Chương 1: Biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_MỘT....HAI....BA....!!!ĐẨY ĐI!!!

Tiếng Jong Kook vang lên kèm theo một tiếng gằn nặng nhọc,tiếp theo đó là một loạt tiếng nổ máy của chiếc ô tô bị vướng bùn vang lên bất lực.Bánh xe bị ghìm chặt xuống vũng lầy đặc quánh xoay tròn vô vọng làm bắn hết những vết sình lầy nhớp nháp lên chiếc áo thun trắng ôm trọn cơ thể nam tính của anh.Jong Kook hất mái tóc xoăn ướt mồ hôi và nước mưa ,những lọn tóc ướt nhẹp của anh rũ xuống gương mặt điển trai với sống mũi cao thẳng tắp.Jong Kook thở một hơi dài thượt,đứng thẳng dậy,đôi tay và toàn bộ cơ thể anh đính dầy bùn đất,bùn bám cả trên làn da màu đồng khỏe khoắn rắn rỏi.

_Có đi được phân nào không anh?

Gary từ trên ghế lái thò đầu xuống hỏi và nhận được một cái lắc đầu mệt mỏi của anh.Jong Kook thở đánh phì một tiếng rồi bước vào vỉa hè và lột phăng cái áo đang mặc ra và dùng nó như một cái khăn lau tay và cơ thể.

Ngày hôm nay trời mưa!Không phải là cơn mưa ào ạt dập vùi mà là loại mưa phùn của  tiết trời cuối đông đặc trưng lầy lội.Trời hôm nay không còn rét nữa mà hửng sáng,không khí thì ấm lên nhưng độ ẩm thì ngột ngạt...khiến mọi ngươi cảm giác như không thể thở nổi.

Mới sáng mà sếp Yoo đã thông báo cho tổ chuyên án một vụ án động trời xảy ra tại một tỉnh lẻ nằm ở vùng Son Dong.Một vùng đất nổi tiếng về các loại nông sản và truyền thống làm bù nhìn rơm.Và vụ án lần này cũng liên quan đến bù nhìn rơm.....hung thủ giết nạn nhân,rồi nhồi rơm vào xác và đóng cọc dựng giữa ruộng ngô!

Cả bốn người của tổ chuyên án hộc tốc lên xe,chạy thẳng một mạch ra sân bay và bay thẳng đến sân bay của tỉnh Son Dong.Và tại sân bay bốn người phải thuê một chiếc xe chạy thẳng vào vùng đất không tên này.Nhưng không ai đoán biết được thời tiết,trời đột nhiên đổ mưa và đường đất nơi đây quánh đặc lại,bám chặt lấy bánh xe....Và cả bốn người đã kẹt cứng ở đây hơn 1 tiếng đồng hồ rồi!

Jong Kook lau đôi tay cứng cáp của anh và thở dài,chiếc áo anh mặc trên người giờ biến thành đống giẻ bùi nhùi thảm thương bết dính bùn đất bẩn thỉu.Gương mặt anh cũng bị dính bùn,đôi môi anh mím chặt lại và im lặng.....chứng tỏ anh đang rất  bực mình.

Nhưng cơ thể của anh thì lại khiến người khác không thể bực mình cho nổi.Dưới ánh nắng cuối đông,làn da màu đồng của anh như tỏa sáng lấp lánh.Những thớ cớ gồng lên và mồ hôi ướt trên da anh loang loáng như dát bạc.Sự nam tính và hơi thở nóng rẫy của anh gồng lên khiến những khao khát sâu kín cũng phải thức tỉnh.Anh đẹp - một vẻ đẹp hoàn mĩ!

_Anh uống nước!

Một giọng nói nhẹ vang lên,Jong Kook ngước lên nhìn thấy Kwang Soo đang đứng cạnh anh và chìa ra cho anh một chai nước cậu mua nhanh ở sân bay.Trên tay còn có một chiếc khăn mặt đã được giặt qua.Cơn giận của Jong Kook đột nhiên biến mất,anh đón chai nước từ tay cậu và lấy chiếc khăn lau gương mặt của mình.

_Cảm ơn em!

_Vâng!

