Chương 33: Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước Pháp, xứ sở của những áng thơ tình, những cuốn tiểu thuyết diễm lệ, của ngôn ngữ tình yêu dịu dàng nhất trong gần 3000 ngôn ngữ trên thế giới, đó cũng là nơi sản sinh ra những con người được mệnh danh là "nhân tình lý tưởng".

Lý tưởng là bởi họ cứ lãng mạn, cứ cuồng nhiệt một cách dịu dàng, và vì họ không bao giờ đốt cháy giai đoạn, nên những lãng mạn, cuồng nhiệt và dịu dàng ấy cứ được nhân dài mãi.

Người tôi yêu, trưởng thành nơi đây!

* * *

Hai người kia vì không đợi nổi chúng tôi nên chỉ để lại một lời nhắn liền cứ thế dắt tay nhau lạc lối ở Paris.

Lần đầu được tận hưởng bữa ăn tại nơi đây, và tôi cũng tuyệt đối khẳng định bất cứ lần đầu nào cũng đều khiến tôi nhớ mãi. Cùng Cao Dương dùng bữa ở sảnh tầng ba ngay tại khách chúng tôi đang ở, ba món ăn đơn giản, khai vị với salade nicoise, món chính là Coq au vin (gà sốt vang), Tartare steak, tráng miệng với bánh crepe và đương nhiên không thể thiếu một ly champagne. Đây đều là những món ăn truyền thống nổi tiếng của Pháp, đã nhiều lần được nghe lời ngợi ca nhưng lần đầu được nếm thử, quả nhiên đáng để dành những lời ngợi ca có cánh. Tay nghề của đầu bếp thật muốn nuôi béo thực khách tại nơi đây mà.

- Dương, anh có thể học nấu ăn, sau này nấu cho em ăn được chứ? – Tôi bất chợt ngẩng mặt lên hỏi anh, liền sau đó nhận được cái nựng má từ anh.

- Yên tâm, sau này anh sẽ nấu cho em ăn, không biết anh sẽ học để nuôi béo em. Em gầy quá rồi. – Anh cười dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt, nụ cười khiến thôi say mê chìm đắm.

Đó, người đàn đàn ông của tôi.

* * *

Tháp Eiffel, sông Seine, Khải hoàn môn, Đại lộ Champs ÉlysÉes, Quảng trường Concorde... đều là những địa điểm hấp dẫn cho bất cứ khách du lịch nào ghé thăm Paris hoa lệ này.

Vị trí khách sạn rất thuận tiện, điểm đến đầu tiên của chúng tôi đương nhiên sẽ là địa điểm gần nhất, nhà thờ Đức Bà. Đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng mà bất cứ ai tới Paris cũng không thể bỏ qua, nằm tại đảo Île de la Cité ở giữa sông Seine. Dừng chân trước nhà thờ, nghe tiếng chuông vang lên như chợt thấp thoáng nhìn thấy bóng anh chàng Quasimodo (*). Giữ yên lặng và trật tự, anh nắm tay tôi xếp hàng tiến vào bên trong, những trụ tường thon thon theo kiểu Gothic và những cửa kính màu lộng lẫy khiến nhà thờ nhìn đẹp hơn từ bên trong. Tôi tin rằng vốn từ ít ỏi của chính tôi cũng chẳng thể nào lột tả hết được cảm giác của mình, thật giống như đang ở trong mơ vậy.

Tôi thật không dám tưởng tượng tới một ngày, sẽ được cùng anh đọc lời thề nguyện: "Tôi xin nhận Cao Dương làm chồng và hứa sẽ chung thủy với Cao Dương trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe. Tôi sẽ yêu thương và tôn trọng Cao Dương đến trọn cuộc đời". Và sau đó cha sứ sẽ nói rằng: "Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau".

Thật mong chờ tới ngày hạnh phúc ấy.

- Tiểu Tinh, anh đã đi tới rất nhiều nơi trên đất nước này, nhưng có một nơi anh chưa từng đặt chân đến. Ước nguyện lớn nhất của anh là được dẫn em tới, em có muốn cùng anh tới đó không? – Cao Dương đứng đối diện tôi nói.

Hôm nay, tiết trời Paris vô cùng đẹp, anh mặc trang phục thoải mái với áo polo xanh dương, quần kaki lịch thiệp, nhìn anh chẳng khác nào một quý ông nhỏ tuổi vậy. Tôi vẫn thường gọi anh như vậy, quý ông nhỏ tuổi của tôi vẫn luôn bảnh bao như thế, khiến bao cô nàng say mê. Dù tôi rất yêu vẻ bề ngoài của anh, nhưng thật muốn cất giấu nó đi chỉ để mình tôi ngắm.

- Được, chỉ cần anh luôn nắm tay em, bất cứ đâu em cũng muốn đến. – Tôi cười rạng rỡ đáp lại lời anh.

Dọc sông Seine là cây cầu tình yêu Pont des Arts mà bất cứ cặp tình nhân nào cũng muốn đặt chân tới.

Anh đưa tôi đến đây, đúng dịp bắt gặp một ban nhạc đang say sưa chơi bản Histoire d 'un amor (Chuyện tình yêu), xung quanh họ cũng có rất nhiều cặp đôi khác đang thưởng thức và ngắm nhìn những ổ khóa tràn đầy sắc màu trên cầu. Có lẽ chúng tôi đến đúng thời điểm, một ngày đẹp trời, một bản nhạc ý nghĩa, hay có lẽ cũng chính là định mệnh. Ngay khi thả chiếc chìa khóa xuống sông, tôi liền nhận định cả cuộc đời này chỉ trao cho mình anh trái tim này. Cao Dương ôm chặt tôi cất lời "Je t' aime" liền khóa chặt môi tôi. Giữa nơi đông người qua lại, anh nói yêu tôi, trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào. Cuộc đời dài lắm, chúng tôi không biết trước được tương lai, móc một ổ khóa rồi ném chìa khóa xuống lòng sông Seine không giúp tình chúng tôi thêm say đắm, nhưng nụ hôn được gửi tại nơi đây vẫn sẽ là minh chứng cho tình yêu này, góp phần cho ngọn lửa tình trong tim thêm mãnh liệt.

