn ẩn đau đớn đã biến mất, toàn thân trên dưới còn ấm áp, giống như có sức lực dùng không hết, trạng thái dị thường tuyệt vời.

Cô mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên là nhìn lên nóc nhà ký túc xá không chớp mắt, ánh mắt thứ hai thấy trên người mình có một cái...váy?

Váy lớn màu hồng nhạt chuyển màu dần, giống như một bộ lễ phục trải trên chăn, vải lễ phục có cảm giác mười phần cao cấp, bên trên lập loè điểm điểm tinh quang, làn váy trùng trùng điệp điệp mộng ảo mềm nhẹ, thậm chí còn có thể phiêu động trong không trung.

Phiêu động trong không trung...?

Tần Minh Hoàng từ trên giường lăn xuống, rút ra dao trong tay. Cô dựa lưng vào tủ quần áo, dùng dư quang nhìn quét khắp nơi ở trong phòng, quan sát hoàn cảnh.

Tình huống này là như thế nào?

Đây là thứ gì?

Sứa khổng lồ đơn phương tư định chung thân từ trên chăn chấn hưng lên, giãn thân thể, hơi hơi xoay tròn, khoe ra ra bộ dáng xinh đẹp nhất của bản thân.

Nó có thể ngửi được khí vị Tần Minh Hoàng bởi vì cảnh giác mà phân bố ra hơi thở, cảm nhận được cô đang bài xích, nó hơi có chút khó hiểu, chỉ có thể tận lực khoe ra bộ dáng đẹp nhất của chính mình.

Chủng tộc chúng nó biến hình trên cơ bản đều có dấu vết để lại, nó biến hóa dáng vẻ này ở trong toàn bộ loài vật ở Không Hải đã là mỹ mạo số một số hai. Nhưng mà đáng tiếc, nó dựa vào khí vị tìm đối tượng đã khắc phục được vấn đề chủng tộc khác loài, một bên kia là con người dựa vào đôi mắt tìm đối tượng thì còn chưa khắc phục được.

Sứa khổng lồ dán ở trên kính cửa sổ ký túc xá, nhìn đối tượng của mình gấp không chờ nổi rời xa mình, hoàn toàn đã không có hữu hảo như mấy ngày trước, nó không thể lý giải vì sao rõ ràng quan hệ càng tiến thêm một bước, mà mình lại bị bài xích, trong nhất thời toàn bộ thân thể đều mềm thành một bãi, xoạch một tiếng nằm bẹp ở trên bàn.

Tần Minh Hoàng một đường thối lui đến nhà ăn, lấy ra một cây côn sắt, mang bao tay cao su, nhảy lên trên bàn, vung sắt côn đập camera từng cái một, số lượng lớn camera xung quanh tất cả đều bị cô đập rơi vỡ.

Vẫn luôn ở phòng điều khiển, tiến sĩ Kỷ Luân đương nhiên cũng thông qua camera thấy một màn này, hắn không rõ lắm người phụ nữ này vì sao đột nhiên đập camera, hắn cảm thấy có thể là cô bị vật thí nghiệm trân quý dọa tới rồi, cho nên mới có hành vi thất thường.

Nhưng không sao, trừ những camera bày ở bên ngoài đó, toàn bộ căn cứ còn có camera ngầm được giấu kín đáo.

Mới vừa nghĩ như vậy, Kỷ Luân liền thấy một khuôn mặt phụ nữ phóng đại ở trước camera ngầm, tiếp theo là một gậy hung tàn đập tới, hình ảnh đen ngòm.

Kỷ Luân: "..."

Cô thế nhưng có thể phát hiện camera ngầm? Không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người thường có thể tìm ra camera ngầm sao, chẳng lẽ là đánh bậy đánh bạ?

Kỷ Luân nhớ lại một chút quá trình tìm việc và tình huống gia đình của người phụ nữ này, một cô gái vô cùng tầm thường bình thường. Tuy rằng tính cách trước sau khác biệt có hơi lớn, nhưng Kỷ Luân vẫn luôn không để cô ở trong lòng, rốt cuộc cũng chỉ là công cụ thôi.

Hắn mở ra mấy camera ngầm khác, thông qua mấy camera này, hắn có thể thấy cô ta lắc lư ở khắp nơi, sau đó tựa như máy móc tính chuẩn, tìm ra mấy cái camera này, hình ảnh trước mắt hắn lục tục đen ngòm.