Kwang Soo dịu giọng và im lặng.....Hai người lại chìm vào trong suy nghĩ riêng.Từ sau vụ việc xảy ra đêm đó tại bệnh viện,mọi chuyện vẫn cứ thế diễn ra một cách bình thường.Nói bình thường tức là không có gì biến chuyển.Kwang Soo vẫn đối xử với anh một cách hết sức lễ phép và nhã nhặn....nhưng anh nhìn thấy bên trong cậu có chút gì đó rụt rè và xa cách,khiến anh muốn phân trần với cậu cũng đành im lặng.Jong Kook mở chai nước và tu một ngụm dài....anh khát kinh khủng!

Và rồi như sực nhớ ra điều gì đó,Jong Kook nhìn Kwang Soo và dịu giọng nói:

_Chúc mừng em đã chính thức trở thành cảnh sát!

_Vâng!Thiếu úy!

Kwang Soo mỉm cười hiền lành.Sau tất cả những gì cậu đã cống hiến cho nhân dân và Tổ quốc,bộ Công An quyết định phong đặc cách cậu quân hàm thiếu úy.Và bây giờ cậu đã chính thức trở thành một cảnh sát viên chuyên nghiên cứu tâm lý tội phạm bất thường.

_Ráng lên!

Jong Kook nói một câu....và tự chửi mình vì sự ngu ngốc của câu nói vô thưởng vô phạt đó.....nghĩ một lúc,anh nói thêm vào:

_Anh rất tự hào về em!

_Hai người kiếm phòng đi!!!

Tiếng Ji Hyo vang lên gắt gỏng khiến Jong Kook và Kwang Soo giật mình đánh thót.Cái cách nói thẳng tuột của Ji hyo bao giờ cũng làm cho những người xung quanh sởn da gà.Lúc này Jong Kook mới nhận ra dáng vẻ của anh và Kwang Soo quả thật có chút mờ ám không nhỏ.Dù biết là Ji Hyo chỉ nói vu vơ nhưng lại chạm vào những nỗi niềm sâu kín nhất của hai người nên cả hai im bặt,ngượng ngùng ngó đi chỗ khác!

_Giờ làm thế nào đây anh?_Gary nhảy xuống dưới và chạm nhẹ tay vào má Ji hyo,mỉm cười với cô và nhẹ giọng hỏi.

Jong Kook và Kwang Soo tảng lờ coi như không nhìn thấy hành động thân mật vừa rồi của hai người.Cả bốn đều biết được rút cuộc giữa Gary và Ji hyo đã xảy ra chuyện gì nhưng không ai nói đến....để khi hai người tự thú nhận thì hay hơn.

_Anh không biết!Xe kẹt rồi.....có lẽ không thể đi được!Đành để ở đây vậy!Bây giờ có lẽ chờ xe đi qua xem có ai cho chúng ta quá giang vào trong làng không thôi!

_Chờ một tiếng rồi mà vẫn không có xe nào đi qua!Em nghĩ hay chúng ta đi bộ vào?

Ji Hyo cau mày nói và nhìn quanh quất,xung quanh thật sự không có lấy một bóng người.

_Ừ có lẽ phải thế.....mấy đứa đi lấy đồ đi!

Jong Kook không có cách nào khác đành thỏa hiệp và đứng dậy.Anh quẳng chiếc áo lên xe và uống nốt chỗ nước còn lại và đáp vỏ lên xe nốt.Kwang Soo và Gary xách hành lý của cả bốn người nhảy xuống đất.Jong Kook tìm trong túi của mình một chiếc áo màu đen mặc tạm vào người để che đi cơ thể chói mắt của mình.

Khi cả bốn khoác ba lô lên vai và dợm bước đi....thì từ phía sau bỗng vang lên tiếng "hí" dài,tiếp sau đó là tiếng vó ngựa lọc cọc.....Jong Kook quay người ra phía sau....và thở phào nhẹ nhõm.

Một chiếc xe ngựa đang lọc cọc tiếng lại.Chiếc xe thô sơ với bánh xe làm bằng gỗ đi băng băng qua đoạn lầy lội êm ru khiến Gary tức đến ứa máu.Anh nghiến răng lại và đá mạnh vào chiếc Toyota,lầm bầm mấy câu không rõ.Người xà xích nhìn bốn người bằng cặp mắt thân thiện và mỉm cười.

.......................

