Chương 3: Những vết bớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó!

Có câu nói như thế này: "Chúng ta dù ít hay nhiều cũng hơn một lần trở thành nạn nhân của dư luận".Câu nói này đến tận bây giờ Kwang Soo càng thấy chuẩn xác!

Ngay khi video nhuốm máu kia được tung lên mạng,ngay lập tức hàng ngàn dòng bình luận,hàng nghìn lượt chia sẻ được thực hiện,khiến chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nó lan truyền với tốc độ không khác gì virus,tràn ngập các trang lớn nhỏ,ở đâu cũng có thể kiếm ra một cách đơn giản.Chỉ đến khi cảnh sát vào cuộc,yêu cầu nhà quản lý mạng xóa bỏ nguồn cuốn video đó,gỡ hết tất cả những lượt bình luận chia sẻ trên mạng xuống,mọi việc mới tạm bớt nhiệt.

Nhưng dù gì thì gì,cũng đã quá muộn để xử lý sự việc khi những nhà báo đánh hơi thấy tin tức nóng hổi và bắt đầu vào cuộc.Những bài báo mạng và thậm chí cả báo chữ ra vào buổi sáng kín đặc thông tin về sự trở lại của "Kẻ giết người câm lặng".Có những tờ báo còn lôi cả những sự việc từ 5 năm trước ra và bắt đầu chĩa mùi dùi vào cảnh sát,có người còn mạnh báo nó cảnh sát là lũ yếu kém,đã không bắt được thủ phạm.Có người nói cảnh sát ngu dốt,mọi chuyện đã tạm yên ổn nay lại khới ra sự việc,mang một kẻ bệnh hoạn trở lại xã hội.....khiến không khí hoang mang bao trùm khắp mọi nơi trên cả nước!Trên mạng thậm chí còn có phần tử biến chất quá khích ca ngợi hung thủ,thậm chí còn lôi kéo,lập ra nhóm hội nguyện trung thành với hắn!Chánh thanh tra Yoo trong một buổi sáng mà không biết bao nhiêu lần phải uống thuốc hạ huyết áp,chưa bao giờ mọi việc lại xảy ra quá nhanh thế này,khiến anh dốc hết sức cản phá mà không ăn thua!Cho dù anh đã ra lệnh cho những tòa báo lập tức thu hồi những số báo ăn theo kia,cũng như không được phép in ấn bất kỳ những tờ báo có nội dung quá khích nào như vậy nhưng mọi việc cũng không lấy gì làm nguội nhiệt......Ngay cả tâm trạng mọi người trong Sở cảnh sát cũng vậy!

Tổ chuyên án bây giờ lại trở thành đề tài bàn tán,mọi người nhìn Kwang Soo cùng những người còn lại với ánh mắt oán trách không che dấu.Kwang Soo hiểu:Ai cũng sợ trách nhiệm,cũng sợ áp lực.Bây giờ cậu lại bắt anh Jae Suk lật lại vụ án khiến mọi người lâm vào thế bí thế này thật sự cậu cũng biết mọi người khó xử.Kwang Soo bước những bước đi nặng nề giữa một rừng ánh mắt.....Và còn cô gái kia nữa!Nếu như tổ chuyên án không tìm ra cô ấy muộn nhất là 1 tuần lễ.....Trời ơi cậu không dám nghĩ tới nữa!

Trong đầu cậu,hình ảnh của Jong Kook hiện lên!Việc cánh báo chí gây áp lực,không ngoài gì khác chính là muốn chĩa thẳng mũi nhọn chỉ trích vào anh!Chính anh là người chịu trách nhiệm vụ án này 5 năm trước,bây giờ mọi chuyện lại trở thành như vậy,hơn tất cả mọi người anh chính là người chịu áp lực lớn nhất!Chính cậu là người một hai bắt anh lao vào vụ án này một lần nữa,bắt anh lần nữa nhớ lại.....thật sự là lỗi của cậu!

Kwang Soo cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng lại....và những bước chân của cậu lết trên mặt sàn nặng nề hơn.....Bỗng nhiên cậu cảm giác như bờ vai cậu nhẹ hẫng,một cánh tay vừa rắn chắc vừa ấm áp vòng qua ngực cậu,kéo cậu lại phía sau.

Lập tức tấm lưng gầy mỏng của cậu tựa vào một khuôn ngực rất lớn,rất rộng,rộng đến nỗi dường như có thể chống đỡ cả thế giới này.Giọng nói của Jong Kook vang bên tai cậu,dịu dàng như ánh nắng mặt trời ngoài kia:

_Đừng lo lắng gì cả!Chúng ta sẽ giải quyết được vụ án này!