Kỷ Luân nhíu mày, thông qua việc tối hôm qua, hắn hiểu rõ ràng đầy đủ, người phụ nữ này là vật thí nghiệm không thể khống chế, ngày hôm qua cô làm hết thảy đã khiến hắn cảm thấy bất mãn, hôm nay càng tràn ngập công kích, còn có khả năng chạy thoát.

Kỷ Luân không hề do dự, duỗi tay ấn xuống mấy cái nút.

Hắn tương đổi thích xây dựng một hoàn cảnh nhìn tương đối thoải mái, đặt vật thí nghiệm ở bên trong tiến hành quan sát, nhưng thời điểm tất yếu hắn cũng sẽ sử dụng thủ đoạn quấy nhiễu để bảo đảm thí nghiệm của mình phát triển bình thường.

Tần Minh Hoàng ở trong nhà ăn một mảnh lộn xộn tìm kiếm, bỗng nhiên nghe được vài tiếng cạch cạch, cửa tự động khóa lại, phía bên ngoài cửa sổ cũng vươn lên lan can kiên cố, toàn bộ nhà ăn và khu vực phòng bếp biến thành một nhà giam sắt.

Kỷ Luân chuẩn bị nhốt cô ở nhà ăn này, để đói mấy ngày, làm cho cô nghe lời một chút.

Đối với sự việc này, Tần Minh Hoàng làm như không thấy, chỉ vội vàng dùng côn sắt gõ gõ đánh đánh ở trên các mặt tường, mặt đất, tìm kiếm thứ mình muốn tìm.

Cô đang tìm cái gì?

Đương nhiên là tìm tầng hầm ngầm.

Tần Minh Hoàng suy đoán, tiến sĩ Kỷ Luân trong miệng Barry kia khẳng định là ở trong căn cứ. Tám chín phần mười là hắn đang thông qua máy theo dõi quan sát bọn họ. Loại người này bình thường đều có tật xấu ham muốn khống chế mạnh mẽ, còn giống như tội phạm thích ở gần nơi thí nghiệm, khống chế hết thảy.

Nếu không ở trên mặt đất, vậy khẳng định là ở dưới mặt đất.

Tần Minh Hoàng từng quan sát bố trí của những máy theo dõi đó, mỗi ngày cô lắc lư trong căn cứ không phải vì giải sầu, ngay từ đầu cô đã cảm thấy kiến trúc trên mặt đất quá đơn giản, suy đóan nơi này khả năng cao có kiến trúc dưới lòng đất, cũng tự hỏi vị trí và cửa vào của khu vực này.

Đúng là bởi vì trong lòng hiểu rõ, cô mới có thể vào lúc thấy uy lực của lưới điện, vẫn không chút hoang mang mà thành thật ở trong căn cứ chờ đợi không Hải tới đây.

Cô đã bước đầu xác định phía dưới nhà ăn và ký túc xá có kiến trúc dưới lòng đất, chỉ là còn chưa tìm được cách cụ thể để tiến vào.

Nếu không phải bị sinh vật Không Hải kích thích cô vội vàng trốn chạy, cô cũng không đến mức vô cùng lo lắng muốn đào tiến sĩ Kỷ Luân từ trong đất ra.

___

Làm đối tượng sợ tới mức muốn chạy, sứa khổng lồ từ ký túc xá bay tới bên ngoài nhà ăn. Tuy rằng đối tượng bài xích nó, nhưng nó vẫn cứ chuẩn bị tiếp tục nỗ lực.

Sinh vật giống đực thiên nhiên, nếu theo đuổi phối ngẫu chỉ một lần thất bại đã từ bỏ thì còn có tương lai gì. Tộc chúng nó ở nơi như Không Hải, cũng có thể xem như giống loài "Kỳ ba". Nhận định một đối tượng rồi, từ bỏ là không có khả năng từ bỏ, chết cũng không thể từ bỏ. Chúng nó sẽ chỉ sau khi đối tượng liều chết không theo, vì thương tâm ăn luôn đối tượng, sau đó u buồn mà chết.

Sứa khổng lồ mang theo một thân màu xanh lam nước biển u buồn, từ cửa sổ nhà ăn chen vào. Những lan can cửa sổ thô cứng đó, bị nó coi như không có gì. Thân thể cái dù khổng lồ, chỉ cần có một chút khe hở, nó đều có thể tiến vào, từ ý nghĩa nào đó mà nói, ngoại hình của nó không phải cố định, có thể "phân giải" thân thể của mình để đi qua khe hở nhỏ bé.