_Mấy cô cậu đi về đây vào mùa này với chiếc xe to như thế không thể đi được là phải!Ở đây phương tiện chủ yếu là ngựa và bò!Bùn đất và mưa quanh năm....giao thông không thuận tiện như trên.....À mà cô cậu nói cô cậu ở đâu đến thế nhỉ?

Người nông dân chất phác,quanh năm trên đồng ruộng với những câu nói rất chân thành bằng chất giọng đặc vùng Son Dong khiến cả nhóm cảm thấy cởi mở hơn.Kwang Soo đón phần câu của lão nông dân tốt bụng và trả lời:

_Dạ bọn cháu đến từ Seoul!

_À....Seoul......_Lão nông dân cảm thán và lắc đầu_.....cái nơi xa hoa tráng lệ đó ta đã từng đến một lần.Hồi trẻ có đến đó làm thuê....chà dân thành phố có khác!Thế cô cậu về nơi khỉ ho cò gáy này làm gì?Có người quen muốn tìm sao?Là nhà nào vậy nói tôi nghe,tôi tìm cho.Cái làng nhỏ này chúng tôi đều quen biết nhau cả!

_Dạ không!Chúng cháu không đến đây tìm người!Chúng cháu đến là có công việc!

Lần này là Ji Hyo trả lời.Cô bám chặt tay vào chân của Gary khi chiếc xe nghiến vào một hòn đá trên đường.Chiếc xe nảy lên xóc lọc và dập xuống khiến mông Ji Hyo muốn vỡ làm ba.....Người quen ngồi xe hơi máy lạnh giảm xóc êm như cô đương nhiên không quen bị đối xử như thế này nhưng Ji Hyo vẫn không hề oán thán.Chỉ có điều giọng nói của cô vì thế cứ vỡ ra liên tục,nghe rất tức cười.

_Có công việc ư?Khà khà.....đừng trách tôi tọc mạch nhé nhưng hỏi không phải cô cậu có việc gì vậy?

_Dạ chúng cháu là cảnh sát!Thuộc tổ chuyên án điều tra tội phạm.....chúng cháu đến đây để điều tra vụ án xác người bù nhìn rơm!

Jong Kook nhã nhặn trả lời và chiếc xe đột nhiên dừng lại.Lão nông dân nghe thấy mọi người thuộc tổ chuyên án xuống điều tra vụ án mạng nghiêm trọng thì vô cùng sửng sốt.Lão nông dân với gương mặt nhân hậu và khắc khổ....vội vàng hỏi lại Jong Kook.

_Vậy các cô cậu là cảnh sát thật à?

_Vâng!_Gary gật đầu nói.

_Vậy các cậu phải cẩn thận đấy!Nơi này....._Lão nông dân thì thầm vội vã và len lén ngó xung quanh_.....không thích cảnh sát đâu!Vụ án mà cô cậu muốn điều tra còn cố tình ỉm đi mà!

_Là sao ạ?_Ji hyo không hiểu điều gì từ dáng vẻ sợ sệt của lão nông dân,vội vã hỏi lại.

_Nơi này chính quyền vốn không đứng về phía người dân.Ngày trước chúng tôi được tự do kinh doanh sản xuất....các cô cậu biết đấy!Nơi này chỉ có những người già và trẻ nhỏ,thanh niên từ lâu đã đi lên thành phố tìm những công việc tốt hơn,có thu nhập cao hơn làm rồi!Chúng tôi làm gì có thể làm ra tiền nữa,chỉ trông vào những cánh đồng ngô và lúa để nuôi  miệng ăn qua ngày!Vậy mà từ khi vị tân chủ tịch tỉnh mới lên,đã nhân tâm cướp đất của chúng tôi để xây dựng những sân golf kinh doanh.Nếu vì phát triển kinh tế cho tỉnh này thì chúng tôi hoàn toàn đồng ý,nhưng mà cô cậu biết đấy,chúng tôi làm gì có gì ngoài những mảnh ruộng!Nếu chính quyền muốn lấy đất thì phải đền vù cho chúng tôi chứ!Nếu không chúng tôi biết sống làm sao!