_ "......"

_Em không cần lo lắng cho anh!Anh hiểu mà!_Jong Kook thì thầm với cậu._Nếu như em muốn anh cảm thấy nhẹ lòng với những lỗi lầm ngày trước!Thì xin em.....hãy mạnh mẽ lên và phá vụ án này!

_Anh thật sự nghĩ em sẽ làm được sao?

Giọng nói của Kwang Soo vang lên,mỏng như hơi thở....khiến cho sự sắt đá trong Jong Kook cũng chảy ra thành nước.Lần đầu tiên anh thấy người trước mặt lại mất đi sự tự tin như vậy.Bờ vai cậu trong tay anh run lên nhè nhẹ....khiến trái tim anh cũng run rẩy theo.

_Anh tin em làm được!

_Cả hai bọn tôi nữa!

Jong Kook lên tiếng,và ngay sau đó là giọng nói vững chãi của Gary.Kwang Soo quay lại,hơi nước phảng phất trên mắt cậu.Gary và Ji hyo ở phía sau,nơ nụ cười vừa dịu dàng,vừa mang nét cảm thông động viên rất lớn,khiến cho Kwang Soo cảm thấy sự lạnh lẽo trong lòng cũng tan biến.Cậu mỉm cười,một nét cười rất dịu dàng.Nuốt vào một chút.....khuôn mặt cậu đanh lại,và giọng nói cứng rắn vang lên:

_Các anh chị.....chúng ta xuống chỗ của chị Ji hyo!Em muốn xem những bức ảnh chụp tử thi!Anh Gary,anh có thể giúp em được không?Anh đến gặp Bong Shin ở phòng thông tin,tìm cho em bất cứ thì gì liên quan đến vụ án 5 năm trước!Địa chỉ nhà nạn nhân,cách thức gây án,địa điểm.....bất cứ thì gì!Anh có 2 tiếng!Chúng ta phải nhanh lên!!!

Rồi cậu quay lưng,bước chân vững chãi ra phía cầu thang máy.

Ji hyo nhìn theo dáng người thanh thanh cao gầy,nở một nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn:

_Rồi!Em ấy quay lại rồi!

......................

Kwang Soo nhìn những bức ảnh chụp tử thi.....trong đầu cậu có một cảm giác rất lạ,một cảm giác mơ hồ không đúng với thực tại....như thể có gì đó khác lạ.Jong Kook chỉ vào một bức ảnh,giọng nói anh vang lên:

_Đây là vụ án đầu tiên!Cô gái này tên là Tae Hi,26 tuổi!Người ta tìm thấy xác cô ấy ở góc đường công viên quảng trường.Cách thức chính là cưỡng hiếp rồi giết chết.Một mũi dao xuyên vào yết hầu.....và lưỡi cô ấy bị lấy mất.Ba ngày sau nó được gửi đến Sở cảnh sát.

Rồi anh chỉ vào những bức ảnh,giọng nói lại đều đặn vang lên sơ lược về những gì đã trải qua.Ánh mắt Kwang Soo nhìn theo hướng tay anh chỉ,đôi môi cậu mím lại.....và ngón tay anh dừng lại ở bức hình cuối cùng.

_Đây chính là vụ án cuối cùng.Vụ án xảy ra ở ngách của khu phố đó,lần này lưỡi của nạn nhân được tìm thấy cùng xác,có lẽ do hắn không kịp dựng lại hiện trường.Cũng là cách thức đó,một nhát dao đâm thẳng vào cổ.

Kwang Soo nhìn bức ảnh đó.....và cậu còn nhìn thấy một sợi dây ở đằng xa.....trái tim cậu trùng xuống.

_Hung thủ là người của cảnh sát!

Kwang Soo nói nhận định của mình,và Ji hyo nheo mắt,lên tiếng hỏi cậu:

_Làm sao em biết được!

Kwang Soo không nói gì,đưa tay tìm một tập hồ sơ và lấy ra một vài tờ báo.Jong Kook cùng Ji hyo nhìn the ngón tay cậu khi Kwang Soo chỉ vào những dòng đã được cậu đánh nổi bằng bút nhớ,đó là thời gian vụ án xảy ra:

_Anh thấy ngày giờ ghi trên những bài báo không?Nó không theo một quy luật nào cả!Nhưng anh có thấy gì lạ không?

Jong Kook nheo mắt nhìn,những con số vô tri giác.....và anh giật mình:

_Nó là giờ giao ca của cảnh sát!

