Q2- Chương 9: Bị bỏ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Minh Hoàng ngồi ở ghế điều khiển, ghế phụ để vũ khí, thuận tiện cho cô duỗi tay là có thể lấy được. Tiến sĩ Kỷ Luân và Barry ngồi ở phía sau, tay Kỷ Luân còn bị trói ra sau lưng, Barry điên điên ngây ngốc cũng có đãi ngộ tương tự.

Chưa từng chú ý nhiều đến hai người phía sau, Tần Minh Hoàng vẫn luôn quan sát tình huống hai bên con đường, cô đã lái xe đi rất xa, đã không nhìn thấy căn cứ phía sau, cảnh sắc hai bên con đường vẫn không có gì thay đổi.

Mở cửa sổ xe ra, gió bên ngoài nghênh đón thổi tới, Tần Minh Hoàng cảm giác giống như ngửi được chút vị mặn của biển cùng mùi tanh nhàn nhạt, nhưng chung quanh không có chút dấu vết nào của biển cả.

Cho nên loại khí vị này là đến từ chính Không Hải trên bầu trời.

Không thể gặp được người sống và nhà cửa, Tần Minh Hoàng bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, cô nắm lấy tay lái duỗi người, điều chỉnh thử âm nhạc trên xe, nhưng thật đúng là có âm nhạc phát ra.

Ca khúc tiết tấu rất mạnh, giọng hát ca sĩ hát đến tê tâm liệt phế. Tần Minh Hoàng tinh thần chấn động, chú ý tập trung hơn, hừ hừ lắc lư theo giai điệu.

Cô không chú ý tới hai vị tiên sinh ghế sau lúc này đã xảy ra một chút mâu thuẫn.

Thần trí không rõ, Barry từ lúc lên xe liền uể oải nằm ở đó, bị ca khúc rock and roll(*) đột nhiên vang lên lắc tỉnh ba phần thần trí, bắt đầu nổi điên, gã vừa khóc thút thít vừa chen sang bên phía Kỷ Luân, cả người đều dính lên trên người hắn.

(*)Nhạc rock and roll – một thể loại âm nhạc đại chúng có nguồn gốc từ Mỹ ở những năm 1940- 1950.

Kỷ Luân không thích hương vị của Barry phân bổ ra, giống như là người chán ghét rau thơm đối mặt với rau thơm, tuy rằng là thứ có thể ăn nhưng tuyệt đối không muốn ăn. Cọng rau thơm này tản ra hương vị hắn chán ghét đang lung lay trên người hắn.

Tay bị trói chặt không thể động, vì thế thân thể Kỷ Luân vỡ ra một cái khe hở, vươn một cái chi thô tráng, bang một tiếng quất lên đầu Barry, quất hắn đập lên cửa kính xe bên kia.

Vừa lúc khúc rock and roll này vang lên một nhịp trống thật mạnh.

"Uỳnh !"

Đầu Barry bị nện cho một nhạc đệm tình cảm mãnh liệt.

Lại là tiếng trống liên tiếp, đông, đông, đông, đông!

Ghế sau hai cái chi giương nanh múa vuốt chen đầy không gian không lớn, bức cho Barry chen ở trên chỗ ngồi, cũng không dám tới gần Kỷ Luân nữa.

Barry yếu ớt nhìn kia hai cái chi đáng sợ, trong cổ họng phát ra một thanh âm ục ục, cuối cùng đột nhiên hét lên cao vút.

Vẫn luôn chú ý con đường phía trước Tần Minh Hoàng lúc này mới xoay đầu lại.

Cô thấy đồ ngốc tiến sĩ Kỷ Luân ngồi tại chỗ, lộ ra tươi cười si mê với cô không thể lý giải được.

Tần Minh Hoàng: "....."

Lại nhìn Barry, đôi tay hắn huơ huơ trước người, giống như thấy được thứ cực kỳ đáng sợ, thét lên một đợt tiếp một đợt, trực tiếp át mất tiếng nhạc.

Tần Minh Hoàng không thể không dừng xe lại, "Này này này, đừng kêu."

Barry: "A a a quái vật! Quái vật!"

Tần Minh Hoàng: "Tỉnh lại, chúng ta đã rời căn cứ, không có vật."

Barry: "A a! Quái vật, thả tôi đi, a, tôi sẽ chết !"