Lão nông dân nói như rút gan ruột,trên đôi mắt già nua đầy nếp nhăn của năm tháng ứa ra những giọt nước mắt mặn chát cay đắng.Ji Hyo nhìn người phía trước đáng tuổi cha chú mình phải khóc như vậy thật đau lòng.Cô cũng lén lấy tay gạt đi giọt nước mắt chực ứa ra nơi khóe mi....và quay lại hỏi Kwang Soo:

_Này Kwang Soo!Em có nghe nói đến việc chính phủ đầu tư tiền vào tỉnh Son Dong xây sân golf phát triển du lịch không hả?

Kwang Soo ngước mắt nhìn xung quanh.Quang cảnh đìu hiu heo hắt,xung quanh toàn đường đất và những cánh đồng hoang tàn......Cậu lắc đầu,cau mày nói:

_Quang cảnh thì không có nơi nào đặc sắc,giao thông thì bất tiện,người dân thì chất phác......Nếu như chính phủ muốn đầu tư du lịch thì trước tiên phải xây dựng hệ thống đường dân sinh đi lại chứ tại sao lại xây sân golf?Em chưa từng nghe thấy bao giờ!

_Xem ra có chuyện để viết báo cáo rồi đây!_Gary nghiến răng lại và nặng lời nói.

_Ấy chết!Các cô cậu đừng nói ra việc này cho người khác!Đừng nói tôi nói!Nếu không tôi không sống nổi!_Lão nông dân vội xua tay,khó nhọc nói.

_Tại sao ạ?_Kwang Soo vội hỏi.

_Ở nơi này công an chỉ để bắt dân,chỉ để cưỡng chế thôi!Nếu để những ông to biết tôi nói chuyện này cho các cô cậu trên Seoul nghe thì chắc tôi sẽ bị tống vào tù!Nhà còn đứa cháu nhỏ,tôi mà đi tù thì ai nuôi nó đây!Các cô cậu coi như nãy giờ tôi chưa nói gì!Chưa nói gì nhé!

Lão nông dân vội vã xua tay nói và run rẩy quay lại vị trí của mình,cầm lấy cương ngựa.Lúc này một bàn tay nóng ấm đặt lên vai lão,Jong Kook nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng,giọng nói trầm và ấm vô cùng:

_Bác yên tâm!Chúng cháu sẽ tìm cách giúp bác!Bây giờ bác đưa chúng cháu đến hiện trường xảy ra vụ án được không?

_Tôi chỉ chở các cô cậu đến gần thôi,rồi các cô cậu đi bộ vào nhé!Nơi nào bị rào kín có công an đứng canh chính là nơi vụ án xảy ra!Nếu để họ thấy tôi chở cô cậu đến sẽ tìm đến tôi gây rối!_Lão nông dân e dè nói với anh.

_Vâng!Phiền bác!

Jong Kook gật đầu nói và ngồi xuống.Chiếc xe lại lọc cọc lên đường như trước......chỉ khác là bây giờ mọi người đều im lặng!

...............

Jong Kook đưa cho lão nông dân 100 nghìn won coi như cảm ơn nhưng lão nông dân nhất định không lấy.Dùng dằng mãi cuối cùng Ji hyo đành phải mang hết những túi bánh kẹo cô mang theo ăn đường đưa cho lão nông dân,nói rằng những thứ quà này trên Seoul dùng để ăn vặt.Nói lão mang về cho cháu nhỏ ở nhà gọi là có quà!Khi ấy lão nông dân mới nhận,nhưng chỉ nhận một nửa!Một nửa để lại cho cô!

Vậy mới nói những người dân ở nơi này thật tốt!Thật hiền lành và đôn hậu!Chính xã hội bất công và sự mục ruỗng mới biến họ trở thành người xấu xa!

Cả tổ chuyên án bước nặng nề vào nơi hiện trường......Thấp thoáng đã nhìn thấy đồng ruộng bị rào kín trong ngoài theo lời lão nông dân kể.Jong Kook bước nhanh hơn tiến vào nơi hiện trường.....Nhưng khi đến nơi thì trái tim của cả nhóm muốn rớt ra ngoài.

Trong đồng ruộng ấy.....ngoài xác những cây ngô khô đét bị dẫm đạp.....thì không có gì khác!

Mọi thứ....trống trơn!!!

Tức là......hoàn toàn không có gì hết!!!

CÁI XÁC.....ĐÃ-BIẾN-MẤT!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net