Tiến vào bên trong nhà ăn, cảm giác giống cái của mình gần trong gang tấc, bạch tuộc lớn thông minh làm cho mình một lần nữa trở nên trong suốt, sau đó mới lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt Tần Minh Hoàng. Lúc trước đối với hình tượng mới của hắn, cô phản ứng lớn như vậy, có thể thấy được cô không thích dáng vẻ kia.

Nó không phải hiểu rõ cô đang làm cái gì, nhưng thông qua hương vị trên người cô phân bổ ra, nó có thể biết được cô đã không còn sợ hãi, tâm tình tương đối vững vàng.

Vì thế nó liền an tâm, giống như không khí trôi nổi ở phía trên thân thể Tần Minh Hoàng.

Tần Minh Hoàng bạo lực mà mở ra một cái ngăn tủ được khảm ở trên tường nhà ăn, cái ngăn tủ đó dùng để đặt bộ đồ ăn.

Cô không thể tìm được cửa vào tầng hầm ngầm, nhưng cố tình ở phương diện tìm đồ vật này cô lại không kiên nhẫn lắm, cho nên quyết định trực tiếp dùng phương thức đơn giản một chút để đạt mục đích.

Phá, cmn phá hủy hết!

Căn cứ này cũng không phải tiến sĩ Kỷ Luân kiến tạo, khi đi vào nơi này hắn thấy thích hợp, cải tọa để trưng dụng tầng hầm ngầm.

Cải tạo chủ yếu ở phương diện theo dõi, còn trang bị dụng cụ thiết bị, tầng hầm ngầm có thể bảo vệ và kín đáo không thể nào tốt hơn.

Hắn không nghĩ tới có một ngày, sẽ có người đập thủng sàn nhà xâm nhập vào tầng hầm ngầm tới làm thịt hắn, như đang diễn phim đặc công.

Hiện giờ, "đặc công Tần thị chế tạo" này sống sờ sờ đập xuyên tường và mái hầm, rơi thẳng vào tầng hầm ngầm.

Nơi cô rơi xuống là phòng để vật tư sinh hoạt, bên trong bày đầy các loại đồ ăn và đồ dùng, thế nhưng còn có sofa mát xa cùng quầy rượu.

Từ dấu vết sinh hoạt nơi này mà nói, rất có thể chỉ có một người.

Mất đi camera nhà ăn, tiến sĩ Kỷ Luân dù nghe thấy phía trên có tiếng động lớn cũng không rõ Tần Minh Hoàng đang làm gì. Chờ đến lúc cô cầm côn sắt đi vào tầng hầm ngầm, sắp tới phòng điều khiển, Kỷ Luân mới phát hiện thế nhưng cô tìm được nơi này rồi.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đứng dậy từ trên ghế, bổ nhào vào cửa muốn khóa lại.

"Rầm" cửa bị người ở bên ngoài mạnh mẽ đạp một cước, chóp mũi tiến sĩ Kỷ Luân toát ra một chút mồ hôi lạnh.

Đây là quái thai từ đâu ra? Đến phòng ở cô cũng có thể phá hủy!

"Tiến sĩ, tôi biết ông ở bên trong!" Phá hủy một đường, Tần Minh Hoàng cảm giác mình hôm nay giống như được buff thêm thứ gì đó mạnh mẽ, nửa điểm cũng không mệt, cảm giác còn có thể đánh mười đại tráng hán.

Tiến sĩ Kỷ Luân hãi hùng khiếp vía mà nhìn côn sắt đập vào cánh cửa không tính là rắn chắc, trong nháy mắt thế nhưng có ảo giác đặt mình trong phim kinh dị, bên ngoài phá cửa chính là kẻ giết người bệnh tâm thần phân liệt.

"Cô muốn làm gì!" Tiến sĩ Kỷ Luân lấy súng giấu trong ngăn kéo, lớn tiếng hỏi.

Tôi muốn làm gì? Cmn không phải chính ông nhốt tôi vào nơi này, còn làm ra sinh vật kỳ quái sao!

Tần Minh Hoàng nghĩ thầm, vì sao làm cho tôi nhìn như lại là vai ác rồi.

Cô nói: "Tôi cũng không nghĩ thế nào, chỉ muốn rời khỏi nơi này."

Tiến sĩ Kỷ Luân ở bên trong cánh cửa nói: "Được, tôi có thể mở cửa căn cứ để cô đi ra ngoài."

Tần Minh Hoàng lại nên một côn sắt lên cửa, "Lừa tôi à, ông đoán tôi tin hay không?"