Tần Minh Hoàng: "Nhìn xem bạn tù tiến sĩ Kỷ Luân của anh, người ta tuy rằng ngốc rồi, nhưng còn tính là ngoan ngoãn, sao anh ầm ĩ như vậy."

Mắt thấy gã không thể bình tĩnh, Tần Minh Hoàng tìm ra băng dính dán miệng Barry lại.

Một đoạn nhạc đệm qua đi, tiếp tục lên đường. Cô lái xe một ngày, đến buổi tối vẫn không nhìn thấy dân cư sinh sống.

Đối với thế giới này, Tần Minh Hoàng hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết đại khái phân chia khu vực, lúc trước cô còn tưởng rằng nơi con người cư trú có diện tích rất nhỏ, hiện giờ đi lâu như vậy còn chưa rời vùng ngoại ô khu 118, như vậy xem ra mỗi khu có diện tích đều không nhỏ.

Đột nhiên mưa to, trong mưa nhìn không rõ con đường phía trước, cô cũng bắt đầu cảm thấy có chút mệt, cho nên dừng ở ven đường nghỉ ngơi.

Tùy tiện xé mở một thanh chocolate, còn có một đống lớn đồ ăn vặt, cô mãi mãi yêu thích ăn thực phẩm rác rưởi và đồ ăn vặt không vệ sinh!

Lúc làm thị nữ không thể ăn nhiều, hiện có thể ăn thoải mái! Cô đã nghĩ kỹ rồi, trước tìm khu vực không người ăn uống phóng túng một phen, tiếp theo đi du lịch từng khu, ăn hết một lượt mỗi loại mỹ thực đặc sắc.

Chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất vui sướng.

Cô vui sướng, Kỷ Luân cũng vui sướng, bởi vì lúc cô vui sướng tản mát ra khí vị đặc biệt mỹ diệu, làm hắn say mê, đặc biết muốn sát gần một chút để hít.

Sắp sáng sớm, Tần Minh Hoàng khép mắt trong chốc lát, sau đó bị động tĩnh giống như có mưa đá làm bừng tỉnh. Cô theo bản năng đè súng trong tầm tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh nắng nhạt sáng sớm, cô thấy một đám "Trái cây"  màu lam lẫn nước mưa từ bầu trời rơi xuống.

Những trái cây này rơi trên mặt đất, phốc một tiếng vỡ ra, trong khoảnh khắc mọc ra những cái râu màu lam nhạt, cắm vào đất, vươn những sợi nửa trong suốt màu lam mảnh như tóc, chợt vừa thấy dường như là từng bụi lam hoa trên mặt đất, còn khá xinh đẹp.

Nhưng Tần Minh Hoàng nhìn mấy trái cây nện lên kính chắn gió của xe, những sợi râu đó không tìm được thổ nhưỡng, mấp máy định cắm xúc tu vào kính, nỗ lực nửa ngày không tìm được khe hở, lúc này mới từ bỏ, vặn vẹo sợi râu rơi xuống mặt đất.

Thứ này là sinh vật sống? Tần Minh Hoàng có cảm giác không tốt lắm, mở cần gạt nước ra gạt mấy thứ khác đang vặn vẹo trên kính xuống.

Trên nóc xe gần ghế sau cũng có một quả trái cây màu lam, nó đã tràn ra, lộ ra sợi mỏng bên trong, những sợi mỏng đỏ giống như sâu, vặn vẹo ở không trung tìm kiếm cái gì, dần dần sờ soạng đến khe hở cửa kính ở ghế sau xe, từ khe hở chui vào.

Kích động nổi điên cả ngày, Barry dựa vào bên cửa sổ hôn mê, sợi mỏng màu lam kia chui vào trong xe liền vừa lúc chạm vào hắn đầu tiên. Chúng nó giống như tìm được đồ ăn, nhanh chóng thoát ly cái bệ, dán ở bên não Barry, cuối cùng chui vào từ lỗ tai hắn.

Kỷ Luân đang nhìn chằm chằm vào Tần Minh Hoàng, phát giác "rau thơm" bên cạnh không ổn, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Bất quá là đang phát sinh hành vi kiếm ăn mà thôi, loại sợi mỏng màu lam này trước kia hắn thường xuyên thấy, đó là một loại sinh vật Không Hải, không ở trong thực đơn của tộc đàn bọn họ, hắn không để ý tới chúng nó, tựa như cá mập trong biển không để ý tới san hô không thể ăn.