_Chính xác!_Kwang Soo gật đầu._Lúc đầu thật sự em cũng không để ý đến chi tiết này,nhưng hôm đó anh Gary gọi điện cho em.Em bắt máy thì anh ấy nói anh ấy đang trên đường về nhà sau ca trực.Lúc đó em thuận tiện nhìn đồng hồ mới phát hiện ra điểm này.

_Khi đó hướng điều tra của cảnh sát lại hướng vào những kẻ tâm thần bỏ trốn khỏi trại,những kẻ có tiền sử thần kinh.....chứ không nghĩ ra điều này!_Jong Kook phân trần với Kwang Soo,đột nhiên thấy giận mình ghê gớm.

_Còn một điều nữa để xác định chính xác hơn giả thiết này!Anh thấy địa điểm gây án không?Em để ý rất kỹ....nhưng không dám chắc chắn nên không dám hỏi anh!Anh thấy không......

Kwang Soo chỉ vào địa điểm gây án....và Jong Kook một lần nữa lại giật mình.

_Đều là những nơi không thuộc phạm vi phong tỏa của cảnh sát!Đây là thông tin mật.....thật không ngờ!

_Em ban đầu nghĩ rằng chỉ là sự trùng hợp.Nhưng đến bây giờ khi hắn dám gửi tờ giấy thách thức và video đó lên,em nghĩ rằng hoàn toàn không phải là trùng hợp.Hắn là người trong ngành nên đoán biết được đường đi nước bước của chúng ta!Vì thế......em nghĩ với hắn,chúng ta phải đi theo kế hoạch khác!Không như trước nữa!_Kwang Soo nói,ánh mắt hướng về phía Ji hyo.

_Vậy chúng ta làm thế nào?_Ji hyo lên tiếng hỏi,giọng nói cô run lên vì phấn khích.

_Em.......

Kwang Soo vừa mở lời thì tiếng gõ cửa vang lên.Liền sau đó là Gary bước vào,trên tay anh lệ khệ một hộp ca-tong đầy đến nóc.Anh nặng nề mang vào,đặt lên bàn và thờ phào một cái,lên tiếng:

_Đó!Của em yêu cầu nhé!1 tiếng 45 phút!Anh hoàn thành trước những 15 phút nhé!

_Cám ơn anh!_Kwang Soo mỉm cười nói với Gary.

Gary hất hàm vui vẻ với cậu,và nheo mắt nhìn vào bức ảnh.Bàn tay anh thuận tiện nhặt một tấm lên và nhìn vào,trong khi Kwang Soo nói tiếp những lời vừa rồi:

_Em nghĩ chúng ta sẽ chơi theo cách của hắn!Hắn là một kẻ rất thích sự quan tâm của xã hội,hắn coi việc giết chóc của mình như những tác phẩm nghệ thuật,lúc nào cũng cần người ngắm nghía bình phẩm!Vậy chúng ta sẽ dĩ độc trị độc,bên ngoài án binh bất động,điều tra một cách kín đáo,không huy động người cũng không mang lên truyền hình nói,xem như việc hắn làm không có chút tác động nào!Hắn không đạt được mục đích sẽ nổi điên lên,khi đó chúng ta sẽ dễ nhận ra sai lầm của hắn!

_Nhân tiện nhắc đến.......tên hung thủ này có vẻ rất thích những cô gái có bớt (vết chàm) nhỉ!_Gary lên tiếng,giọng tò mò.

Cả ba người đồng loạt đổ dồn mắt về phía anh.Gary nhìn Ji hyo rồi giơ bức ảnh trong tay lên,giọng thành thật:

_Anh không nói sai đâu!Em nhìn xem!Trên đùi cô gái.....không phải bớ thì là gì?

Ji hyo bước tới đón lấy bức ảnh.....đúng là trên đùi cô gái là một vết mờ nho nhỏ,do chụp toàn cảnh nên không nhất thời không để ý đến.Cô cũng không nhận ra chi tiết này.Gary giơ ra một bức ảnh khác,lên tiếng:

_Cô gái này cũng có.....cô này cũng có luôn!

Cả ba người vội vã cầm những bức ảnh lên nhìn.......đúng là có vết bớt,chỉ là những chỗ nằm không cụ thể,rải rác lại không được ống kính đưa vào cụ thể nên không nhìn ra!

_Không phải bớt!

Ji hyo lên tiếng,khuôn mặt cô tê đi khi cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh:

_Là máu!

Kwang Soo theo lời cô nhìn vào......và giật mình......Ngay lập tức cậu hét lên:

_Đếnphòng lưu trữ!Chúng ta phải tìm ra những file ảnh này!Mau lên!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net