Anh nói anh chưa từng tới đây, sau này, sẽ vẫn luôn là anh nắm chặt tay tôi không rời, đưa tôi tới nơi đây, và vẫn luôn trao cho tôi nụ hôn đắm say ngọt ngào.

Điểm đến cuối cùng của ngày hôm nay là nơi mà tôi vẫn hằng mong được đặt chân tới, chính là tháp Eiffel. Ban đêm, ngay khi tháp Eiffel khoác lên mình chiếc áo tráng lệ cũng là thời điểm lần đầu tôi được đặt chân tới. Người ta vốn không thể hình dung Paris mà không có tháp Eiffel, cũng như một cuộc tình cháy bỏng chẳng thể nào thiếu vắng những lần chạm môi ngọt ngào. Lang thang dưới chân tháp, khi mà mạch cảm xúc lãng mạn giưa khung cảnh tráng lệ, lung linh, nên thơ trữ tình đậm chất Pháp đang trào dâng trong tôi, Cao Dương bất ngờ không báo trước quỳ trước mặt tôi. Cầu hôn trước sự kinh ngạc đến ngỡ ngàng của tôi.

Nếu có người hỏi cảm xúc khi đó của tôi là gì, tôi chỉ có thể trả lời, khi đó trái tim của tôi đã không kịp thích ứng bất ngờ ngừng đập rồi.

- Tiểu Tinh, anh là một người khô khan đến nhàm chán, chuyện tình của hai ta em luôn là người chịu nhiều ủy khuất, đã có lúc anh khiến em buồn, cô đơn, tủi thân, anh biết. Người tỏ tình trước là em, yêu anh trước cũng là em, vậy lần này em hãy cho anh được làm trước em. Tính từ ngày em đồng ý lời tỏ tình anh cho tới ngày hôm nay, thật sự tình yêu chúng ta đã trải qua 999 ngày, em có nguyện ý cùng anh nắm tay tới ngày thứ 1000 và mãi về sau không? – Tay anh rời khỏi bàn tay tôi, lấy ra từ túi quần chiếc nhẫn cầu hôn đưa về phía tôi.

Cho tới sau này, tôi mới biết được, tôi ấp ủ dự định tới Pháp tìm anh từ rất lâu, và anh cũng ấp ủ dự định cầu hôn tôi tại nơi lãng mạn bậc nhất thế giới này từ rất lâu rồi.

Anh luôn ôn hòa kiệm lời, thật ít khi nói một câu dài như vậy. Tôi không ngờ, anh đã đếm từng ngày một chúng tôi yêu nhau, không ngờ anh có thể ngọt ngào tới như vậy. Anh không khô khan, tuyệt đối không khô khan. Anh là người đàn ông ngọt ngào nhất mà cuộc đời này tôi gặp được. Cuộc đời dài lắm, nhưng tôi tin rằng anh sẽ mãi là người đàn ông trong mắt tôi, duy nhất.

- Em đồng ý.

Nghẹn ngào cất lời, bàn tay đưa về phía anh đang run lên vì xúc động. Ngón áp út, nơi có "mạch tình yêu" nối thẳng tới trái tim. Khi anh đeo vào tay tôi chiếc nhẫn ấy, tôi biết, trãi tim mình sẽ mãi chứa đựng tình yêu này.

Anh hôn nhẹ vào mu bàn tay tôi, một nụ hôn ngọt ngào kiểu Pháp và cất lời: "Anh yêu em, tiểu Tinh."

Liền sau đó đứng dậy, ôm chặt lấy hông tôi cúi đầu dành cho tôi nụ hôn ngọt ngào nhất, tại nơi đây, giữa sự chứng kiến của biết bao khách du lịch, cũng là những người đã chứng giám cho lời cầu hôn này.

Tai tôi lúc này chỉ còn nghe được thanh âm của mình anh, "Je t'aime", lời nói thiêng liêng trong khoảnh khắc thiêng liêng nhất của cuộc đời tôi.

- Cao Dương, em nguyện cùng anh nắm tay trải qua ngày thứ 999 này, và rất nhiều những ngày thứ 999 sau nữa. Đầu bạc răng long là tương lai rất xa, nhưng em mặc kệ, em muốn cùng anh nắm tay tới tận khi đầu bạc răng long. Em yêu anh!

Nói xong tôi liền bật khóc, hạnh phúc đến bất ngờ, và tôi cũng tiếp nhận nó bằng cả con tim này, cùng anh mãi đắm chìm trong niềm hạnh phúc này.

- Kể từ hôm nay, em, người vợ của anh, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Anh hứa sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn và tin cậy nhất cho em. Anh sẽ luôn lắng nghe, chia sẻ, tiếp nhận và đáp ứng mọi điều trong cuộc sống vợ chồng của mình sau này. Đây là một cam kết vĩnh viễn nơi anh, cho dù có khó khăn hay gian nan cũng không làm anh thay đổi.

Đây là lời thề chân thành nhất mà anh dành cho tôi.

* * *

Sau này, khi quay trở lại Paris, biết được tin cây cầu tình yêu đã bị giải tỏa. Nơi đó là nơi minh chứng tình yêu của chúng tôi, cho dù không còn, nhưng trong chúng tôi, nó vẫn mãi nằm ở đó không một chút thay đổi.

(*) Tác phẩm Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà của Victor Hugo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net