Tần Minh Hoàng mở cần gạt nước ra, đưa xe rời khỏi khu vực này, cẩn thận tránh đi những cái sinh vật màu lam quỷ dị đó.

Lại đi về phía trước, sắc trời sáng lên, cô nhìn thấy một cái trấn nhỏ ở ven đường. Có thể xuất hiện ở địa phương thế này, trấn nhỏ đương nhiên không thể có nhiều phồn hoa, chỉ như các loại thị trấn không phát triển bên đường. Tần Minh Hoàng lái xe vào thị trấn, thấy hai bên phần nhiều là tòa nhà hai tầng, ba tầng, bên ngoài phủ bụi, cửa sổ đóng chặt.

Không thể nào, chẳng lẽ thật sự tận thế?

Tần Minh Hoàng mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy trên đường phía trước có hai người đàn ông chạy tới, hai người này bước chân vội vàng, trên tay một người cầm theo cái túi, lộ ra đồ ăn đặt trong túi, hai người đều cầm súng.

Thấy rõ bộ dáng bọn họ, Tần Minh Hoàng thầm nghĩ không ổn, hai người này nhìn qua là vừa cướp đoạt xong.

Hai người kia cũng thấy chiếc xe này của cô, sắc mặt vui vẻ, chuyển hướng chạy tới.

“Dừng xe!" Bọn họ giơ súng hét lớn với cô, một người khác dứt khoát nã một phát súng uy hiếp với xe.

Tần Minh Hoàng nhếch khóe miệng lên, cô cân nhắc một lát rồi chậm rãi dừng xe lại, vuốt ve súng trong tay, nghĩ làm thế nào xử lý hai người kia. Ai ngờ hai người này đến gần xe còn chưa nói gì, liếc mắt một cái nhìn ghế sau, lập tức sắc mặt đại biến, cũng không quay đầu lại chạy mất.

Cái gì? Tần Minh Hoàng không rõ nguyên do, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

"Mẹ kiếp!" Cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nếu không có đai an toàn thắt ở trên người, có thể đụng vào nóc xe.

Ghế sau Barry đã chết, hắn ngửa đầu dựa vào ghế, hai mắt mở to, từ chung quanh hốc mắt mọc ra sợi mỏng màu lam, còn có lỗ tai và mũi, toàn bộ đầu hắn hết thảy chỗ có khe hở đều mọc ra mấy thứ kia, nhìn qua thật giống như đầu hắn mốc meo, mọc đầy nấm mốc.

Tình cảnh này đã khủng bố lại ghê tởm.

Một giây đồng hồ cởi bỏ đai an toàn, đẩy cửa ra đi ra ngoài, Tần Minh Hoàng cầm vũ khí, kéo ghế sau lôi đồ ngốc tiến sĩ còn đang nhìn cô cười ra.

Hóa ra bị choáng váng cũng có chỗ lợi, ít nhất cùng ngồi với một khối thi thể đáng sợ như vậy còn có thể mặt không đổi sắc làm như không thấy.

Chịu đựng ghê tởm, dùng gậy đẩy Barry từ trong xe ra, xác định hắn đã tử vong rồi, Tần Minh Hoàng nhíu nhíu mi, nhớ tới trên đường gặp phải trận mưa trái cây màu lam, cô đoán chính là do đồ vật đó.

Thấy phản ứng vừa rồi của hai gã kia, hẳn là không phải lần đầu tiên nhìn thấy người chết như vậy, tình huống bên ngoài có vẻ không ổn.

Cô nhét tiến sĩ ngốc vào ghế phụ, ngăn cách ghế sau và ghế trước, "Tốt nhất anh cầu nguyện Cục Cảnh Sát vẫn còn, nếu không tôi sẽ ném anh ra ven đường rồi chạy trốn tận thế, tiến sĩ."

Tiến sĩ ngọt ngọt ngào ngào mà nhìn cô, hắn lại tiêu hóa một chút bản thể của tiến sĩ Kỷ Luân, có thể càng dễ khống chế thân thể.

Ở trên đường không có người đi tới đi lui, Tần Minh Hoàng tìm được một Cục Cảnh Sát, tuy rằng hơi rách nát, nhưng nhìn qua giống như vẫn còn người.