Tên đại ác ma ở chỗ này bí mật làm chuyện phạm pháp, sẽ để cô bình an rời đi mới là lạ. Từng tiếng phá cửa tựa như nện vào đầu Kỷ Luân, rốt cuộc, cửa khoá bị đập đến lỏng ra, chỉ cần thêm một chút, cửa sẽ hoàn toàn đổ xuống.

Kỷ Luân giơ súng vẫn không nhúc nhích, chờ người phụ nữ kia xông tới liền cho cô một phát.

Nhưng mà, lúc này bên ngoài bất động, không còn âm thanh gì.

Chợt an tĩnh lại, tiến sĩ Kỷ Luân tay giơ súng cũng cứng đờ, không chờ được người phá cửa xông vào. Hắn không biết, Tần Minh Hoàng đang ngồi xổm cạnh cửa, mở ra một bao đồ ăn vặt khô bò bắt đầu nhai, một bên hoạt động tay.

Tiến sĩ Kỷ Luân tưởng tượng một đống tình huống bên ngoài, càng nghĩ càng bất an, thử thăm dò bắn một phát súng vào cửa.

"Aaaaa!"Ngoài cửa vang lên tiếng người phụ nữ kêu sợ hãi.

Chẳng lẽ là bắn trúng? Tiến sĩ Kỷ Luân đợi một lát, giơ súng tiến lên, dựa vào cạnh cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Chính lúc này, cửa đột nhiên bị đá bay, tiến sĩ Kỷ Luân bị đè ở phía sau cửa, ngã thật mạnh trên mặt đất, súng trong tay cũng rơi xuống.

Tần Minh Hoàng trước tiên đá bay súng, tiến sĩ Kỷ Luân giãy giụa bò dậy.

Vừa nhìn như vậy, cô kinh ngạc phát hiện ác ma này còn rất soái, là diện mạo thích hợp đóng phim điện ảnh.

Tiếc quá, một gậy của cô đã đập ngã tiến sĩ Kỷ Luân.

Có đẹp trai thì cũng không phải thứ gì, đánh liền xong việc.

Đầu ăn một gậy, Kỷ Luân ngã gục trên mặt đất, Tần Minh Hoàng lướt qua hắn nhặt súng lên.

So với cô tưởng tượng còn đơn giản hơn nhiều, tiến sĩ Kỷ Luân này chính là nhân viên văn phòng không hiểu kỹ thuật chiến đấu, lúc trước cô còn suy xét lỡ thuộc hạ tương đối nhiều thì làm sao, kết quả chỉ có một người.

Kéo tiến sĩ Kỷ Luân té xỉu ra bên ngoài, trói lại, Tần Minh Hoàng đi vào phòng điều khiển, nhìn những hình ảnh theo dõi bên trong, chú ý tới trên máy tính đang ở lặp lại phát một đoạn ngắn chính là tối hôm qua trong hồ nước, quá trình bạch tuộc lớn biến thân thành sứa khổng lồ.

Trong phòng điều khiển, Tần Minh Hoàng kinh ngạc mà nhìn sứa khổng lồ trong video, ngoài phòng điều khiển, sứa khổng lồ trong suốt dừng ở trước người tiến sĩ Kỷ Luân. Nó còn nhớ rõ cái khí vị này, đây là người bắt giữ nó, cầm tù nó.

Nhìn qua vô hại mềm mại, con sứa bay ở trong không trung bỗng nhiên bao trùm lấy Kỷ Luân, đột nhiên phồng lên một cái, toàn bộ nuốt hắn vào.

Tuy rằng trên người hắn tràn ngập khí vị nó không thích, không phù hợp với tiêu chuẩn đồ ăn của nó, nhưng mà nó vẫn cứ quyết định ăn luôn hắn.

Nó biết đối tượng không thích cái dạng hiện tại này của nó, cho nên hẳn là nên đổi một bộ dáng khác. Vừa khéo, vừa rồi nó bắt giữ được đối tượng có yêu thích mỏng manh đối với bề ngoài của sinh vật này.

Cho nên nó có thể ăn hắn, mượn từ vật chất tàn lưu của hắn, bắt chước thành bộ dáng của hắn.

Quá hoàn mỹ.

Sứa xinh đẹp co thành một cục, giống một khối nước lưu động, cuối cùng biến thành bộ dáng tiến sĩ Kỷ Luân. Nó từ trên mặt đất ngồi dậy, không quá thuần thục mà vặn vẹo đầu, quay 180 độ, nhìn về phía bóng dáng Tần Minh Hoàng ở trong một gian phòng khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net