Cô kéo Kỷ Luân xuống xe, "Có ai không? Tôi cần trợ giúp."

"Nơi này chỉ còn một mình tôi." Từ cửa cửa sổ lộ ra một khuôn mặt nam nhân trung niên mệt mỏi, ngậm một cây thuốc, "Cô gái, hiện giờ ai cũng cần trợ giúp, chỉ là ai cũng không giúp được ai."

Ông ta nhìn chiếc xe đỗ ở một bên, "Ít nhất cô còn có chiếc xe, nhanh rời khỏi khu 118 đi, đi nơi khác có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

Quả nhiên, nơi này đã xảy ra tai họa đáng sợ, cho nên thế cục hỗn loạn. Tần Minh Hoàng một chút cũng không bất ngờ, nhưng rất khó xử, "Tôi nhặt được một người, có thể ném hắn ở cửa Cục Cảnh Sát sao?"

Người trung niên: "Nhặt được... trẻ con sao?"

Tần Minh Hoàng chụp vai Kỷ Luân, "Không, là tên ngốc này, không biết nói, chỉ biết cười."

Kỷ Luân ôn nhu mà nhìn cô, trở tay bắt được tay cô, tiếp theo quỳ một gối xuống đất, lắp bắp nói: "Tôi....yêu em, xin em, gả cho tôi."

Tần Minh Hoàng: "Hả?"

Người trung niên: "Ai, thể đạo đã như vậy, tình yêu tuổi trẻ cũng đừng giận dỗi, nhanh đi đi."

Ông ấy bang một tiếng đóng cửa sổ lại, không phản ứng với hai người.

Mặt vô cảm trở lại trên xe, lái đi một đoạn, Tần Minh Hoàng lại lần nữa dừng xe ở một giao lộ, mở cửa xe, chỉ chỉ ra bên ngoài với Kỷ Luân, "Đi xuống."

Ý thức được sắp phát sinh cái gì, thoáng thích ứng tư duy con người, Kỷ Luân ngồi dí trên chỗ ngồi, không chịu rời đi.

Tần Minh Hoàng: "Nghe đây, mặc kệ lúc trước anh đang làm chuyện phát rồ gì, nhưng bây giờ không ai quản anh, tôi cũng mặc kệ, anh xuống xe cho tôi."

"Thân ái" Hắn u buồn nói.

Tần Minh Hoàng nhấc chân đá hắn xuống, nhanh chóng đóng chặt cửa xe, rời đi!

Được rồi, đã bỏ lại.

Bị đá xuống xe, Kỷ Luân vẻ mặt u buồn mà từ trên mặt đất...bay lên, tiếp theo nhảy một cái, dừng ở trên nóc xe. hắn thương tâm nằm ở nóc xe, thân thể vỡ ra khe hở vươn mấy cái chi, dán sát vào nóc xe.

Bởi vì thương tâm, các chi của hắn đều không xinh đẹp, mà hiển lộ ra bề ngoài dữ tợn hung ác.

Không biết mình căn bản không ném được người, Tần Minh Hoàng thấy đường phố phía trước lại đi ra một đám người trẻ tuổi, bọn họ tay cầm vũ khí, hùng hùng hổ hổ, phía sau là cửa hàng bị đập phá.

Bọn họ thấy chiếc xe của cô đi ngang qua. Khẳng định phải bị chặn lại, Tần Minh Hoàng rút súng ra. Không đợi cô làm gì, đám người trẻ tuổi tay cầm vũ khí kia bỗng nhiên đầy mặt hoảng sợ mà quay đầu chạy, thậm chí có người hoảng không chọn đường cạy nắp giếng trên mặt đất nhảy xuống.

Tần Minh Hoàng: "?"

Lại làm sao vậy? Xe này đáng sợ lắm sao?

Ở trong mắt đám người trẻ tuổi kia, trên nóc xe có một con quái vật chiếm cứ, đong đưa bay múa các chi xấu xí, vừa thấy liền không dễ chọc.

Bọn họ mấy ngày này đã thấy không ít quái vật, nhưng con này, từ thể tích hay là bề ngoài tới xem, tuyệt đối đều là con đáng sợ nhất.

Còn đoạt xe cái gì, chạy nhanh!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net